"Đại nhân nói phải, chúng ta hiện tại không phải chính là hắc bạch vô thường của thủ hạ Diêm Vương sao?"
Trong gió lạnh thấu xương, một đám hán tử Cẩm Y vệ dũng cảm cười to theo gió lướt xa.
Nha môn tri phủ Thiên Tân.
Tiền Ninh Hiện giờ đã là Cẩm Y vệ đồng tri kiêm khâm sai tuần thú ngồi ở tiền đường, trong tay cầm chén trà tinh mỹ,.
Sau khi tới Thiên Tân, oán khí tích tụ nhiều năm của Tiền Ninh cuối cùng cũng được phát tiết triệt để, nha môn tri phủ Thiên Tân, nha môn tào diêm, Thiên Tân tam vệ Chỉ huy sứ ti, Thiên Tân thị bạc ti, thủy sư Thiên Tân, cảng đông Thiên Tân. Nha môn Lớn nhỏ đều bị giết cho thành núi thây biển máu, pháp trường dc thiết lập ngay tại bờ biển cảng đông, ra lệnh một tiếng, dao mổ hạ xuống, trong mấy ngày có chừng hai ba ngàn đầu người rơi xuống đất. Nước biển ngoài cảng đông cũng bị nhuộm thành màu đỏ, sát tâm thô bạo của Tiền Ninh mới hơi được thu liễm.
Tự tay hủy diệt căn cơ Thiên Tân mà Tần Kham bỏ hơn mười năm khổ tâm kinh doanh xây dựng, Tiền Ninh cuối cùng cũng thở ra được ngụm ác khi tích tụ hơn mười năm.
Thì ra đây mới là tư vị của quyền lực.
Tiền Ninh thỏa mãn nhắm mắt lại, phát ra một tiếng rên rỉ đầy thoải mái.
Tân hoàng đăng cơ, thời đại của Tần Kham đã qua, hiện giờ đã là thời đại của Tiền Ninh hắn tiếu ngạo triều đường.
Trên bàn là bản cung chồng chất như núi nhỏ, đây là thành quả đại sát tứ phương mấy ngày gần đây của Tiền Ninh, trong bản cung tất cả đều là tội danh của Tần Kham, lớn nhỏ, thật giả, tóm lại, bệ hạ chỉ cần vẽ một vòng đỏ trên bản cung này, tội danh của Tần Kham xem như được chứng thực, chết một trăm lần cũng đủ.
Tiền Ninh càng nghĩ càng hưng phấn, càng khó dằn được. Hắn quyết định ngày mai sẽ hồi kinh, hắn rất gấp gáp muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Tần Kham, trút bỏ oán hận mười năm.
Các loại tính toán hiện lên trong đầu thì một khâm sai thị vệ lại ở cửa ôm quyền hành lễ.
"Khâm sai đại nhân, kinh sư Bắc trấn phủ ti phái người tới, nói là Cẩm Y vệ có việc trọng yếu, muốn bẩm báo trực tiếp với đại nhân."
Tiền Ninh mở mắt ra, nhìn người cắt đứt suy nghĩ mông lung của hắn với vẻ không vui, lười biếng nói: "Gọi hắn vào đi."
"Vâng."
Vào không phải một người, mà là một đám người.
Nhóm người này đằng đằng sát khí, ai nấy tay để sau lưng, động tác rất quái dị, sau khi vào cửa thì không hành lễ với Tiền Ninh mà chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn Tiền Ninh đang nhắm hờ mắt.
Thật lâu sau, tựa hồ cảm thấy không khí không đúng, Tiền Ninh mở mắt ra, sau đó hắn nhìn thấy Thường Phượng mặc cẩm bào phi ngư.
"Thường Thiên hộ?" Tiền Ninh nhận ra hắn, nụ cười ở khóe miệng càng thêm mỉa mai: "Thiên hộ nhìn thấy chỉ huy đồng tri ta đây vì sao không hành lễ? Thủ hạ của Tần Công Gia đều không có quy củ như vậy à?"
Thường Phượng cũng cười, khóe miệng vẽ ra một độ cong lớn, đầy dữ tợn và đáng sợ.
Hai người mặt đối mặt cách nhau vài thước cứ như vậy bật cười, giống như nhìn thấy việc buồn cười nào đó, tiếng cười của hai người càng lúc càng lớn, càng lúc càng không áp chế được, cuối cùng hai người đều tự ôm bụng cười không đứng thẳng nổi.
Lúc này, một Giáo úy bỗng nhiên bước về phía trước một bước, hét to nói: "Tiền Ninh, chuyện ngươi ngươi phạm! Chúng ta phụng chiếu áp giải ngươi, hồi kinh theo chúng ta tới chiếu ngục một chuyến."
