Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 19: Qúa khứ (1)




Thế là Thảo Di và Tư Điệp biến mất trong màn đêm, để lại nơi nào đó đang loạn gà bay chó sủa để tìm nàng.

-“ Chết tiệt, thế mà nàng lại bỏ đi” Trong thư phòng ở Minh vương phủ. Lãnh Thiên Minh một thân toả ra sát khí bao trùm cả Châu Lâu Thành khiến cho nhân dân ở đây đều mất ngủ vì khó thở, thật là quá kinh người rồi đi , khuôn mặt hắn đen lại, hàng lồng mãy hắn nhíu chặt, mắt phượng toả ra khí thế bức người làm cho hạ nhân sợ đến mất mật, run rẩy ở bên cạnh…

-“ Nhưng không sao, ai bảo nàng sẽ chạy thoát cơ chứ” Lãnh Thiên Minh bình ổn lại tâm tình, khuôn mặt cũng dịu lại không ít. Hazz, tốt rồi . Đám hạ nhân bên cạnh cảm thấy sát khí có xu hướng giảm xuống thì vui sướng khôn xiết.Trong lòng không ngừng cảm tạ trời đất…(-_-)

--- ------tua, tua …tua …dừng .ách đến rồi --- ------ ------ ------ -------

Hai năm sau :

-“ tiểu thư, chuyện của tiểu thư căn dặn, Lạp Tư đã làm xong” một nam nhân có giọng nói trầm ấm, nhưng đầy nét ưu thương đột nhiên lên tiếng …

-“ ừm” tiếng nói trong trẻo như làn gió mùa thu, tinh khiết như giòng suối mát, mềm mại như dải lụa, thật khiến người nghe cảm giác thật thoải mái dễ chịu.

Giọng nói đã êm ái như vậy rồi thì vậy khuôn mặt thì sao. Ôi trời ơi, không nhìn thì thôi đến lúc nhìn rồi thì chói loá không thể tưởng được luôn…

Mái tóc màu bạch kim đổ xuống cái lưng thẳng tắp như dòng thác mượt mà khó tả. Đôi mắt màu đỏ tươi như hai viên hồng ngọc, lấp lánh như một viên kim cương, đáy mắt đầy nét ưu thương cùng cô đơn… Hàng lông mày thanh thanh tựa như lá liễu, càng làm nổi bật lên đôi mắt trong sáng của nàng . Đôi môi đỏ hồng chúm chím như một trái dâu tây, thật khiến người ta muốn cắn một cái!!!Tất cả tạo nên một mĩ nhân, à không mà là một yêu nghiệt có một không hai…Hazzz cuộc đời thật bất công a…

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, hoà vào màn đêm càng làm nó trở lên nỏi bật lạ thường. Qủa thật giờ phút này đây, khi được nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, lòng lại mơn man nhớ lại quê nhà .

Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống

Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào

Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe

Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương...

Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương

Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc

Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão

Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang...

Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang

Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy

Nhớ vòng tay.. mẹ ơi... sao quen thuộc...

Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng...

( tg: các bạn biết ai chưa!!!)

-“ tiểu thư…” Nam nhân tên Lạp Tư thấy tiểu thư mình lại hiện lên nét ưu thương thì lo lắng không thôi, bất đắc dĩ định cất tiếng hỏi thì:

-“ ta không sao, ta mệt rồi, để ta gọi Hoả Di ra xử lí tiếp” Vị cô nương kia vừa nói dứt câu thì cũng nhắm lại đôi mắt đặc biệt của mình lại…

Tính ngày nàng thức tỉnh đã được một năm, bộ dáng được trẻ hoá nhưng trái tim thì đã chết rồi. Cha mẹ nàng, em trai nàng đều vì nàng mà biến mất khỏi thế giới này, chỉ vì nàng …Trần Ninh Tâm đau khổ suy nghĩ, cái suy nghĩ này dày vò nàng một năm. Nàng rất nhớ họ , phải nói là vô cùng nhớ.

Vù vù …một cơn gió nổi lên mái tóc của vị cô nương đột nhiên biến thành màu đỏ trắng hấp dẫn con mắt, nổi bật không thôi…Đôi mắt nàng chuyển thành màu đỏ mà đây không phải màu đỏ đầy nét ưu thương trong sáng như viên hồng ngọc mà là màu đỏ của sự khát máu, màu đỏ của máu. Đây chính là Hoả Di hai năm sau…

-“ Khinh Tâm…” Vẫn giọng nói đấy, khuôn mặt đấy nhưng toàn thân lại toả ra một khí thế cao ngạo không thể đo lường, lạnh lẽo thấu xương.

