Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 112




Gọi cho Trịnh Duyệt trước.

Mặc dù Trịnh Duyệt rất thích tiền nhưng gần đây tiếp xúc với nhau, chỉ cần là việc cúa mình thì Trịnh Duyệt cũng rất quan tâm Quá nhiên, anh gọi một cuộc thì cô ta tới ngay.

Trần Hạo lau mồ hỏi trên trán, lại gọi qua cho Tỏ Đồng Hân.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy..”

Lại tắt máy! Trần Hạo gửi tin nhân wechat.

Kết quả đúng như mình nghĩ, đã bị chặn rồi.

ôi Nói thật, bây giờ Trần Hạo tự trách mình nhiều hơn.

Còn tự trách hơn cả việc hôm qua mình nói sai, lần này cho có leo cây lâu quá, không biết phải giải thích thế nào, Sau khi Trần Hạo về trường có đến tìm Tỏ Đồng Hân mấy lần, kết quả đều là bị sập cửa vào mặt.

Tô Đồng Hân hoàn toàn không thèm nhìn đến mình.

Lần chiến tranh lạnh này, sợ là không biết đến khi nào mới kết thúc.

Trần Hạo một mình đi trong khuôn viên trường, sau đó đến công viên nhỏ một lát Giải quyết vấn đề tình cám nam nữ, thật sự khiến Trần Hạo có hơi không biết phải làm thế nào.

Hôm nay Trần Hạo nghe được một câu, đó là khi con gái nói không muốn, thực ra là có muốn đấy! Nhớ đến Dương Hạ.

Trước đây cũng ở công viên nhỏ này.

Hai người tay trong tay đi dạo.

Sau đó Trần Hạo lấy hết can đảm nói với Dương Hạ, có thể đi thuê phòng không? “Bổp!”

“Cút, Trần Hạo, anh xem Dương Hạ em là loại con gái gì vậy hả!”

Trần Hạo nhớ, mình bị tát một cái, Dương Hạ còn mắng mình một trận.

Rõ ràng là cô ta không muốn.

Nhưng thải độ đó, là thật sự không muốn ả! Lúc đó làm cho Trần Hạo cảm thấy rất tự trách, phải rồi, Tiểu Hạ là cô gái tốt như vậy, sao có thể thế được.

Ngược lại còn khiến Trần Hạo tốt với Dương Hạ hơn nữa.

Bây giờ nghĩ lại… Ha, đàn bà.

Cũng không biết là bây giờ Dương Hạ đã đi đâu, làm gì rồi? Tức cảnh sinh tinh, Trần Hạo lại nhớ đến Dương Hạ.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi.

Cứ ngồi thể ngày trong công viên nhỏ đến hơn năm giờ chiều.

Lúc này, điện thoại của Trần Hạo vang lên, là Trịnh Duyệt gọi tới.

“Câu Trần, cậu… Cậu đang ở đâu?“ Nghe giọng cúa Trịnh Duyệt hình như rất gấp, nứa như đang ní non.

Thần kinh Trần Hạo căng ra, có thể là Dĩnh Nhi đã xảy ra chuyên gi rồi? “Tôi đang ở trường, đang chuẩn bị đến bệnh viện, mang đồ ăn đến cho mọi người! Trịnh Duyệt, chị sao vậy?”

Trần Hạo hói.

“Cậu Trần, chiều nay tôi có chút chuyện, là do mẹ tôi, ôi trời, mới đầu tôi tưởng bà ấy chí nói chơi thôi, hơn nữa tôi cũng đã nói rõ với bà ấy là không được rồi, nhưng giờ thì sao? Mẹ tôi lại đặt một bàn tiệc ở Kim Lăng, muốn tôi đi gặp đối tượng xem mât”

“Cậu Trần, töi thật sự không muốn đâu, tôi còn trẻ như vậy, cậu nói xem có phải không?“ Trịnh Duyệt thút thít nói Trần Hạo nghe xong, lúc này mới thở dài một hơi Loại chuyện bị gia đình ép đi xem mât thể này.

Nói thật, cũng chẳng phải là lần đầu xáy ra bên cạnh Trần Hạo.

Cũng không có gì ngạc nhiên.

Giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, thậm chí như Trịnh Duyệt đã tốt nghiệp rất lâu rồi, chẳng phái có câu thế này sao, mỗi người đều có một giai đoạn, mà tất cá mọi người đều sẽ trải qua những điều tương tự trong giai đoạn này.

Xem mắt là một trong số đó.

“Chị thật sự không muốn phái không?”

“Phải phải, tôi thật sự không muốn đâu cậu Trần, cậu nói xem tôi phái làm thế nào đây? Giờ mẹ tôi đã đặt xong bàn tiệc rồi, phía nhà trai đã đi rồi, nhưng cũng không nói rõ đây là buổi xem mắt, chỉ nói là gia đình hai bên cũng ăn một bữa!”

“Được rồi, lát nữa tôi đi với chị, tôi giúp chị từ ch.

Trần Hạo nhàn nhạt nói.

“Hả? Thật là cậu Trần, cậu tốt quát Vậy cậu Trần, tôi nên nói thế nào, nói cậu là sếp của tôi, hay là bạn của tôi? Hay là…? “Cứ nói töi là bạn của chị đi!”

Trần Hạo cười khổ.

Hôm nay Trịnh Duyệt giúp mình, mình giúp lại cô ta cũng là việc nên làm.

Nếu nói Trịnh Duyệt là nhân viên của mình, đến nhờ mình giúp, mình cũng không thể nào tùy tiên đuổi người ta đi được.

Cho nên lần này Trần Hạo rất chủ động Sau khi quyết định xong, Trần Hạo mang đồ ãn đến bệnh viện cho Dĩnh Nhi trước, sau đỏ đợi Tô Tử Nguyệt đến rồi mới rời đi cùng Trình Duyệt Địa điểm là một phòng bao riêng của một nhà hàng ở Kim Lãng.

