Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 752: Một bình rượu đục mừng tương phùng (đại kết cục) (5)




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Năm nay cách tiết thanh minh hai ngày, gia đình này lại tới.

Lúc Sáng sớm, ba chiếc xe ngựa từ xa lái đến, xa phu thét to một tiếng, xe ngựa dừng trước cửa Phượng Lâm các, hai hàng thị vệ đi theo xe tỏa ra thành hình cánh nhạn, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm các tửu khách ra vào tửu lâu, mọi người sợ hãi đều kinh sợ tránh lui.

Từ trên chiếc xe ngựa một nam sáu nữ bước xuống, nam tử trung niên tướng mạo mặt trắng râu đen, ngoài vẻ tuấn lãng còn lộ ra mấy phần khí thế không giận mà tự oai, mà sáu vị nữ tử tuy là ăn mặc như phụ nhân, nhưng ai nấy đều xinh đẹp vô cùng, hai vị nữ tử trong đó không ngờ trông giống nhau như đúc, hiển nhiên là song sinh.

Nam tử sau khi xuống xe thì liền bước vào tửu lâu, ngửa đầu nhìn một vòng rồi lớn tiếng quát đòi mở cửa.

" Có ai còn thở không? Khách quý tới cửa mà ngay cả tiểu nhị nghênh đón cũng không có, chưởng quầy ngươi còn muốn làm ăn không? Có tin ta sai người đập tan tành cái quán của ngươi không!"

Đập quán là chuyện lớn, Chu chưởng quầy có bối cảnh sao có thể không chính mắt chứng kiến là yêu nghiệt phương nào muốn chết? Thế là rất nhanh từ sau bình phong sơn thủy chui ra, người này hơn bốn mươi tuổi, mặc áo ngắn vải thô màu xám bình thường, đầu đội khăn phác, dưới cằm là hai hàng râu đen, nhìn rất có dáng tiên phong đạo cốt, hai con mắt thông minh lanh lợi đảo rất nhanh, cho thấy người này tính tình rất không thành thật.

Đợi cho Chu chưởng quầy nhận ra người đến, hơn nữa thấy các nữ tử xinh đẹp phía sau, lập tức nghiêm mặt cả giận: "Lại là ngươi! Lại là ngươi! Năm nào cũng tới uống rượu của ta, đến rồi còn đem theo nhiều lão bà như vậy, ngươi muốn nàng tới cho ta nghèo luôn à?"

Nam tử lầm bầm: "Thái độ kém quá, vậy mà không ngờ mỗi ngày khách đông tới không còn chỗ ngồi, tửu khách thôn Hoa Hạnh chẳng lẽ đều là người mù à?"

Sau Bình phong lại có một thân ảnh thướt tha đi ra, sau khi nhìn thấy nam tử thì ngây ra một thoáng, tiếp theo dịu dàng cúi chào, thấy tướng công và hắn gầm gè nhìn nhau như hai con gà chọi, nữ tử mím môi cười khẽ không nói gì.

Chu chưởng quầy lại vội vàng cao giọng nói: "Nương tử nhìn này, cái tên mặt người dạ thú không chuyên tình đã cưới bốn lão bà còn thêm luôn cả hai nha hoàn lại tới nữa rồi!"

Nữ tử cũng không để ý đến hắn, quay đầu thấy sáu nữ, không khỏi kinh hỉ bước lên nắm tay các nàng cười nói: "Tỷ tỷ, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi."

Nữ tử cầm đầu trong sáu người bĩu môi với hai người, nói: "Lại cái màn này, năm nào cũng diễn không chán à."

" Tỷ tỷ đừng để ý đến họ, kỳ thật tướng công nhà ta hôm trước đã bắt đầu sai tiểu nhị quét dọn sương phòng, mười vò hảo tửu còn lại cũng để giành cho Vương gia tới uống."

Thì ra nam tử dẫn vợ con tới thôn Hoa Hạnh chính là Liêu Dương Quận vương Tần Kham, mà chưởng quầy của tửu lâu Phượng Lâm các tất nhiên chính là hoàng đế Chính Đức Chu Hậu Chiếu sau khi mất tích lại xuất hiện, cuối cùng lại mất tích, chơi trò trốn tìm vui vẻ sướng khoái, về phần lão bản nương của tửu lâu là nữ nhân Lưu Lương Nữ của Chu Hậu Chiếu, sáu nữ Tần Kham dẫn theo tất nhiên là Đỗ Yên, Đường Tử Hòa, Kim Liễu, Tháp Na và tỷ muội Liên Tinh Liên Nguyệt.

" Ngươi đưa các nàng từ tận kinh sư tới Sơn Tây mà không thấy mệt à?" Chu Hậu Chiếu ăn mặc bình dân hiển nhiên rất thích thân phận trước mắt của mình.

Tần Kham cười nói: "Ta đã là trung niên nhân, người ta sống tới tuổi này, ít nhất cũng nên minh bạch một đạo lý."

Chu Hậu Chiếu tò mò mở to: "Đạo lý gì?"