-“ dạ, thưa tiểu thư” Khinh Tâm từ đâu xuất hiện như một ảo ảnh,cung kính hướng Hoả Di chờ chỉ thị…

-“ chuẩn bị đồ đi, đến ngày rồi” Hoả Di không lạnh thì nhạt không nhanh không chậm , thuỷ chung một sự lạnh lùng vĩnh cửu cất giọng nói mềm mại của mình lên.

-“ dạ, em đi chuẩn bị luôn đây ạ” Khinh Tâm không nói nhiều lại biến mất như lúc cô xuất hiện, thoát ẩn thoát hiện. “Đúng là bên cạnh tiểu thư thật toàn yêu nghiệt”

Lạp Tư ở bên cạnh nghĩ thầm, lòng lại nổi lên tò mò liền cất tiếng hỏi…

-“ Tiểu thư, ngày…???” Hoả Di đang định nhấp một ngụm trà nghe thấy lời của Lạp Tư thì động tác vẫn không dừng lại, nàng uống hết ly trà trong tay rồi mới bắt đầu lên tiếng .

-“ gặp cố nhân” Nói rồi nàng cũng biến mất không chút bóng dáng…để Lạp Tư đang bất đắc dĩ lắc đầu ở lại.

Đúng là tiểu thư có khác,hazzz, thực chất là hắn biết tiểu thư có nhiều thứ kì lạ, còn hỉ lộ vô thương , tâm tình khó lường, lạnh lùng vô cảm nhưng tiểu thư lại có nhiều tốt riêng biệt của nàng. Nàng cao ngạo, lạnh lẽo từ trong xương nhưng bù lại đối với những thứ nàng quan tâm nàng đều rất gắng sức bảo vệ sự quan tâm của nàng… ví dụ như hắn và muội muội hắn, chính nàng đã cứu bọn hắn ra khỏi sự tuyệt vọng cùng chết chóc, hắn nợ nàng cả cuộc đời này… Lạp Tư lại bắt đầu hồi tưởng về năm đó.

Một năm trước :

Keng keng…Tiếng binh khí va chạm vào nhau làm cảnh rừng đang yên ả cũng phải bực mình mà xào xạc, gió rít lên từng cơn làm cho không khí quỷ dị khó lường.

-“ ồn ào” Ở một căn nhà bằng chất liệu gỗ phải nói là quý hiếm vô cùng Hoả Di đang nằm trên chiếc võng được đan cẩn thận lạnh lùng bực tức lên tiếng .

-“ Khinh Tâm, chuyện gì” Vẫn thế, chung thuỷ với sự lạnh nhạt của mình chủ nhân của giọng nói ấy lại lạnh lùng cất tiếng…

-“ tiểu thư, ở phía trước có đánh nhau, hình như là ám sát” Khinh Tâm nhẹ giọng cung kính trả lời.

-“ Giết...” Lãnh lùng cất tiếng, chưa kịp để Khinh Tâm cáo lui Hoả DI đã nhắm lại đôi mắt đỏ chót của mình , tiếp tục đi phân thắng bại với Chu Công…Hazzz cũng chả thể trách nàng được .Chẳng là, hôm qua vì Ma vực có chuyện cần nàng giải quyết nên đến gần sáng mới được ngủ, mà có đám nào đó ăn lo rửng mỡ đi đánh nhau trước nhà nàng. Thật là chê mạng mình quá dài hay sao… thật là bực mình.

-“ ách, dạ” Khinh Tâm một thân thanh y nhẹ nhàng biến mất khỏi căn nhà gỗ.

- Bên kia-

-“ ha ha , Thác Bạt Lạp Tư, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay” Một giọng nam trầm, có chút the thé như đang trong thời kì vỡ giọng của một thiếu niên vang lên.

-“ ngươi…Thác Bạt Lạp Mã ngươi sẽ chết không yên ổn” Lại một giọng nói khác,hình như là của nữ nhân. Chất giọng mạnh mẽ, đanh thép, còn có một chút kiên cường. Nếu mà không nhìn nàng thì chắc đã nhận định chủ nhân của giọng nói đấy là một nam nhân chứ không phải một tiểu cô nương đâu…

Nhìn qua nhìn lại, thì tiểu cô nương kia của với nam nhân tên Thác Bạt Lạp Mã có kiểu quần áo thật vô cùng lạ .Vị cô nương kia thì không có kiểu tóc vấn lên như các cô nương khác ở Trung Hoa đại lục, mà được xoã ở sau lưng . Trên đầu nàng còn có một khối trang sức màu xanh dương và chùm một chiếc khăn màu xanh đậm cùng màu ,đính mấy viên đá quý lấp lánh như kim cương. Nàng mặc trên mình một bộ váy dài quá chân màu xanh đậm trùng với màu khăn choàng trên đầu. Thật Là làm cho vị cô nương kia càng thêm xinh đẹp và bí ẩn.

