Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 18: Rời đi




-“ Hỗn xược, ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không” Lãnh thiếu kì bực mình hướng Lãnh Lan Nhi hét lên. Thật phí phạn khi nàng ta mang họ Lãnh .

Lãnh Lan Nhi bàng hoàng, ngước đôi mắt nghi ngờ lên nhìn Lãnh Thiếu Kì.

Lãnh thiều Kì thật không thể chịu được sự ngu dốt của nàng ta.Hắn giương đôi mắt chán ghét nhìn về phía Lãnh Lan Nhi. Giọng nói đanh thép thay cho giọng nói trầm ấm tràn ngập trong hoa viên…:

-“ Nàng chính là Ngự y thần của Linh Tấn quốc, có địa vị ngang hàng với chiến thần Minh vương, còn có đặc xá gặp vua không phải quỳ, tùy ý chữa cho ai cũng được …” Lãnh Thiếu Kì thật là bực tức không thôi, nói xong một tràng, hắn là thấy Lãnh Lan Nhi ngứa mắt lâu rồi, nhưng mà con e ngại Bát thúc thúc, chứ nếu không hắn đã quẳng cái con người điêu ngoa, chảnh chọe này đi rồi ( tg: vị vua của năm là đây, an nói văn minh ghê…LTK: chuyện này còn phải nói sao, khoa học đã chứng minh chuyện này từ lâu rồi)

-“ cái gì…” Lãnh Lan Nhi bất ngờ không thôi, mặt nàng từ đỏ lên tức giận, rồi xanh sợ hãi, đen thui như sắp chết , cuối cùng là trắng bệch như người chết… Bộ mặt của nàng ta thật là mỗi lúc một biến đổi, cực kì đặc sắc… phải nói là vô cùng đặc sắc.

Hừ, Lãnh Thiên Minh bực tức hướng Lãnh Lan Nhi hừ một cái, thật không biết điều, dám bày đặt hãm hại nữ nhân của hắn. Chắc hẳn phải cho phủ Bát vương một món quà …. Còn về vẫn đề chức vị của Băng Di hắn không ý kiến… như thế để trong lúc hắn khôn ở đây con sâu lười này sẽ không có ai chọc…

Băng Di thì khác đó à nha. Nàng cũng choáng không kém Lãnh Lan Nhi, mỗi tội bộ mặt chỉ vẻn vẹn trạng thái lười biếng cực điểm. Nàng có bao giờ chấp nhận làm Ngự y thần của Linh Tấn quốc cơ chứ. Nàng không muốn dính dáng đến hoàng tộc đó à nha.Thật phiền phức, nhưng không sao , không phải nàng có thể tùy tiện chữa cho ai tùy thích sao… thế thì không cần ở đây mãi. Nàng có thể bàn với các tỉ muội đi xây dựng sự nghiệp… Hắc hắc …Hôm nay trời thật đẹp a…

-“ thêm nữa, Lãnh Lan nhI ngươi bị cấm túc đến hoàng cung một năm và bốn tháng, ngươi bước vào hoàng cung một bước, thì cứ việc giết không tha…” hừ mình tốt bụng quá mà. Lãnh Thiếu Kì nói ra chuyện chém giết bình bình thản thản, còn mặt dày tự nhận bản thân mình tốt bụng. Đúng là huynh đệ một dạng với nhau mà…thật là hết nói nổi.

-“thiên minh ca ca,, ca giúp Lan Nhi đi mà” Đột nhiên Lãnh Lan nhi giọng ngọt xớt, đôi mắt mở to tròn, hình như đang cố làm ra vẻ đáng yêu. Trời ơi, muốn nổi da gà quá à, có cần phải làm vậy không, nhìn kìa cái bộ dạng bẩn thỉu cộng thêm giọng nói ngọt xớt, đôi mắt to tròn mở to , trờ ạ nhìn thật quỷ dị khiến cho những người bên cạnh không khỏi có một trận rùng mình…

Băng Di nhìn vậy thì không khỏi lấy tay day day thái dương, công kích của cô gái này thật mạnh mẽ quá đi. Làm nàng thật là không còn gì để nói, da gà thì nổi lên tâng tầng lớp lớp rồi, cái cảm giác này thật khó chịu …

-“ ta cần trở về, ở đâu không khí thật ô nhiễm, ruồi bọ vo ve khắp nơi, thật khó chịu” ( lần đầu tiên ns nhiều) Băng Di tỏ vẻ khó chịu lên tiếng.

