Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 113




Rõ ràng cô gái này quen Trần Hạo.

Trần Hạo nhìn thấy cô gái xinh đẹp này cũng rất ngạc nhiên “Giang Vi Vi?”

Vi chuyện đánh Vương Dương lần trước mà mối quan hệ giữa mình với Giang Vi Vi được xem như là hoàn toàn rạn nứt Người ta trước giờ vẫn yêu thầm Vương Dương, cho dù sau đó mình có tăng cho Giang Ví Vi một bộ quần áo nhưng trong mắt cô ta, mình hoàn toàn không so được với Vương Dương.

Hơn nữa vì mình mà suýt chút nữa Giang Vi Vi đã không được làm chú tịch hội sinh viên nữa, cho nên mấy ngày nay chạm mặt nhau Giang Vi Vi đều lạnh lùng nhìn Trần Hạo.

Thật không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây! “Trần Hạo, cậu đến đây làm gì?”

Giang Vi Vi lạnh mặt hỏi.

“Trần Hạo, hai người quen nhau à”

Lúc này Trịnh Duyệt đang đứng bên cạnh Trần Hạo, giọng hơi mập mờ hỏi.

“Quen, tôi và cô ấy học cùng một khoal”

Trần Hạo cười khổ.

‘Sau đó nhìn Giang Vi Ví: “Tôi đến gặp ba mẹ Trịnh Duyệt!”

“Gặp ba mẹ, gặp ba mẹ gì chứ?”

‘Vẻ mặt Giang Vi Vi lại càng lạnh lùng.

Cùng lúc đó, ba người nhà họ Giang cũng nhìn về phía Trần Hạo.

“Trần Hạo là bạn trai tôi, cô nói xem anh ấy gặp bố mẹ ai?”

Trịnh Duyệt nói thẳng ra không chút kiêng dè.

Cô ta thực sự không có chút hứng thú nào với người đàn ông tên Giang Tử Kiều này, Thực ra sau khi quen Trần Hạo, tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai của Trịnh Duyệt cũng vô tình được nâng cao lên.

Trong lòng cũng càng hiểu hơn, nếu xuất hiện một người xuất sắc, thì cho dù có xuất sâc thế nào đi nữa cũng không so được với cậu Trần – Trần Hạo.

Cho nên bây giờ Trịnh Duyệt đang ở trạng thái lựa chọn bạn trai kiểu này.

Câu nói này giống như một quả bom vậy.

Khiến cho tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.

Đặc biệt là mấy người nhà họ Giang.

Bọn họ đến đây trong tâm trạng phấn khởi, là bởi vì nghe nói Trịnh Duyệt có quan hệ rất tốt với Tập đoàn Thương mại Kim Lăng, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, gia đình có điều kiện, cũng được xem như môn đăng hộ đổi.

Nói tóm lại, nếu có thể trở thành con dâu của nhà họ Giang thi thật sự rất tốt.

Nhưng không ngờ Trịnh Duyệt người ta đã có bạn trai rồi, hơn nữa giờ mình dắn con trai đến xem mát mới biết được? “Lão Trịnh, thế này là sao?”

Bác cả Giang Vi Vị lạnh mặt hỏi.

Gòn người đàn ông tên Giang Tử Kiều cũng nhìn Trần Hạo với ánh mắt căm thù.

Sao anh ta có thể không thích Trịnh Duyệt được chứ.

Lúc này anh ta đang nhìn chảm chảm Trần Hạo, muốn mau chóng tìm được điểm nổi bật của Trần Hạo rồi so sánh với mình thứ xem.

Ba mẹ Trịnh Duyệt vội vàng xin lỗi, nói rằng chỉ là hiểu lãm mà thôi.

Trong lòng thầm mắng cả dòng họ nhà Trần Hạo, một đứa rẻ rách hôm nay đến gây chuyên làm loạn gì chứ! “Ba, đừng nôn nóng, như chú Trịnh đã nói thì ở đây có thể có hiểu lầm rồi, hơn nữa người anh em này cũng là bạn học của Vi Vi mà!”