‘Đây cũng không phải lần đầu Trần Hạo làm việc này cho nên giống như xe nhẹ chạy đường quen vậy.

Phần mở đầu gần như là giống nhau cá.

Đẩy cửa phòng bao.

“Ôi, Duyệt Duyệt, sao giờ con mới đến? Hửm? Cậu này là ai?”

Trong phòng bao, một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá thời thượng, lúc này.

đang lạnh lũng nhìn Trần Hạo, chắc là mẹ của Trịnh Duyệt.

Chỉ cần nhìn quần áo Trần Hạo mặc đều bình thường thì đã khiến người phụ nữ trung niên này hơi khinh thường rồi Bà ta là người thành phố, từ xưa đến nay đều khinh thường người dưới quê.

“À ả, anh ấy là Trần Hạo, là bạn… trai con!”

Trịnh Duyệt cũng không biết đầu minh nghĩ gì mà lại nói thẳng ra những lời này.

Ban đầu chẳng phải đã quyết định xong là bạn bè rồi sao? Giờ lại được người ta xem là bạn trai, mẹ kiếp! Trần Hạo thầm xấu hổ một hồi, nhưng đã như vậy rồi cũng không còn cách nào phủ nhận được nữa.

Còn Trịnh Duyệt sao khi nói xong thì thè lưỡi, có chút kích động.

Phái rồi, trong lòng mình muốn gì chứ? Đương nhiên là muốn như vậy rồi, nếu cậu Trần là bạn trai mình thì tốt biết mấy.

Mấy hôm nay, thậm chí trong mơ Trịnh Duyệt cũng muốn nữa là.

Trước đây Trịnh Duyệt biết Trần Hạo rất giàu có cho nên mới thích Trần Hạo.

Nhưng tiếp xúc với nhau một thời gian, Trịnh Duyệt đã hoàn toàn nhìn thấy một mặt khác cúa Trần Hạo, khiêm tốn hướng nội, rất rộng lượng với người khác, đặc biệt là cậu Trần rất tin tưởng mình.

Việc này khiến Trịnh Duyệt lại thêm tôn trọng nhân cách của Trần Hạo trên nền tảng tình yêu mà trước đây cô ta dành cho Trần Hạo.

Đương nhiên vô cùng say đầm.

“Cái gì? Duyệt Duyệt, con nói cái gì? Cậu ta là bạn trai con?”

Cả ba và mẹ của Trịnh Duyệt đều ngạc nhiên, hai người kinh ngạc há to miệng.

Hai người đều là công chức nhà nước, trước nay luôn coi trọng việc môn đắng hộ đối Bây giờ con gái lại dẫn bạn trai nhỏ tuổi hơn đến xem mát, đây là..

“Ba, mẹ, đúng vậy ạ, anh ấy là bạn trai con, hai bọn con yêu nhau được một khoảng thời gian rồi!”

“Trần… Hạo, chào ba mẹ em đi!”

Thấy trong ánh mắt Trần Hạo không có ý từ chối thân phân này, nên Trịnh Duyệt cũng hơi bạo gan một chút.

Nhắc nhở Trần Hạo.

“Thưa cô…”

“Thưa thốt gì, hừ! Thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch ở đâu đến, kẻ rẻ tiền như cậu mà cũng đòi tiếp cận con gái tôi sao? Mau cút đi cho tôi!”

Mẹ Trịnh Duyệt lạnh lùng chửi thẳng.

Bây giờ bà ta khó khăn lảm mới nói chuyện với vợ của sếp, đã quyết định xong hôm nay để hai đứa trẻ gặp nhau, làm quen một chút Nếu sau này thành đối thì hai nhà là thông gia rồi Việc này tốt biết bao chứ.

Không ngờ con gái mình lại cứ khăng kháng không chịu, thậm chí mình còn lấy điểm yếu của con bé ra để ép nó đến, giờ thì hay rồi, cuối cùng thì sao, con bé.

lại dẫn thêm một người bạn trai nhỏ tuổi hơn đến.

Bên nhà trai cũng sẽ đến ngay thôi, lát nữa để người ta thấy cảnh này, đừng nói là làm thông gia, giải quyết không tốt có khi còn trở thành kẻ thù cũng nên.

Thật là tức chết bà ta rồi, nhìn Trần Hạo, tự nhiên lại vô cùng oán hận.

Đang nói chuyện thì lúc này của phòng bao đột nhiên mớ ra Bên ngoài, một nhóm người xách theo thứ gì đó bước vào.

“Lão Trịnh à, ngại quá, bọn tôi đến muộn rồi, ha ha ha!”

Một nhóm bốn người bước vào, trong đó có một người đàn ông, một người phụ nữ và hai người trẻ tuổi Đặc biệt là cô gái đó trang điểm vô củng xinh đẹp.

Nói thật, cảnh này khiến nhà họ Trịnh cũng chưa lấy lại được tỉnh thần.

Chuyện gì đây? Chàng trai này chắc là con trai nhà họ Giang Vậy cô gái này? Chắc không phải là cậu ấy dẫn cả bạn gái đến đấy chứ? ˆÀ à, lão Trịnh, để tôi giới thiệu, đây là con của em trai thứ ba cúa tôi, là cháu si bé đến chơi với anh nó, đang học ở đại học Kim Lăng, năm nay năm.

“Cháu chào chú Trịnh một tiếng đi!”

Thế nhưng cô gái này như thế không nghe thấy, lúc này ánh mắt đang nhìn châm châm Trần Hạo.

Khóe miệng mang theo ý cười châm biếm.

“Ha ha, Trần Hạo, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây?”