Giờ dần, cung Càn Thanh.
Chu Hậu Thông liên tiếp ba đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng đứng dang tay trước gương đồng, mấy tên thái giám trước sau mặc long bào cho hắn, Chu Hậu Thông vừa ngáp dài, trong đầu lại vừa cân nhắc triều cục mấy ngày gần đây.
Huyết án cửa Thừa Thiên đã qua được ba ngày, ngày chuyện phát sinh hắn vội vàng chạy tới cung Từ Ninh, giải thích chuyện từ đầu đến cuối với Trương Thái hậu, chỉ tiếc đối với đứa cháu đoạt hoàng vị của con trai mình, Trương Thái hậu cũng chẳng hòa nhã gì, Chu Hậu Thông giải thích việc này là do Ninh Quốc Công Tần Kham âm thầm sai khiến, Trương Thái hậu một chữ cũng không tin.
Tình cảm quyết định thị phi quan, trong mắt Trương Thái hậu, Tần Kham là trung thần lương không oán không hối phụ tá con trai mình mười bốn năm, mười mấy năm qua, những gì phát sinh ở Đại Minh đều lọt vào trong mắt nàng ta, con trai mình có tính tình lười biếng hoang đường, không ngờ lại quản lý một đất nước còn hơn cả thời Hoằng Trị, nếu nói giang sơn thịnh thế này là công lao của con trai nàng ta, lời này ngay cả Trương Thái hậu cũng cảm thấy đỏ mặt, người hơi có kiến thức đều biết, đây là công lao lặng lẽ của Tần Kham, mà công lao của Chu Hậu Chiếu thì nhiều nhất cũng chỉ là ở bên cạnh cổ vũ mà thôi.
Một danh thần trị thế Như vậy, một thần tử trung thành và tận tâm như vậy, sao có thể ngang nhiên hạ lệnh đồ sát hơn một trăm vị đồng liêu trong triều?
Chu Hậu Thông bị Trương Thái hậu mặt xám mày tro đuổi ra khỏi cung Từ Ninh, bất đắc dĩ, Chu Hậu Thông lại vội vàng chạy tới cửa Thừa Thiên trấn an quần thần, trước mặt các đại thần quỳ xuống gào khóc, chỉ trời thề đây không phải là ý chỉ của trẫm, quả thật là có người giả mạo chỉ dụ vua, nhưng mà các đại thần chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng đáp trả, Chu Hậu Thông bụng đầy oan khuất lại muốn giải thích, cuối cùng đành phải hạ chỉ hậu táng đại thần vô tội chết thảm. Nghiêm lệnh cho Hán Vệ lùng bắt hung phạm, mình thì vào Thái Miếu trai giới phản tỉnh.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Chu Hậu Thông giờ sửu mới ra khỏi Thái Miếu, đầu óc đang tính toán hôm nay trên triều hội nên giải thích với các đại thần về huyết án cửa Thừa Thiên như thế nào, lúc này hắn đã nhận định tất là do Tần Kham gây nên, nhưng không có bằng chứng, lại không thể ở trên điện chỉ ra và xác nhận nghi hung, đặc biệt nghi hung này còn là quyền thần lấy thúng úp voi trong triều, có phân lượng vô cùng trầm trọng đối với triều cục.
Ngoài Cung Càn Thanh, tiếng bước chân vội vàng cắt ngang suy nghĩ của Chu Hậu Thông. Hắn nhíu mày, Trong lòng lập tức nổi lên dự cảm xấu, trời còn chưa sáng, tiếng bước chân vội vàng như vậy không phải là chuyện tốt.
" Bệ, bệ hạ. Không ổn rồi." Tiểu hoạn quan thở hổn hển xuất hiện ngoài cung Càn Thanh.
" Chuyện gì?"
" Một khắc Giờ dần. Nô tỳ mở cửa cung đón bách quan vào cung triều hội. Nhưng hôm nay ngoài cửa Thừa Thiên không có một bóng người, văn võ đại thần cả triều không ngờ không có một ai vào triều."
"Hả?" Chu Hậu Thông cả người run lên, hai mắt lập tức lộ ra mấy phần lo sợ không yên.
Hoàng đế sắ rời cửa vào điện, đại thần lại không có một ai tới, đây chính là một đại sự lâu rồi không thấy, Đại Minh lập quốc hơn một trăm năm, chỉ có hoàng đế không lên triều chứ chưa bao giờ có đại thần tập thể bãi triều, lan truyền ra chính là quân thần nội bộ lục đục, không biết bách tính sĩ tử thiên hạ sẽ nói thành thế nào.