Tiếng cười của Tiền Ninh im bặt, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm trầm: "Phụng chiếu? Các ngươi phụng chiếu của ai?"
"Đương nhiên là của bệ hạ."
"Chiếu mệnh đâu?"
"Đợi ngươi sau khi thúc thủ chịu trói rồi sẽ nhìn thấy."
"Các ngươi coi Tiền mỗ là trẻ con ba tuổi à? Không thấy chiếu mệnh, các ngươi dám bắt khâm sai, gan lớn quá... Không đúng!" Hai mắt Tiền Ninh bỗng nhiên trợn to, thất thanh nói: "Thường Phượng, ngươi dám giả mạo chỉ dụ vua! Không muốn sống nữa à?"
Thường Phượng cuối cùng đã ngưng cười, lau nước mắt ở khóe mắt, miễn cưỡng vung tay lên: "Bắt người!"
Hai sợ xích sắt tỏa ra hàn quang lành lạnh rất thành thạo chụp về phía đầu Tiền Ninh, Tiền Ninh kinh hãi, nhảy người lên đụng đổ ghế bành phía sau, thân hình rất linh hoạt ngã lên bàn rồi rơi xuống đất.
"Người đâu, có người ám sát khâm sai!"
Vô số thị vệ của nghi trượng khâm sai từ trong viện xông lên, một chiếu lệnh được đóng ấn tỉ của hoàng đế chặn bước chân của mọi người lại.
"Cẩm Y vệ phụng chiếu bắt giặc, ai dám ngăn cản, luận xử như đồng đảng!"
Các thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, thấy ấn tỉ trên chiếu lệnh rõ rõ ràng ràng, không giống là giả, mọi người do dự một lúc, cắn chặt răng, chậm rãi lui về phía sau vài bước.
Trong lòng Tiền Ninh càng lạnh toát, lo sợ không yên nói: "Bệ hạ không thể bắt ta! Các ngươi làm sao có ấn tỉ của hoàng đế... Trương Vĩnh! Là cẩu tặc Trương Vĩnh đó! Hắn muốn tạo phản à? Không đúng, là Tần Kham muốn tạo phản à?"
Thường Phượng mắt lộ sát khí, gằn giọng nói: "Chiếu có lệnh, nếu Tiền Ninh phản kháng, giết chết ngay tại chỗ."
Hơn mười Cẩm y Giáo úy Phía sau sớm đã triển khai trận thức công kích, đều rút nỏ cơ từ sau lưng ra, nỏ tiễn âm lạnh đồng loạt nhắm vào Tiền Ninh, mọi người đồng thanh hét lớn: "Giết!"
"Loạn thần tặc tử đừng hòng bắt ta! Ta muốn vào kinh diện thánh!" Tiền Ninh thét lên, bỗng nhiên bật dậy đã ghế, hai chân bật mạnh lướt ra cửa.
Vù vù!
Hai mũi tiễn bắn ra, trúng ngay hai chân Tiền Ninh, Tiền Ninh kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất.
"Các ngươi đây là giả mạo chỉ dụ vua, sẽ bị tru diệt cửu tộc! Tần Kham, tên tặc tử ngươi, chèn ép ta mười năm, hôm nay to gan lớn mật muốn tạo phản, lại vẫn không chịu buông tha ta, ngươi sẽ có báo ứng."
Thường Phượng cười lạnh: "Hay cho cái miệng ương ngạnh, Tiền đại nhân là đồng liêu trong vệ, nhưng chắc chưa từng thưởng thức hình phạt của Cẩm Y vệ đâu nhỉ, đem hắn ra ngoài thành, để Tiền đại nhân biết cái gì gọi là lột da nhồi cỏ."
Trong cái nhìn bất lực của các thị vệ nghi trượng, Tiền Ninh bị một đám Cẩm Y vệ áp giải ra thành Thiên Tân.
Ở Ngoài thành tìm một chỗ vắng vẻ, các Cẩm Y vệ trói Tiền Ninh vào cây, Thường Phượng từ thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ, nhìn Tiền Ninh cười gằn.
Tiền Ninh vô cùng sợ hãi, tựa hồ đã sợ tới mức thần chí không rõ, trợn đôi mắt không dám tin lên, miệng lẩm bẩm nói: "Không thể nào, Tần Kham sao có thể tạo phản? Hắn sao dám tạo phản? Hắn tạo phản thế nào?"
