Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 750: Thắng làm vua thua làm giặc (1)




Diệp Cận Tuyền hồi thần, ánh mắt nhìn về phía cửa cung lạnh như băng, quay đầu nhìn về phía cuối đường Kim Thủy, nói: "Tiền trận dựng pháo, hậu trận kỵ binh chuẩn bị, sau khi phá cửa cung thì không được lạm sát kẻ vô tội, không được đánh cướp tài vật, không được cường bạo tần phi cung nữ, ai làm trái - chém!"

Đinh Thuận đứng cạnh ngựa của Diệp Cận Tuyền một thân đẫm máu, hiển nhiên đêm nay cũng đã trải qua một phen chém giết, nghe vậy tiến lên ôm quyền nói: "Diệp Tổng đốc, Tần Công Gia có lệnh, sau khi đại quân phá cung, chuyện bắt tiểu hoàng đế sẽ do thuộc hạ xử lý."

Diệp Cận Tuyền nhìn hắn một cái, gật gật đầu: "Cho phép."

Khi Hai người đang nói chuyện, tiền trận biên quân đã đẩy hơn mười khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ, họng pháo nhắm vào cửa cung đang đóng chặt, các tướng sĩ tay cầm đuốc đứng cạnh hỏa pháo, sát khí khiến cho người ta hít thở không thông lan tỏa trong cơn mưa.

" Nã pháo!"

Ầm!

Rầm rầm!

Cửa cung Thừa Thiên trong chớp mắt đã hỏa pháo bắn nát vụn, quan lệnh kỳ ở trận vung mạng lệnh kỳ màu đỏ, lập tức hậu trận truyền đến tiếng trống dồn dập, một trận tiếng áo giáp phiến lá va chạm đều nhịp qua đi, giáo trong tay tướng sĩ biên quân Liêu Đông đồng loạt giơ ngang.

" Công!"

Năm ngàn biên quân hóa thành một mũi trường tiễn hủy thiên diệt địa, ùa tới cửa cung một cách vô tình.

Hoàng cung hoàn toàn rối loạn.

Vô số thái giám hoạn quan cung nữ sợ hãi chạy toán loạn, tranh chữ vàng bạc đổ củ trong các cung các điện bị cuốn đi sạch, ai nấy trong lòng đều hy vọng bản thân sẽ may mắn, chen lấn chạy tứ tán về bốn phía cửa cung, Đằng tương tứ vệ và đại hán tướng quân còn sót lại thì đã thành lực lượng phòng vệ duy nhất của toàn bộ hoàng cung, hợp nhau lại không đến một vạn người, trong sợ hãi rối ren tướng không biết lính, lính không biết tướng, chế độ tổ chức hoàn toàn bị đảo lộn, các quân sĩ chỉ có thể dùng tốp nhỏ làm đơn vị tay cầm binh khí chạy tới ngọ môn cản biên quân vào cung, tận hết lòng trung thành cuối cùng cho hoàng quyền Đại Minh.

Cung Càn Thanh.

Cung điện to rộng giờ trống rỗng, các thái giám cung nữ hầu hạ Chu Hậu Thông đã chạy, Chu Hậu Thông lúc này tóc tai bù xù, đi chân trần trên sàn nhà, trên bàn trên giường là các loại tấu chương, thực tịch và đồ sứ bị ném vỡ, tình cảnh giống như vừa bị cướp tràn qua.

"Đều là bọn lừa đảo! Đều nghịch thần! Luôn miệng nói trung quân trung xã tắc, khi trẫm gặp họa thì không ngờ không thấy một ai, trẫm làm gì sai? Thiên hạ vì sao lại vứt bỏ trẫm!"

Chu Hậu Thông giống như con thú bị thương ngửa mặt lên trời gào thét.

Hành lang gấp khúc Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân hoang mang, tiểu hoạn quan quỳ gối ngoài cửa đại điện, nức nở nói: "Bệ hạ, phản quân sau khi phá cửa Thừa Thiên thì tiến quân thần tốc, Đằng tương tứ vệ và đại hán tướng quân tổng cộng hơn năm ngàn người tử thủ ở ngọ môn nhưng không có sức hồi thiên, biên quân Liêu Đông sức chiến đấu quá lợi hại, hơn ngàn kỵ binh tiến quân một cái là đánh tan thủ quân hoàng cung, lúc này phản quân đã vào cung, mắt thấy sắp tới cung Càn Thanh rồi. Bệ hạ, mau chạy đi."