Chuyện rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức hốc mắt Chu Hậu Thông ửng đó, hắn lại có một loại xung động muốn gào khóc.
Hiện tại hắn thật sự hối hận rồi, thật sự không nên vào kinh làm hoàng đế, hắn không ngờ triều đường kinh sư nước sâu và đục tới vậy, một đứa bé mười hai tuổi làm sao đấu lại với các lão hồ li?
" Người đâu, mau truyền Trương Thông vào cung."
Chu Hậu Thông nức nở nói, khi vạn phu sở chỉ, người duy nhất bên cạnh mà hắn có thể dựa vào chỉ có Trương Thông.
Trương Thông vào cung rất lén lút, thần quyền quá thịnh, Trương Thông cũng không dám mạo hiểm, thế là hôm nay hắn cũng không vào triều, khi Chu Hậu Thông triệu hắn vào cung, hắn vẫn đi theo tiểu hoạn quan né trái tránh phải vào cung.
Không biết hàn huyên gì với Chu Hậu Thông, sau một tiếng đồng hồ, Trương Thông vội vàng rời khỏi cung.
Không lâu sau, cửa cung Thừa Thiên mở rộng, một đội cấm cung cấm cung tay cầm binh khí đằng đằng sát khí ra khỏi cung, tới thẳng doanh địa của Tam thiên doanh ngoài thành, một đạo thánh chỉ màu vàng ép mở cửa doanh địa, rất nhanh, tân nhiệm Đô Đốc Tam thiên doanh Giang Bân bị các võ sĩ áp giải khỏi doanh, đeo gông cùm đi vào thành.
Giang Bân sắc mặt tái nhợt đeo gong cùm bị võ sĩ cấm cung kiiu ram từng là danh tướng Tuyên phủ mà không dám phản kháng, sau khi huyết án cửa Thừa Thiên phát sinh hắn đã nghe thấy lời đồn, khi nghe nói quân sĩ đồ sát đại thần mặc phục sức của Tam thiên doanh, hắn biết đại họa lâm đầu rồi, chạy tới cung Càn Thanh thề sống thề chết là mình trong sách, lúc ấy Chu Hậu Thông cũng ôn ngôn trấn an, nói mình cũng không phải là hôn quân, ánh mắt làm rõ sai trái vẫn phải có, Giang Bân lúc này mới yên tâm trở về doanh.
Nhưng ai ngờ chỉ qua ba ngày, Chu Hậu Thông nói trở mặt là trở mặt, lệnh cho võ sĩ cấm cung bắt hắn, trong lòng Giang Bân lập tức nổi lên một suy nghĩ, bệ hạ cần một người chịu tiếng xấu thay.
Huyết án này quá mức kinh thế hãi tục, nhưng dù biết rõ hung phạm là Tần Kham, Chu Hậu Thông cũng không dám động thủ với quyền thần này, chỉ có thể từ từ mà diệt, thế là, người chịu tiếng xấu thay đúng thời cơ mà sinh, phóng mắt văn võ trong triều, Đô Đốc Tam thiên doanh hắn đây lớn nhỏ dài ngắn vừa hay thích hợp, không phải hắn là ai?
Nghĩ thông suốt điều này, Giang Bân không khỏi ngửa mặt lên trời cười thảm mấy tiếng.
Ai cxnois đế vương vô tình, thiên uy khó dò, cũng nói được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, nhưng hôm nay thỏ chưa chết, chim chưa hết, mà tên chó săn hắn đây lại bị đế vương vô tình từ bỏ, sớm biết có hôm nay, lúc trước việc gì lại từ Tuyên phủ vào kinh, tham lam phú quý?
Sau khi võ sĩ Cấm cung áp giải Giang Bân vào thành thì cố ý kéo hắn đi một vòng trong thành, nội thành là nơi huân quý và trọng thần trong triều ở, tiểu hoạn quan đi theo đội khi đi qua phủ đệ trọng thần còn cố ý lớn tiếng hô to: "Kinh tra, Đô Đốc Tam thiên doanh Giang Bân vì gièm pha, mật lệnh cho Tam thiên doanh dưới trướng trượng sát trung thần trước cửa Thừa Thiên, bệ hạ nhìn rõ mọi việc, sáng suốt phân biệt trung, lệnh bắt Giang Bân, hôm nay lăng trì thị chúng tại chợ bán thức ăn, nhằm an ủi anh linh các trung thần vô tội chết thảm!