"Chậc chậc, Tiền đại nhân không hổ là đế tiền tân sủng, chết đến nơi rồi vẫn còn lo lắng quốc sự, ngươi hỏi việc này à, đến âm phủ Hoàng Tuyền tự mình xem nhé, xem Tần Công Gia của chúng ta lật tay làm mưa, một tay che trời thế nào, đồ khốn nạn được chó nuôi lớn, cho ngươi làm trấn phủ đã là Công gia ban ơn rồi, không biết xấu hổ còn vọng tưởng muốn thay thế Tần Công Gia, lại còn ở Thiên Tân đại sát tứ phương, hủy hoại tâm huyết nửa đời của Công gia chỉ trong chốc lát, hôm nay nếu cho ngươi chết thống khoái thì coi như là lão tử có lỗi với ngươi, biết cái gì gọi là lột da nhồi cỏ không?"
" Lột da nhồi cỏ", thái tổ Hồng Vũ là người sáng tạo ra đầu tiên, nói ra thì kỳ thật rất đơn giản, chính là lột sống da người, sau đó nhét cỏ vào bên trong da, làm bù nhìn để ở ven đường.
Tiền Ninh đang Thất thần bỗng nhiên cười rộ lên: "Đây nhất định là Tần Kham phô trương thanh thế! Các ngươi đang dọa ta."
Vẻ mặt cười cười của Tiền Ninh dần dần trở nên dữ tợn và vặn vẹo, hắn gằn lên: "Ta chịu nhục mười năm, ở dưới trướng Tần Kham sống những ngày còn không bằng con chó, hiện giờ ta khó khăn lắm mới vận chuyển thành một bước lên mây, chỉ là một mưu kế nhỏ thì làm sao có thể dọa được ta? Tạo phản à? Tần Kham có bản sự này sao? Kinh sư có mười hai đoàn doanh, có ngự mã giám, có Ngũ thành binh mã ti, có mấy chục vệ sở phụ cận kinh sư. Tần Kham thì có cái gì? Chỉ dựa vào đám bộ hạ Cẩm Y vệ Nam Kinh các ngươi mà muốn thay trời đổi đất ư, quả thực là nằm mơ! Thường Phượng, ngươi không dọa được ta đâu, ngươi không dám động thủ, ta chính là khâm sai thay trời tuần thú, dám động tới một sợi lông của ta, Tần Kham và đám chó săn các ngươi từ nay về sau sẽ vạn kiếp bất phục!"
Thường Phượng cười ha ha, chủy thủ trong tay vì rung rung mà không ngừng ánh ra hàn quang.
"Đúng đúng đúng. Tiền đại nhân thật thông minh. Lão tử thật không dám động tới một sợi lông của ngươi, ngươi dọa lão tử sợ quá."
Miệng vừa nói là không dám động thủ, chủy thủ trong tay Thường Phượng lại không hề hàm hồ, mũi dao sắc bén đặt lên trán Tiền Ninh, nhẹ nhàng rạch một cái. Thiên linh cái Tiền Ninh lập tức bị cắt ra một lỗ hổng đáng sợ, máu tươi cứ thế túa ra, Thường Phượng cắm chủy thủ vào trong vỏ, tự tay từ từ kéo rộng vết cắt ra, giống như đang nặn một tác phẩm nghệ thuật vậy, từ xương đầu rồi dần dần xuống phần mặt.
Tiền Ninh há to miệng hét thảm, mắt vẫn trợn trừng, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin, hắn đến bây giờ vẫn không tin Tần Kham thật sự muốn giết hắn, cho tới lúc Thường Phượng gần lột xong da mặt hắn, Tiền Ninh cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, ý thức cũng rơi vào bóng tối.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, Thường Phượng cuối cùng cũng lột hết da người Tiền Ninh, mà Tiền Ninh thì cũng đã sớm tuyệt khí, chỉ còn lại một khung xương huyết nhục không còn da.
Thường Phượng lui về phía sau hai bước, nhìn da người hoàn chỉnh trong tay, tựa hồ rất hài lòng với tay nghề của mình, khóe miệng nở nụ cười tà dị biến thái.
" Trên đường đến Thiên Tân ta đã nói muốn lột da sói của hắn, lão tử nói được thì làm được, các huynh đệ, móc tim gan tên cẩu tặc này ra, xem rốt cuộc có phải là trông như lang tâm cẩu phế không, còn bộ da này nữa, nhồi rơm rạ vào rồi dựng ở trong rừng, để những tên gia hỏa ăn cây táo, rào cây sung nhìn thấy kết cục của bản thân."
Một đạo mật báo lặng lẽ vào cung, giống như tiếng chuông đồng gõ bên tai, trong cung Càn Thanh, Chu Hậu Thông bị chấn cho đầu óc ong ong, một lúc vẫn không phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch như đèn lồng trắng treo khi có tang sự trước đại môn phủ đệ của rất nhiều đại thần.