Chu Hậu Thông phẫn hận nhìn hắn: "Trẫm sau khi đăng cơ quả thật muốn trừ bỏ ngươi, Tần Kham, ngươi quyền bính quá nặng, nặng đến mức khiến bất kỳ một đế vương nào cũng sẽ cảm thấy ăn không ngon, ngủ không yên, trẫm không trừ ngươi, lấy gì ra để nắm thiên hạ trong tay? Trẫm làm sai chỗ nào?"
"Thần vốn là một tú tài nghèo túng vô danh ở phủ Thiệu Hưng, thậm chí vì đắc tội v quyền quý mà ngay cả công danh tú tài cũng bị trừ bỏ. Vốn chỉ muốn an bình sống qua ngày, làm chút buôn bán kiếm chút tiền, mua mấy nha hoàn, kết hôn với một thê tử hiền lành ôn nhu, sinh con với nàng ta, sống những ngày tháng bình thường, vì hai chữ 'Bình thường' này mà ta luôn ẩn danh, không làm ra chuyện gì náo động, ngay cả kiếm bạc cũng không thể không dùng tên của người khác, sợ cây cao gió cả, nhưng mà tạo hóa trêu người, ta chung quy vẫn bị ông trời đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, ông trời cứ hết lần này tới lần khác mang phiền toái tới cho ta, cũng ban cho ta rất nhiều tế ngộ, giống như trong minh minh giao cho ta một loại sứ mệnh, muốn ta làm gì đó, thay đổi gì đó, ta dùng hơn mười năm thời gian để làm, để thay đổi."
"Đại Minh bị bệnh, bệnh thật sự rất nặng, quan văn tham tài, võ tướng sợ chết, chỉ có một đám ngôn quan chẳng biết gì ngoài gân cổ cò nói suông lầm nước, đỉnh đầu đội hai chữ 'đạo đức' là có thể ăn no cả đời, bách tính kêu khóc thì coi như không thấy, từ sau Thổ mộc chi biến, loạn dân các nơi Đại Minh liên tiếp tạo phản, Thát Đát Ngoã Lạt nhiều lần phạm biên, quan văn thì đứng ở kim điện nước miếng tun tóe, tướng sĩ biên trấn thì liên tiếp bại lui, thế đạo như vậy, quân thần như vậy, quốc tộ Đại Minh liệu kéo dài được mấy năm?"
"Cho nên ta muốn thay đổi nó, cho nên ta hao phí hơn mười năm tâm huyết, mấy năm nay ta đã làm rất nhiều chuyện, từng giết rất nhiều người, có lẽ từng làm sai, có lẽ từng giết lầm, nhưng ta không thẹn với lương tâm, bởi vì Đại Minh trong tay ta đã dần dần được cải thiện, bách tính có cơm no áo ấm, biên trấn không còn chiến sự, phiên quốc tứ phương tranh nhau triều kiến, những chuyện mà ta là, cái nên làm đã gần làm xong rồi, hiện giờ chỉ còn mỗi một việc chưa làm."
Chu Hậu Thông cười lạnh: "Chỉ còn thiếu mỗi mưu triều soán vị thôi phải không?"
Vẻ mặt Tần Kham vẫn bình tĩnh, không hề bị thái độ của hắn làm ảnh hưởng, bình tĩnh nói: "Chỉ còn quan trường triều đường, bệ hạ, đại thần của triều đường nên trị thì phải trị rồi, dân gian Đại Minh hiện giờ, bách tính không lo áo cơm, thương sự thịnh vượng phát đạt, sau khi mở cấm biển thì giao thông với vạn bang chư quốc, thật sự là khí tượng thịnh thế, nhưng mà, đại thần triều đường vẫn là đại thần trước kia, cầm cờ hiệu đạo đức làm những chuyện hại nước hại dân, miệng hô khẩu hiệu trung quân trung xã tắc, nhưng lại lén nhận hối lộ, cướp đoạt thương nhân lương dân, để bài trừ dị kỷ mà không nghĩ tới sự hưng suy của quốc gia, làm xong chuyện xấu thì chỉ cần kêu một tiếng 'Vì dân thỉnh nguyện' là tựa hồ có thể xóa đi tất cả tội ác của hắn, triều đường như vậy, ác lại như vậy, cho dù tạo dựng một thịnh thế có thể so với Đường Tống thì liệu có thể duy trì được mấy năm?"
Hận ý trong mắt Chu Hậu Thông càng đậm: "Đây là lý do ngươi soán vị?"
Tần Kham cười nói: "Ta không soán vị."