Chu Hậu Thông mắt đỏ bừng hung tợn nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan: "Trốn à? Trẫm biết trốn đi đâu? Toàn bộ kinh sư đã rơi vào trong tay hai nghịch tặc Tần Kham và Diệp Cận Tuyền, trẫm có thể trốn đi đâu? Trẫm đã làm gì sai, vì sao lại bị nghịch tặc đuổi giết?"

" Bệ hạ, núi xanh còn đó...."

"Cút! Cút đi! Trẫm không trốn, trẫm muốn hỏi Tần Kham, ta đã làm gì sai mà sao lại đối đãi với ta như vậy!"

Ngoài Cung Càn Thanh, tiếng hò hét càng lúc càng rõ ràng, Chu Hậu Thông và tiểu hoạn quan đồng loạt biến sắc.

Tiểu hoạn quan quay đầu nhìn tướng sĩ biên quân đã cách cung Càn Thanh càng lúc càng gần, sợ tới mức cả người giật thót, vội vàng dập đầu khóc nói: "Bệ hạ, nô tỳ chỉ cầu sống tạm trong loạn thế, thứ cho nô tỳ không thể hầu hạ bệ hạ nữa, nô tỳ, nô tỳ..."

"Cút! Mau cút đi! Trẫm không cần đám nô tài bất trung bất nghĩa vô quân vô phụ các ngươi hầu hạ nữa, cút đi."

Tiểu hoạn quan lại dập đầu, lập tức đứng dậy vội vàng chạy trốn, thân ảnh đơn bạc gầy yếu loáng cái đã biến mất giữa các cung điện.

Chu Hậu Thông bỗng nhiên giống người điên ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười mang theo mấy phần nức nở: "Vua nào triều thần nấy, trẫm không trừ ngươi thì chấp chưởng xã tắc thế nào? Tần Kham, trẫm làm gì sai, trẫm làm gì sai!"

Tiếng bước chân lộn xộn từng bước tới gần, cửa cung Càn Thanh nháy mắt tụ tập một tốp tướng sĩ mặc giáp tay cầm binh khí. Ai nấy trên người toàn vết máu, ánh mắt đều lãnh khốc, giống như một đám sói đói nhìn chằm chằm con mồi béo đẹp.

Đinh Thuận bước vào cửa đại điện, nhổ một ngụm nước bọt suốt đất, rất thô lỗ tóm lấy vạt áo trước của Chu Hậu Thông, kéo sát vào người cẩn thận quan sát trên dưới một phen sau đó cười to.

"Bắt được tiểu hoàng đế rồi. Đại sự đã định rồi! Nhanh đi bẩm báo cho Tần Công Gia."

Trời đã gần sáng, mưa to cuối cùng cũng ngưng, nhưng mà không khí trong thành kinh sư vẫn tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.

Ven đường thi thể nằm đầy, các tướng sĩ biên quân Liêu Đông đang yên lặng nâng di thể của các đồng đội đã chết trận, khiêng họ lên xe ngựa, xe chở đầy liền vội vàng lái ra ngoài thành.

Tần Kham vừa đi vừa lặng lẽ nhìn tất cả những cảnh này, hai má run run.

Thắng rồi, hắn cuối cùng đã làm được một đại sự khiến thiên hạ khiếp sợ. Một đêm huyết chiến, ngàn vạn sinh linh bị tàn sát, cuối cùng thắng được trận này, nhưng mà, lúc này, hắn vì sao không có một chút cảm giác vui sướng của người thắng?

Hưng thì bách tính khổ, vong bách tính cũng khổ, các tướng sĩ cũng khổ, địch ta hai quân dùng sinh mệnh của mình làm cái giá, thỏa mãn ý chí cá nhân của hắn, lúc nên cười to chúc mừng thì miệng hắn lại chua chát, trong lòng có có một thứ gọi là "Thương xót" đang cắn xé tim hắn.

Lúc này hắn cuối cùng cũng lý giải tâm tình của Đường Tử Hòa khi đứng trên đầu tường lúc Phách Châu thành phá mười năm trước.

Chỉ mong trận chiến này, có thể đổi được trăm năm thái bình cho thiên hạ.

Đinh Thuận vẻ mặt mừng vui chạy tới, không nhìn thi thể nằm ngổn ngang trên đường, cười to: "Công gia, bắt được tiểu hoàng đế rồi, chúng ta thắng rồi! Từ hôm nay, hoàng đế Đại Minh phải đổi họ..."

Tần Kham thu hồi suy nghĩ đang hỗn loạn, bỗng nhiên cắt lời hắn, bình tĩnh nói: "Đinh Thuận, ta lúc nào nói là hoàng đế Đại Minh phải đổi họ?"