"Bệ hạ, thần oan..." Giang Bân Bi phẫn vạn phần vừa há miệng gào được một nửa thì lại bị võ sĩ cấm cung ở bênh cạnh tát cho một cái lật mặt, lập tức Giang Bân im bặt, miệng Giang Bân lại bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở..
Sau khi Một đội võ sĩ cấm cung áp giải Giang Bân đi rêu rao khắp nơi, cuối cùng tới cửa chợ bán thức ăn.
Nhìn hai gã đao phủ mặc xiêm y màu đỏ, đầu đội khăn chùm cũng màu đỏ, hai cánh tay để trần vẻ mặt hung tợn nhìn hắn, ánh mắt Giang Bân lộ ra vẻ tuyệt vọng, Hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngã oặt dưới đất, bị võ sĩ cấm cung một tả một hữu trói lên cột ở đài đá.
Xung quanh đài đá có bách tính vây đầy, trong đám người không biết có bao nhiêu gia phó do các đại thần phái ra quan vọng, tiểu hoạn quan khóe mắt tươi cười, sau khi gật đầu ra hiệu cho đao phủ, các võ sĩ thô bạo lột hết xiêm y của Giang Bân, trong tiếng hét thảm bất lực và tuyệt vọng của Giang Bân, tiểu đao của đao phủ không chút lưu tình rạch lên da ngực hắn.
Một hồi lăng trì khổ hình chưa qua ba pháp ti thẩm vấn, do hoàng đế trung chỉ trực tiếp định tội vội vàng bắt đầu ở cửa chợ bán thức ăn kinh sư.
Một đội Cẩm Y vệ mặc phi ngư bào chạy như bay trên quan đạo Thiên Tân.
Dẫn đội là Thường Phượng, thân tín tâm phúc của Tần Kham, thành viên tổ chức khi còn ở Nam Kinh.
Gió lạnh thấu xương thổi lên mặt Thường Phượng, Thường Phượng híp mắt đón gió lạnh. Trong mắt lại một mảng hưng phấn khao khát.
Yên lặng ẩn nhẫn mấy ngày nay, Công gia cuối cùng cũng quyết định phát động.
Đối với Thường Phượng mà nói đây tuyệt đối là tin tức tốt. Nó không chỉ có nghĩa là quyền thế của Tần Công Gia có thể tiến thêm một bước, cũng có nghĩa là tính mạng của Thường Phượng và gia đình hắn có thể bảo toàn, thậm chí vinh hoa phú quý còn hơn lúc xưa. Tương lai Tần Công Gia tay nắm đại quyền, có lẽ Thường Phượng hắn cũng có thể được phong hầu tước thế tập võng thế, con cháu nhiều đời của Thường gia cũng có tiền đồ rộng thoáng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thường Phượng càng nóng bỏng, phủ kín tia máu,.
"Thiên hộ đại nhân, đi thêm mười dặm nữa chính là thành Thiên Tân, hành tung như thế nào xin đại nhân định đoạt." Giáo úy Bên cạnh hét lên.
Vẻ tàn khốc trong mắt Thường Phượng chợt lóe, cười lạnh nói: "Hành tung Như thế nào à? Đương nhiên là phải đi bái phỏng đồng tri Tiền đại nhân của chúng ta, giờ đã khác xưa rồi, thật khó cho Tiền đại nhân ngủ đông mười năm cuối cùng cũng trèo cao, chính là lúc đường làm quan rộng mở, khi xưa Thường mỗ thật sự là mù mắt, không phát hiện trong Bắc trấn phủ ti có một con sói mắt trắng, hôm nay lão tử muốn lột da sói của hắn xuống, xem bên trong có thật sự cất chứa lang tâm cẩu phế hay không,
Một thủ hạ cười nói: "Sau khi Công gia bị điều nhiệm kinh vệ Chỉ huy sứ, vị trí Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ vẫn để trống, nghe nói vị hoàng đế mới đăng cơ kia đang định đưa Tiền Ninh lên vị trí đó.
Thường Phượng ngạo nghễ cười to: "Công gia cho dù không còn là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ thì Cẩm Y vệ vẫn nằm trong tay Công gia, Công gia từ Chính Đức nguyên niên cho tới bây giờ, toàn bộ Cẩm Y vệ được ngài kinh doanh hơn mười năm, Nam Bắc trấn phủ ti và Thiên hộ sở các nơi đều là thân tín của Công gia, từ kinh sư đến địa phương có thể nói là kín không kẽ hở, cho dù Tiền Ninh một vị trí đó thì cũng là thọ tinh công treo cổ, thật sự là chán sống rồi."