Giang Tử Kiều giơ đồng hồ trong tay lên Lúc này nhàn nhạt cười.

“Ha ha, bạn học? Trần Hạo, cuối cùng tôi cũng biết tại sao dạo này cậu lại phất lên như vậy đấy, hóa ra là cậu trở thành bạn trai nhỏ của người ta.

Nói thật nhé Trần Hạo, mặc dù trước đảy cậu trúng về số trở nên giàu có làm tôi rất khó.

chịu, nhưng cậu tặng cho tôi một bộ quần áo, thực ra thì tôi vẫn ghét cậu thôi, nhưng lại không phái là kiểu kinh tớm cậu như trước kial”

“Nhưng giờ thi có vẻ cậu côn khiến người ta kinh tởm hơn cả tưởng tượng của tôi!”

“Tôi nói mà, sao cậu lại nhiều tiền đến vậy được, một tờ vé số rách mà tiêu hoài tiêu mãi cũng không hết, hóa ra là cậu được người ta nuôi, hơn nữa hai người quả nhiên là có vấn đề mài”

Thực ra sau khi vào phòng bao, Giang Vi Vi không nói gì nhiều.

Cô ta cũng dần nhận ra Trịnh Duyệt.

Chẳng phải là người phụ nữ Hứa Siêu theo đuổi, lần trước bị Hứa Nam với Lâm Kiều bắt gian tại trận đó sao, và Trần Hạo được người phụ nữ này bao nuôi, giấu ở trong xe.

Chính mắt mình nhin thấy cánh tượng hôm đó.

Nhưng một số việc sau này khiến Giang Vi Vi cảm thấy không có khả năng lầm Nhìn từ góc độ của cô ta, nếu mình nuôi một tên trai bao thì chắc chắn sẽ không nuôi một tên vò dụng như Trần Hạo.

Nhưng giờ thì sao, chính miệng người phụ nữ này thừa nhận Trần Hạo chính là bạn trai nhỏ của chị tai Cho nên Giang Vi Vi mới không chút kiêng dè gì mà nói ra Cô ta nhìn châm châm Trần Hạo với vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng phái cậu ngầu.

lắm sao? Ha ha ha, hóa ra cậu chính là trai bao! Những lời nói này cũng khiển cho sắc mặt của ba mẹ Trịnh Duyệt Nói thế thì có vẻ thắng ranh con này là loại há miệng chờ sung à.

Mẹ Trịnh Duyệt chí vào Trần Hạo: “Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, cậu Trần Hạo này rốt cuộc là thế nào? Cậu ta thật sự là kẻ bám váy phụ nữ sao?”

“Mẹ, không phải đâu, mẹ nghe con giải thích!”

Trịnh Duyệt cũng hơi sốt ruột.

Cô ta thực sự không ngờ, việc từ hôn vốn rất đơn giản giờ lại ồn ào đến mức này.

Cái cô Giang Ví Vi này cũng thật là, sớm không đến muộn không đến mà lại đến ngay lúc này.

“Mẹ không nghe không nghe, con chỉ cần nói cậu ta phải hay không phái thôi?”

Mẹ Trịnh Duyệt nói như đỉnh đóng cột.

Giang Vi Vi khoanh tay đứng một bên, sau đó đến bên cạnh Giang Tứ Kiều, cười nói: “Anh, anh không cần buồn đâu, anh có nhớ trước đây ở nhà em đã từng nói, trong khoa bọn em có một tên nghèo kiết xác không? Nghèo đến mức.

không có lòng tự trọng, nghèo đến mức bị bạn gái đá không chút thương xót, sau đó người ta quen với một cậu ấm rồi!”

“Sau đó cậu ta trúng vé số, vênh váo đắc ý không biết họ của mình là gì, còn nhớ tên đầu buồi rẻ rách đó không? Ha ha, chính là cậu ta đấy!”

Giang Vi Vi nghĩ, đã lật mặt rồi thì cứ lật cho bâng hết luôn đi ‘Gần đây Trần Hạo cậu giày vò Giang Vi Vi tôi cũng không nhẹ đầu.

Ban đầu tưởng cậu có tiền, còn muốn làm bạn với cậu.