Tần Kham cười khổ nói: "Nếu nói cưới một lão bà mỗi ngày chỉ nghe hai trăm câu lải nhải, cưới sáu lão bà mỗi ngày sẽ phải nghe một ngàn hai trăm câu lải nhải, trong đó ít nhất có một ngàn câu là hoài nghi ta bên ngoài có phải cấu kết với hồ ly tinh khác hay không, nếu ngươi muốn thoát khỏi khổ hình phải nghe một ngàn câu lải nhải này thì chỉ có thể dẫn họ theo bên mình, để họ tự mình đuổi tất cả hồ ly tinh dám tiếp cận ta trong vòng một trượng đi."

Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nhìn hắn: "Có hữu hiệu không?"

Tần Kham gật đầu: "Rất hữu hiệu."

" Cho nên trên đường đi tai ngươi cuối cùng cũng được thanh tĩnh, phu nhân của ngươi không còn lải nhải về hồ ly tinh nữa?"

"Đúng..." Tần Kham gật đầu, lập tức vô cùng buồn bã nói: "Có điều tuy rằng không lải nhải về hồ ly tinh, nhưng các nàng lại bắt đầu lải nhải vì sao trên đường lại gặp phải nữ nhân vừa xấu lại vừa béo, mỗi ngày đại khái lại lải nhải hơn hai ngàn câu."

Chu Hậu Chiếu ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha."

Tần Kham day day mũi, thở dài: "Đều là bố trẻ con rồi, vì sao độ hài hước vẫn chẳng có chút tiến bộ nào."

Chu Hậu Chiếu vẫn đang ôm bụng cười cuối cùng cũng dừng lại, vẻ mặt dần dần trở nên đứng đắn: "Kinh sư năm nay thế nào."

Tần Kham hiểu hắn muốn hỏi gì, cười nói: "Tất cả đều tốt, mùa đông năm trước nội các chủ động khởi xướng đình nghị, từ tám vị Đại học sĩ tăng lên thành mười người, sau khi bình diệt Thát Đát, triều đình ở mục trường thảo nguyên Thát Đát xây mười tòa công sự, tương liên với mười tòa hán Thành thuộc Đóa Nhan bộ, mới thiết lập năm Đô Chỉ Huy Sứ ti, tổng cộng có hai mươi ba vệ sở tiến đóng, hoạn phía bắc Đại Minh đã hoàn toàn bình định, chín biên trấn lớn bắt đầu di chuyển tới cánh đồng tuyết Tây Bá Lợi Á2

Chu Hậu Chiếu buồn bã thở dài mấy tiếng, lập tức từ trong phòng ôm ra hai vò rượu nhỏ đặt lên bàn, cười nói: "Công Mở mang bờ cõi sao có thể không dùng rượu ngon để chúc mừng?"

Nói xong Chu Hậu Chiếu bưng vò rượu lên, vừa mới chuẩn bị uống thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Tần Kham nói: "Năm trước uống rượu, rượu kính ngươi đưa là mừng con trai thứ sáu của ngươi ra đời, năm kia thì là mừng con trai thứ năm của ngươi vừa biết đi đã cắn chó đất trông cửa một miếng, đây là gia môn bất hạnh, tương lai tất có một Hỗn Thế Ma Vương hoành không xuất thế, năm nay ngươi kính gì?"

Tần Kham bừng vò rượu lên, nhìn Chu Hậu Chiếu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Năm nay, chúng ta kính duyên phận đi."

" Duyên phận?"

" Ba mươi năm trước, một tiểu tử mặc thì đẹp mà đổ phẩm thì quá khắm chơi đấu địa chủ, thua nhiều quá liền tức giận ném bài giở thân phận ra ép ta không được phép thắng nữa, tên gia hỏa đổ phẩm khắm đến vậy mà ba mươi năm sau ta vẫn ngồi cùng hắn uống rượu, ngươi nói ta d lợi hại hay không? Ngươi nói ta có nên kính cái duyên phận chết tiệt này hay không?"

Chu Hậu Chiếu tức giận đến mặt đỏ bừng, lườm Tần Kham một lúc r tiếp theo cười thành tiếng: "Đúng, thật sự nên kính cái duyên phận chết tiệt này, hy vọng duyên phận của chúng ta không dứt, đợi tới ba mươi năm sau, chúng ta lại kính duyên phận chết tiệt này."

Hai người nhìn nhau cười to, cùng uống một ngụm, Tần Kham buông vò rượu thần bí nói: "Nếu chúng ta có thể sống thêm ba mươi năm, hơn nữa còn có thể uống được rượu, ta nhất định phải kéo ngươi ra làm một chuyện mà nếu sinh thời chưa làm thì sẽ thương tước."

Chu Hậu Chiếu lập tức lộ ra vẻ mặt ao ước vô hạn, không cần nghĩ ngợi thốt ra: "Chúng ta cùng nhau đi chơi kỹ viện một đêm xọac mười em, sau đó bị hoa liễu mà chết."

"Cái này, thứ cho ta không thể phụng bồi, ta chỉ muốn đọ với ngươi xem ai đái xa hơn thôi."

- HẾT TRỌN BỘ -

Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------