Còn về phía nam nhân Thác Bạt Lạp Mã kia thì… vận một thân hắc y, mái tóc màu đen được bện lại như những sợi dây thừng vén gọn ra sau lưng, lộ ra khuôn mặt bỉ ổi vô liêm sỉ của hắn. Thật khiến người ta vô cùng chán ghét.

( k đẹp trai như thế kia đâu nhưng dạng dạng noá thế )

-“ Lạp Na, muội có thể về cùng nhị ca , muội có thể ăn sung mặc sướng suốt đời.” Thác Bạt Lạp Mã cất giọng nói đầy chất “ nam tính” của mình lên , trong lời nói đầy sự dụ dỗ, cợt nhả … Một lần nữa hắn làm cho người khác vô cùng chán ghét.

-“ ngươi không được động Lạp Na” Đột nhiên một giọng nói trầm ấm, nhưng tràn đầy vẻ cô độc cùng ưu thương vang lên đánh gãy lời đang định nói của Thác Bạt Lạp Mã.

-“ Thác Bạt Lạp Tư, thật là ngươi có giao cho ta khối kim bài kia không” Thu lại vẻ mặt cặn bã xã hội của mình lại Thác Bạt Lạp Mã chợt nghiêm túc hướng Thác Bạt Lạp Tư cất tiếng :

-“ không bao giờ, kể cả ngươi có giết ta, cũng đừng hòng lấy được kim bài” Thác Bạt Lạp Tư giọng nói đầy kiên định bất khuất lên tiếng.

Hắn , Thác Bạt Lạp Tư cả đời quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm việc thẹn với lòng, thẹn với dân tộc, vì thế hắn chưa bao giờ hối hận về việc của mình đã làm nhưng hắn việc mà hắn hối hận nhất bây giờ là để con sói đội nốt con cừu này bước vào gia tộc mình. Khiến gia đình hắn tan nhà nát cửa, không chỗ dung thân.

Ánh mắt Thác Bạt Lạp Tư đầy hận thù nhìn về Thác Bạt Lạp Mã. Hắn thề nếu sau này mà hắn còn sống, hắn sẽ hiến cái tên khốn nạn trước mặt hắn bây giờ chết không nhắm măt , thân bại danh liệt, hồn phi phách tán.

( tg: đừng hỏi vì sao anh ác, đúng chất câu nói “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng,, hazzz” )

Khụ khụ…Một vị tanh tanh tràn ở trong miệng, từng giọt máu đen nhỏ xuống, trông vô cùng kinh người. Thác Bạt Lạp Tư đau đớn ôm ngực, khuôn mặt hắn tái mét , trách bệch không một giọt máu. Hắn trúng độc.

-“ đại ca” Thác Bạt Lạp Na hốt hoảng đỡ Thác Bạt Lạp Tư dậy, đau lòng nhìn đại ca của mình, nước mắt nàng bắt đầu nhỏ xuống.

-“ Lạp Na, huynh không sao, để huynh bảo vệ muội” Thác Bạt Lạp Tư mặc kệ độc dược trong cơ thể phát tấc, yếu ớt cố gắng gượng dậy chắn trước mặt Thác Bạt Lạp Na bảo vệ cho nàng.

-“ ha ha, Thác Bạt Lạp Tư, đến bản thân, ngươi còn chưa bảo vệ được thì làm sao có thể bảo vệ được cho Lạp Na… bảo vệ cho kim bài.” Thác Bạt Lạp Mã nhìn thấy tình hình trước mặt thì khinh bỉ cười một cái thật lớn.

Cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày này. Đã rất lâu rồi, hắn nhẫn nhịn chịu đựng đã rất lâu rồi. Ngày này cuối cùng cũng đến, ngày hắn đạp Thác Bạt Lạp Tư ở dưới chân, hung hăng chà đạp hắn. Diệt cả gia tộc của hắn để trả thù, phải tất cả chỉ là trả thù Ha ha …

Hắn là người Tây Vực, bộ tộc của hắn sống ở mép bên phải phía Tây Trung Hoa đại lục. Hắn mồ côi từ nhỏ, lẻ loi đến tận tám tuổi thì gặp Thác Bạt Lạp Tư đang đi săn ở trong rừng. Cũng phải công nhận, chính Thác Bạt Lạp Tư là người đã bỏ ngoài tai những lời nói của gia tộc mà mang hắn về. Chăm sóc, che trở, dạy bảo hắn. Đáng nhẽ ra hắn phải vô cùng biết ơn Thác Bạt Lạp Tư , nhưng không, ai mà biết rằng một đứa bé tám tuổi lại mang trong mình hận thù chất nhiều hơn núi như thế.