Lãnh Thiên Minh thấy Lãnh lan nhi gọi mình một tiếng ca ca…đại não của hắn bắt đầu nổi lên ý định giết người, cái từ ca ca này có thể để một nữ nhân gọi tự nhiên vậy ư, thật không sợ chết!!!

Nhưng lại nghe thấy Băng DI lên tiếng muốn trở về thì hắn cũng thu liễm lại… hứ thời gian còn dài… rồi hướng Lãnh thiếu Kì cất tiếng :

-“ tự xử lí” Rồi cũng quay lưng hướng Băng DI, kéo tay nàng hướng cửa cung mà đi, để lại mấy con người chết sững đằng sau…

Thiên à, đấy là chiến thần minh vương đó à nha. Người mà tứ quốc đều e sợ, người mà chưa gần nữ giới bao giờ vậy mà bây giờ lại đi nắm tay một vị vô nương, thật là khó tin…Đám nô tài lăng ngốc đứng đó không một tí nhúc nhích…

Lãnh Lan Nhi chết sững luôn, khuôn mặt nàng ta vặn vẹo khó chịu, đôi mắt ánh lên vẻ ghen ghét cực độ. Ngự y thần là cái gì cơ chứ, dám cướp Thiên Minh ca ca của ta chỉ có chết… Lãnh Lan Nhi cay độc nhìn về hướng Lãnh Thiên Minh kéo Băng DI đi.

-“ ngươi có thể bỏ ra rồi” một giọng nói nhẹ nhàng, thanh nhẹ vang lên trong không khí, nhưng thái độ thì lười nhác, nhìn còn có vẻ yếu đuối nhu nhược…( thiệt k vậy )

-“ không buông ..” đan xen tiếng nói thanh thoát ,một tiếng nói trầm, vang nhưng không kém phần sắc lạnh, bá đạo của một nam nhân hòa trong không khí tươi mát của một chiều thu…

Băng Di nhìn về phía cánh tay mình, có một hơi ấm tràn đầy khắp cơ thể. Đó là gì …tại sao lại ??? Băng DI nghi hoặc suy nghĩ, cũng chả quan tâm người bên cạnh đang thỏa mãn nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau…

Lãnh Thiên Minh bá đạo lên tiếng, cấm chắc lấy tay Băng Di như sợ hở ra một tí nàng sẽ biến mất. Một hồi thấy nàng không giãy giụa cũng không lên tiếng thì hắn thỏa mãn cõi lòng ghê ấy, được nắm tay người mình thích thiệt là vui ha…Xin thông báo tâm tình của chiến thần minh vương đang rất tốt, có chiều hướng nắng ấm tràn ngập từ não bộ đến khắp cơ thể, tỉ lệ nạn nhân tử vong khi động chạm đến hắn sẽ có thể giảm xuống không phanh… Mọi người có thể yên tâm đắp chăn đi ngủ rồi, chúng tôi xin trân thành cảm ơn …

Hazz Băng DI có cảm giác đi ra khỏi cung băng đường đi bộ thật là mệt nhọc a…đường vừa dài vừa ngoàn nghèo còn khó nhớ nữa,,, thật là hoàng cung thật chán, toàn đấu đá , phức tạp, mà nàng ghét nhất chính là phức tạp, nên hoàng cung à, là cái gì cơ …ta không cần .

Băng DI bị kéo ra đến cửa thì Lãnh Thiên Minh đột nhiên cất tiếng…

-“ đi dạo không” Băng Di thật muốn đập đầu tên này vào tưởng cho hắn chết đi… Có phải là con đường “ ngắn ngủi” vừa nãy chưa đủ sao mà bắt nàng đi dạo, mà còn là đi dạo kinh thành đấy đó à nha, thiệt là mệt....

Lãnh Thiên Minh bên kia vẫn hớn hở trở đợi câu trả lời, bộ dạng chân chó dã man luôn , thật là chiến thần Linh tấn quốc đâu rồi …

Băng Di đang định từ chối thì, đôi mắt chợt biến thành màu xanh lam, mái tóc bay nhẹ trong gió, chuyển sắc biến thành màu lam trắng, huyền huyền ảo ảo, đẹp vô cùng…

-“ ta muốn đi” giọng nói vẫn thế nhẹ nhàng thanh thoát, như một tiên nữ hạ phàm. Vẫn khuôn mặt ấy, yêu yêu nghiệt nghiệt, khí thế tràn ngập mùi vị cao ngạo của kẻ bề trên khó mà với lấy…Nhưng tính cách lại khác ….