"Ặc..." Nụ cười Đinh Thuận cứng lại, ngạc nhiên há to miệng: "Công gia, ngài không làm hoàng đế thì ai làm? Hoàng thành Quốc đô đã bị ngài đánh hạ rồi, trừ ngài ra thì ai còn có tư cách ngồi lên tấm long ỷ trong kim điện đó?"

"Còn nhớ khi ta quyết định khởi binh từng nói gì không?"

" Ngài nói thiên tử bất nhân, cho nên binh gián."

"Không sai, binh gián, 'binh' là thủ đoạn, 'gián' là mục đích, ta chỉ cần mục đích này thôi."

Đinh Thuận ngây người một thoáng, tiếp theo khẩn trương nói: "Nhưng..."

Tần Kham mỉm cười nói: "Khởi binh thì nhất định phải soán vị à? Hoàng đế Đại Minh không phải dễ làm như thế đâu."

Đinh Thuận trố mắt đứng nhìn, lại lúng ta lúng túng không thể lên tiếng.

Tâm tư của Đại nhân vật, hắn thật sự là không đoán được, đời này hắn chắc không hy vọng được làm đại nhân vật rồi.

" Tàn quân đã quét sạch chưa?"

" Bẩm Công gia, ngoài thành mười hai đoàn doanh và thiết kỵ Liêu Đông sau hai canh giờ kịch chiến cuối cùng đã tan tác toàn tuyến, tướng sĩ đoàn doanh ném binh khí chạy tứ tán tới các nông trang, tham tướng Tống Kiệt đã cử vạn kỵ đi truy bắt. Biên quân sau khi cướp được chín cửa trong thành mười hai vệ và Ngũ thành binh mã ti quân tâm tan rã, chống cự yếu ớt, Đằng tương tứ vệ doanh tinh nhuệ thủ thành chiến đấu trên đường phố với biên quân có chút thảm thiết, trong thành khắp nơi có thể thấy được sự chống cự, biên quân thương vong khá lớn, về sau ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ trúng ám tiễn mà chết, Đằng tương tứ vệ cuối cùng tan tác."

Tần Kham thở dài nói: "Truyền lệnh! Tống Kiệt rút biên quân về, quân địch chạy thoát không cần phải đuổi bắt nữa, đuổi tận giết tuyệt cũng chẳng để làm gì, các đại thần trong thành đâu?"

Đinh Thuận do dự một chút, nói: "Để phòng có người làm loạn, đêm qua đại thần trong thành đều bị Cẩm Y vệ khống chế không cho phép ra khỏi cửa."

"Thả ra đi, thiên hạ chung quy vẫn là thiên hạ của là quan văn, ngươi có thể bịt được miệng họ, nhưng có bịt được miệng thiên hạ không."

"Vâng."

Trong ngoài Cung Càn Thanh toàn là tướng sĩ mặc giáp, trong tay cầm trường thương, như hổ rình mồi chăm chú nhìn đại điện trống rỗng.

Chính giữa Đại điện, Chu Hậu Thông vẻ mặt tái nhợt đồi bại, vô thần nhìn Tần Kham ngồi đối diện.

Ánh mắt Tần Kham rất bình tĩnh, giống như nhìn một người xa lạ không hề có quan hệ gì với hắn, không hề có tư cách tác động đến buồn vui của hắn.

Trước mặt Hai người đặt một bộ trà cụ tinh xảo.

Bộ trà cụ này nghe nói còn là đồ cổ mà Thái tông hoàng đế thời Đường từng dùng, chỉ vì Chu Hậu Chiếu không thích trà đạo, uống trà cũng chỉ để mục đích là giải khát, cho nên bộ trà cụ này không có chỗ dùng, vẫn nằm sâu trong cung khố nhiều ngày không thấy ánh sáng, vẫn là hôm nay biên quân sau khi phá cửa thì từ trong khố phòng tìm ra

Trên lò than hồng, nước sôi tỏa ra nhiệt khí, Tần Kham cầm ấm trà, tự tay rót đầy hai chén trà nhỏ trước mặt mình, hai tay nâng đến trước mặt Chu Hậu Thông, cười nói: "Bệ hạ, Đây là chè xuân tước thiệt mà hoàng huynh của ngươi năm nay ban cho thần, hôm nay mượn trà hiến phật. Xin bệ hạ thưởng thức."

Chu Hậu Thông nhìn chén trà đang tỏa nhiệt khí, khuôn mặt non nớt đầy vẻ kiên quyết, nhưng vẫn lộ ra vẻ sợ hãi và kinh hoàng không thể che giấu.

"Tần Kham, ngươi thắng rồi."

"Đúng vậy. Ta thắng." Tần Kham rất thản nhiên thừa nhận.