Chu Hậu Thông giống như phải chịu vũ nhục rất lớn, chỉ vào tướng sĩ như hổ rình mồi ngoài điện, cả giận nói: "Ngươi coi ta là trẻ con à? Nhiều phản quân Nhiều như vậy đao kiếm chĩa vào người ta, binh biến đánh cả vào hoàng cung, bắt giữ đương kim thiên tử làm tù binh, thế không gọi là soán vị thì gọi là gì?"
Tần Kham nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ: "Cái này gọi là 'binh gián', ngươi có sát tâm với ta ta không ngại, ta có thể trốn, trốn đi thật xa, đến Nhật Bản, đến Lưu Cầu, từ nay về sau lưu lạc dị quốc tha hương, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên phá huỷ thịnh thế phục hưng mà ta và rất nhiều lão thần phải hao phí hơn mười năm mới xoay chuyển được, bố cục của ngươi là quét sạch Tần đảng, sai Tiền Ninh tới Thiên Tân đại khai sát giới, thêu dệt rất nhiều tội danh, khôi phục tổ chế cấm biển... Thiên hạ sẽ có không biết bao nhiêu lê dân bách tính vì quyết định của ngươi mà một lần nữa trở lại cảnh bần cùng khốn khổ, từ nay về sau áo không thể che thân, cơm không thể no bụng, lưu dân mất đất sẽ trải rộng các nơi Đại Minh, bách tính không sống nổi không thể không liên tiếp giương cờ tạo phản, sau đó lại bị triều đình trấn áp một cách tàn khốc, quộc vận Đại Minh lại cứ vòng đi vòng lại như vậy rồi đi đến tuyệt lộ."
Ánh mắt Tần Kham không còn sự ấm áp vừa rồi, trở nên càng lúc càng âm trầm: "Đối phó với một mình Tần Kham ta mà thôi, bệ hạ có cần phải lấy vận số vận mệnh quốc gia ra để làm tiền đặt cược không? Có cần thiết phải dùng sinh kế của ngàn vạn lê dân bách tính ra làm lợi thế không? Cảnh tượng thịnh thế Hiện giờ, không biết phải khiến bao nhiêu người trả giá đắt mới đổi lấy được, lại vì một lời của ngươi mà cơ hồ sụp đổ, ngươi chỉ là một thằng bé mười hai tuổi, hoặc là ngây thơ an tâm làm hoàng đế thái bình của ngươi, hoặc là thâm trầm lãnh khốc tu luyện thành phủ tâm cơ. Thế nhưng giả vờ ngây thơ ngươi lại giả không giống, chơi tâm cơ ngươi lại chơi không bằng người khác, không biết học ai cái gọi là tâm thuật đế vương không đâu vào đâu, cho rằng có thể đem triều đường và người trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Ta hôm nay nếu không binh gián. Thiên hạ sẽ bị ngươi họa hại cho thành thế nào?"
Tần Kham nói xong lời cuối cùng, ngữ khí càng lúc càng âm trầm. Nói chuyện cũng càng lúc càng không khách khí, Chu Hậu Thông tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt giống như phun lửa căm tức nhìn hắn, lồng ngực gầy yếu phập phồng lên xuống. Hiển nhiên đã nổi giận rồi.
"Tần Kham! Tên nghịch tặc ngươi đừng có nói đường hoàng như vậy, soán vị chính là soán vị, cho dù ta đã là tù nhân của ngươi nhưng tôn nghiêm của thiên tử không thể để ngươi vũ nhục."
Tần Kham lẳng lặng nhìn bộ dạng phẫn nộ của Chu Hậu Thông, chậm rãi nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không soán vị, đời này ta không có mệnh làm hoàng đế."
Chu Hậu Thông Mở to hai mắt: "Tần Kham, ngươi rốt cuộc có ý gì?"
"Quân vẫn là quân, thần vẫn là thần, ngươi tiếp tục làm hoàng đế của ngươi. Ta tiếp tục làm thần tử của ta, chỉ có điều, từ hôm nay trở đi, phòng thủ cung cấm sẽ do biên quân Liêu Đông tiếp nhận, mà Chỉ huy sứ vệ sở các nơi thiên hạ cùng các tướng lãnh Đô Ti cần thánh chỉ của bệ hạ và điều lệnh của Binh bộ, đổi chỗ bọn họ cho nhau."
Chu Hậu Thông cả người chấn động, thất thanh nói: "Ngươi muốn làm Tào Tháo, ép thiên tử để lệnh chư hầu? Không! Trẫm tuyệt không đáp ứng! Cho dù trẫm đáp ứng, văn võ cả triều cũng sẽ không đáp ứng, Tần Kham, ngươi coi thường người trong thiên hạ, coi thường quan văn trong thiên hạ, trước mặt đại nghĩa, bọn họ sẽ không khuất phục ngươi đâu!"