Thậm chí Giang Vi Vi tôi suýt chút nữa đã nghĩ rắng khi đó cậu có rất nhiều tiền.

Đặc biệt là cậu tặng cho tôi một bộ quần áo năm sáu mươi nghìn tê, còn nói là tôi đã giúp đỡ cậu, nhưng cậu tặng cho tôi quần áo đât như vậy mà không tiếc sao.

Nếu nói không cảm động chút nào thì là nói dối.

Nhưng Trần Hạo cậu quả nhiên là một ké cặn bã, làm đếch gì có tiền! Cô ta nói ra trước mặt mọi người, là để Trịnh Duyệt thấy rõ được cậu ta trước đây thế nào, thắng chân đá tên tầm thường này đi! Lúc này hai mắt Giang Tử Kiều phát sáng, nếu thật sự là tên nghèo kia thì anh ta chắng có một chút áp lực nào cả.

“Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, người này có giống như những gì Ví Vi nói không? Cậu ta chính là một kế nghèo?”

Mẹ Trịnh Duyệt hối thúc hỏi.

Thật mất mặt mà, hôm nay quả thực là quá mất mật! “Con..”

Trịnh Duyệt vô cùng lúng túng Không biết phải trả lời thế nào.

“Phải, trước đây tôi nghèo, nhưng tôi không nghèo đến mức không có lòng tự trọng, tôi chí muốn kiếm tiền trang trải cuộc sống, học tập chăm chỉ để tiến lên trong tương lai, vậy thì có gì sai sao?”

Trần Hạo bị câu nói của Giang Vi Vi đầm vào tim.

Không thể không nói ra những kiềm nén trước đây của mình.

“Tại sao mấy người cứ phải chỉ tay năm ngón vậy, mặc dù tôi nghèo nhưng tôi cũng đâu có gây phiền phức gì cho mấy người, sao mấy người luôn ức hiếp tôi vậy?”

Trần Hạo nhìn chấm chấm Giang Vi Vị, ít lên một câu.

Bới vì trong ba năm qua, những sỉ nhục mà Giang Vi Vi đem đến cho Trần Hạo cũng chẳng it hơn bọn Lục Thần.

Ở trước mặt mọi người, cô ta không hề giữ lại cho anh một chút mặt mũi, có một lần, anh và Dương Hạ đi dạo ở bên ngoài lớp học thì chạm mặt cô ta.

Cô ta lại mắng thế này ở trước mặt mọi người “Trần Hạo, nghèo rớt mồng tơi như cậu mã cũng có thể tìm được bạn gái à? Thật là ha ha ha, trời đất ơi!”

“Phải rồi, cậu đi quét dọn hội trường đi, đừng có đi ăn với bạn gái, với lại, người như cậu có đi căn tin hay không thì cũng đâu có sao đầu, nghèo như cậu mà một ngày không làm bán thời gian thì không mua nối cơm để ăn đâu!”

“Cái gì cái gì? Cậu dám không đi? Bốp!”

Chính là một bạt tai giáng xuống, “Có tin tôi cắt học bổng của cậu không, cậu cút đi”

Những việc thế này đều là lúc năm nhất và năm hai, Giang Vi Vi đổi xử như vậy với anh trước mặt Dương Hạ.

Dương Hạ cũng vì vậy mà cãi nhau với cô ta mấy lần.

Nhưng Trần Hạo thì sao, giống như tâm ma trỗi đậy nhưng trong lòng vẫn luôn kiềm nén lại Lên năm ba thi tốt hơn một chút, bi vì Giang Ví Vi căn bản đã lười mảng chửi mình rồi, ha ha… Những việc này Trần Hạo đều kiềm nén lại trong lòng, anh không nói nhưng không có nghĩa là anh quên.

“Hữ, quá nhiên cậu là một tên nghèo, đừng có làm lỡ dỡ con gái tôi, cậu cút đi cho tôi!”

Bồng nhiên lúc này, mẹ của Trịnh Duyệt tức giận thớ hổn hển, bưng cốc trà nóng trên bàn lên, hắt về phía mặt Trần Hạo.