-“ Thảo Di tiểu thư” Lãnh thiên Minh thấy Thảo Di đồng ý thì tâm tình bay lên đến tận mười chín tầng mây .. Hắn cũng chả quan tâm sự biến đổi của Băng Di. Người ta đã nói mà: yêu ai yêu cả đường đi lối về …

-“ ừm, chúng ta đi” Thảo Di nhẹ nhàng cất tiếng,,, bước về phía, bên ngoài cánh cửa cung to lớn …

-“ bác ơi cho tôi mua …” “ Cô nói xem…” “ cái này giá cả như thế nào…” Phía ngoài, người đi người lại tấp nập nhộn nhịp, dòng người như nước chảy,,, những tiếng nói cười vui vẻ… thật là một khung cảnh sinh động..

-“ ai mua hồ lô không,,, ai mua hồ lô không” đột nhiên có một tiếng nói của một ông lão vang lên… Hồ lô ? Thảo Di ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói… nàng vất hình tượng chạy như bay đến bên ông lão, cười một nụ cười ấm áp làm điêu đứng con tim người ta rồi cất tiếng nói ấm áp như ánh nắng ban mai đang chiếu rọi mọi vật. Thật là cảnh tượng tuyệt đẹp…

-“ ách, ông lão cho ta mua mười cây hồ lô” Thảo Di đáng yêu, điềm đạm nhẹ nhàng cất tiếng, làm cho ông lão bán hồ lô cũng mở to mắt ra nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt kia…

-“ ách,ông lão à, ông không sao chứ” Thảo DI thấy ông lão cứ nhìn mình, thì bất đắc dĩ lắc đầu, quả thật xinh đẹp cũng là cái tội, đã thế mình còn thuộc hạng yêu nghiệt nữa chứ, hazz số mình thật khổ… ( tg: đầu đầy vạch đen ) .

Vừa nói Thảo Di vừa tiến tới, chạm vào ông lão nhắc nhở ông lão mới chợt bừng tỉnh, ngại ngùng đưa cho Thảo DI hồ lô …:

-“ công tử đó trả tiền” Thảo Di hướng về phía Lãnh Thiên Minh hất cái cằm nhỏ gọn đấy ý bảo chính là hắn…

Lãnh Thiên Minh đứng bên cạnh dở khóc dở cười. Vừa nãy thấy nàng chạy nhanh như vậy, tưởng xảy ra chuyện gì hóa ra là đi mua hồ lô. Thật là chỉ là một tiểu cô nương đáng yêu… Hắn vừa trả tiền cho ông lão vừa nghĩ, khóe môi cong lên theo hình bán nguyệt hướng Thảo di cười một cái…Đừng nghĩ có mỗi Thảo Di là yêu nghiệt, Lãnh Thiên Minh cũng chả kém, cười mỗi một lần thôi mà thành công làm cho già trẻ gái trai, tiểu hài tử đến lão nhân hỏng tim , chảy mãu mũi ầm ầm , có người còn hoa hoa lệ lệ lăn xuống đất ngất…Thật là công lực thâm hậu…( hơn triển chiêu rồi )

-“ thật ngại quá, Lãnh công tử muốn ăn không”Thảo Di tốt bụng lên tiếng hướng Lãnh thiên Minh hỏi …

-“ thảo di tiểu thư cứ ăn đi” Lãnh Thiên Minh cười ngày càng rạng rỡ, thật là nàng vừa mời hắn ăn, nhưng mà hắn là ăn được đồ ngọt, thật là tiếc a… Hazzz Lãnh Thiên Minh cười thế đấy nhưng lòng hắn đang gào thét vì tiếc đó à nha …

-“ vậy thì… he he” Thảo Di vui sướng ngồi ăn chiến lợi phẩm của mình. Thảo dI ở hiện đại là một cô gái vô cùng nổi tiếng, nhà giàu, xinh đẹp , tài năng, là tiến sĩ về các hiện tượng vật lí, hóa học vô cùng nổi tiếng, và đặc biệt nàng là đầu bếp bí ẩn của nhà hàng nổi tiếng tám sao có mặt trên toàn thế giới, vì thế ngoại trừ tiền ra, Thảo Di thích nhất là ăn đó… đặc biệt nàng ăn hoài ăn mãi vẫn giữ được dáng chuẩn siêu mẫu… chẹp chẹp cô gái của năm .