Tần Kham cười lạnh: "Làm thì dùng đức, dọa thì dùng y, khi phải chọn quan tước hay dao mổ, bọn họ sao có thể không khuất phục? Năm đó Vương Chấn họa quốc, bệ hạ có biết đại thần trong triều khúm núm nịnh bợ thế nào không? Năm đó Lưu Cẩn loạn, bệ hạ có biết bao nhiêu đại thần trong triều nịnh nọt yêu sủng không? Huống chi, ta không phải loạn chính cũng không phải họa quốc, ta tự tay xoay chuyển Càn Khôn, sáng lập thịnh thế hơn cả Hán Đường, các đại thần có mắt tai, chứng kiến nghe thấy đều là thế đạo phồn vinh, lòng người nghĩ gì, bọn họ có lý do gì để phản đối ta? Bệ hạ, ngươi quá nhỏ, sự phức tạp của lòng người, không phải tuổi của ngươi là có thể đo lường được đâu, cái thứ Đại nghĩa này rất tráo trở, một chuyện bất luận thiện ác, người nói nó tốt nhiều hơn người nói nó xấu thì ắt nó sẽ thành 'Đại nghĩa'."
Chu Hậu Thông thất thần nhìn hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không, trẫm tuyệt đối không thể đáp ứng, tuyệt đối không thể đáp ứng..."
Tần Kham không để ý đến hắn, cầm trà lên uống một ngụm rồi thở dài: "Trà mặc dù ngon, đáng tiếc người uống trà lại không... Phiên vương họ Chu trong thiên hạ quá nhiều, có lẽ, ta có thể từ trong những người đó tìm một người có thể uống trà với ta."
Chu Hậu Thông cả người run lên, trong mắt nhanh chóng nổi lên vẻ sợ hãi cực độ, tay chân lập tức thấy lạnh toát như chui vào hầm băng.
Ý tứ trong lời nói của Tần Kham hắn nghe hiểu, vốn bản thân mình căn bản không có bất kỳ lợi thế gì, lúc này kinh sư đã nằm trong tay ác tặc này, hắn hoàn toàn có thể đổi một người khác làm hoàng đế, mà hoàng đế được thay kia với tâm tính của ác tặc này, há có thể dung tha cho hắn sống?
Một câu Thản nhiên nhưng Chu Hậu Thông lại từ bên trong nghe ra sát ý.
"Ta, ta..." Chu Hậu Thông cả người run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tần Kham không còn bướng bỉnh nữa, lúc này hắn mới giật mình phát hiện, mình đã không còn là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, chỉ cần một suy nghĩ của người này là có thể quyết định sinh tử của hắn.
Chu Hậu Thông sợ, hắn chỉ là trẻ con, sau khi sinh ra ở phủ Hưng Vương đã làm thế tử, được trăm ngàn người thương yêu cưng chiều, chưa từng phải chịu đau khổ, càng không có dũng khí thấy chết không sờn, hắn sợ chết, hắn không muốn chết.
Có lòng muốn cầu xin tha thứ, nhưng Chu Hậu Thông lại không cúi mặt xuống được, làm hoàng đế hơn một tháng, hắn đã quen phong cảnh nơi cao, vĩnh viễn không học được ngước nhìn người khác.
May mắn Tần Kham là người rất giỏi hiểu ý, hắn luôn không đành lòng nhìn bộ dạng quẫn bách của người khác.
Nhẹ nhàng bưng chén trà trước mặt lên, Tần Kham hai tay dâng tới trước mặt Chu Hậu Thông, cười nói: "Trà ấm rồi, bệ hạ có uống không?"
"Trẫm, ta... Tất nhiên là uống?" Chu Hậu Thông nơm nớp lo sợ bưng chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó hai tay rụt rè đặt nó lại chỗ củ, nghĩ đến đủ loại ủy khuất phẫn hận của mình, lại nhìn tên ác tặc trước mắt cười sáng lạn đáng ghét như vậy, Chu Hậu Thông cuối cùng không nhịn nổi, toét miệng khóc ro.
Tần Kham mỉm cười giơ tay áo lên lau nước mắt trên mặt hắn, nói: "Bệ hạ, từ nay về sau chuyện thiên hạ cứ giao cho thần, thần sẽ gánh hết cái lo của thiên hạ cho bệ hạ, bệ hạ cứ ở hậu cung đọc sách sủng phi, khai chi tán diệp cho thiên gia là được rồi, đừng khóc, người khác sẽ nói thần khi dễ tiểu hài tử..."