Vừa ăn, Thảo Di cũng Lãnh Thiên Minh cùng đi thăm quan khắp nơi , ngắm nghía mọi thứ, đúng là đường xá cổ đại rất náo nhiệt…

-“ lãnh công tử, Thảo Di muốn trở về” Thảo Di bắt đầu lên tiếng, nàng đi cũng bắt đầu thấy mỏi rồi. Vừa nãy nàng nói đồng ý đi, phải buộc bắt Băng Di thoát ra, chắc bây giờ tỉ ấy giận ghê lắm , hazzz nàng quả muốn đi chơi… cũng đến lúc nghỉ thôi.

-“ được rồi, chúng ta về thôi!!!” Lãnh Thiên Minh thỏa mãn mỉm cười, ôn nhu nhìn về phía Thảo Di, thật tốt khi có nàng.

Lãnh thiên Minh vẫn duy trì trạng thái “dắt vợ đi dạo” của mình, bàn tay lớn thô dáp vì cầm kiếm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, ngọc ngà, mịn màng của Thảo Di. Người khác nhìn vào còn tưởng rằng họ là một đôi tình nhân mà xuýt xoa khen xứng đôi vừa lứa…

-“ Các chủ, mọi việc đã tiến hành theo như dự định” Một giọng nói ồm ồm của một người đàn ông khoảng ba mươi ba lăm vang lên trong căn phòng gỗ treo hàng loạt những cái chuông gió nhỏ bé , khi gió thổi qua cái là những cái chuông lại kêu leng keng, nghe rất vui tai mà yên bình lạ thường..

-“ ừm” Trên một cái võng được đan cẩn thận, có một thiếu niên mặt đẹp như họa, mắt mũi mồm miệng như được tạc ra bởi một nhà điêu khác nổi tiếng, đôi mắt màu đỏ trong suốt như một đôi hồng ngọc sáng chói lấp la lấp lánh tràn đầy ôn nhu nhưng không kém phần sắc lạnh, uy nghiêm.Mãi tóc bạch kim được lười biếng xõa ra vương đầy trên chiếc võng. Cánh mũi cao , thẳng tắp, càng tăng thêm vẻ đẹp yêu nghiệt cho thiếu niên kia…

-“ các chủ, theo thông tin hiện giờ của chúng ta thì Ngọc Băng Các đã có các chủ mới” Nam nhân kia e dè hướng phía Thiếu niên yêu nghiệt kia cất tiếng báo cáo tình hình.

Một năm trước, chính thiếu niên trước mặt này, không một chút quyền lực đạp ba nam nhân đứng đầu cung lên làm các chủ thống nhất toàn bộ sát thủ trong tứ quốc, làm bá chủ thao túng một tập đoàn sát thủ lớn, đáng tiếc vẫn đứng sau Ngọc Băng Các_hắn chính là Mặc vũ các chủ của Thiên Phong các

Đừng nghĩ hắn có vẻ mặt ôn nhu, nụ cười ấm áp thì chứng tỏ hắn là người tốt mơ à, có ai biết rằng khi giết người , hắn cũng chính là để vẻ mặt cười tươi rói này tra tấn họ, hành hạ họ đến chết mà không nhăn mày cho dù một chút … Thật là nhìn cảnh đấy không khỏi khiến người chứng kiến phải rùng mình.

-“ ồ, thật thú vị” Mặc vù chậm rãi cất tiếng, trên khuôn mặt vẫn chỉ vẻn vẹn một nụ cười khuynh đảo thế giới… Chị, chỉ ở đâu… Mặc vũ đăng cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy đau thương. Hắn đang rất nhớ chị …

-“ Tiểu thư chúng ta đi như thế này à, không chào Lãnh công tử một tiếng sao???” một tiếng nói khá trẻ con vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Tiếng nói đó chính là Tư Điệp, vậy vị tiểu thư kia chính là Thảo Di …

-“ Ta vẫn sẽ trở lại” Thảo DI không nhanh không chậm cất tiếng , rồi phi thân biết mất để Tư điệp lăng ngốc đuổi theo phía sau …