Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 726: Nghênh lập tân quân




Một hoàng đế hùng thị vạn bang bễ nghễ hoàn vũ, một hoàng đế học theo phụ hoàng cả đời chỉ cưới một nữ nhân, một hoàng đế tràn ngập tinh thần phấn chấn và phản nghịch, nguyện sống cho bản thân, một hoàng đế lưu lại thanh danh độc đáo nhất đồng thời cũng gây tranh luận nhất trong lịch sử.

Hiện tại vị hoàng đế này đang lẳng lặng nằm trước mặt Tần Kham, không hề hay biết gì về bên ngoài, sắc mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, giống như đang đắm chìm trong giấc mộng không muốn tỉnh lại của barnt hân.

Trong mộng có lẽ đẹp hơn so với hiện thực, có bằng hữu, có người yêu, có thân nhân cha mẹ, nhưng lại không có trách nhiệm mà hắn vốn không muốn lấy.

Dung nhan của Mỗi người đều sẽ già đi, thanh xuân của mỗi người đều bị thiêu đốt, mà Chu Hậu Chiếu đưa ra lựa chọn cho bản thân mình, hắn lựa chọn vào thời khắc thanh xuân sắp bị đốt hết sẽ bỗng nhiên dừng hình, lưu lại cho hậu nhân bộ dạng vĩnh viễn là còn trẻ của hắn.

Rất tốt, giống như pháo hoa, vào nháy mắt sáng rực nhất sẽ biến mất khỏi thế gian, mọi người sẽ không nhìn thấy được tro tàn sau khi cháy rui, chỉ vĩnh viễn nhớ quang hoa nở rộ của hắn.

Uống cạn rượu trong chén, Tần Kham trầm mặc ngồi trước giường, nuốt lệ.

Rất nhiều năm không rơi lệ rồi, lúc trước khi tuyệt vọng nhất khốn cùng nhất ở Thiệu Hưng, khi bị phiên tử Đông Hán truy sát, khi bị năm ngàn kỵ binh Mông Cổ bao vây ở sông Liêu, Tần Kham đều không rơi lệ, khi đó trong đầu hắn là nghĩ xuất một kích như thế nào để giành lại một đường sinh cơ cho mình.

Song hôm nay, lúc này, nhìn Chu Hậu Chiếu không có tri giác, không vui không buồn trên giường, Tần Kham cuối cùng lại rowu lệ.

Bao lâu rồi không có loại cảm giác bất lực thế này? Nắm trong tay sinh tử của thế gian vạn linh thì sao? Giết ngàn người giết vạn người nhưng chugn quy vẫn không thể vãi hồi được tính mạng của mình.

Tần Kham chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình bỗng nhiên mất đi một góc, một góc này dùng sức cả đời cũng không thể bù đắp lại, tương lai của mình có lẽ là rực rỡ, sáng chói, không ai với tới, nhưng mà bất kể có chói mắt thế nào thì chung quy vẫn không hoàn chỉnh, bởi vì thiếu đi một vị bằng hữu quan trọng nhất.

Nửa vò rượu vào bụng, Tần Kham ngà ngà sau, mắt đỏ bừng chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Hậu Chiếu, trong mắt không rõ là quang mang trào phúng hay hâm mộ.

" Bệ hạ... Ngươi không có vướng bận nằm đây, nhưng có biết thiên hạ hiện giờ vì một mình ngươi mà rung chuyển bất an hay không? Giang sơn xã tắc là của ngươi, vạn vật vũ nội cũng là của ngươi, ngươi có địa vị và quyền lực tôn quý nhất thế gian, nhưng lại vì một cái trâm cài mà khinh suất bỏ đi tất cả. Thần chỉ muốn hỏi ngươi... Làm như vậy có đáng hay không?"

Chu Hậu Chiếu trên giường không thể trả lời hắn, nhưng khóe miệng hắn vẫn hơi cong lên, tựa hồ đang cười nhạo phàm nhân thế gian tục tằng. Trong phàm nhân, tựa hồ cũng bao gồm cả Tần Kham.

Tần Kham lệ tuôn như sông rài, trong ngực không nhịn được bốc lên lửa giận, hắn vỗ bàn cả giận nói: "Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên phải không? Chỉ có ngươi là hiểu tình ái thế gian đúng không? Cho nên ngươi lựa chọn kết cục như thiêu thân lao đầu vào lửa này một cách không hề tiếc nuối, nhưng ngươi có biết hay không, ngươi ngã xuống rồi thì thiên hạ sẽ có bao nhiêu người bởi vì tình yêu của ngươi mà mất mạng? Bao nhiêu phụ nữ trẻ em vô vội vì ngươi mà trôi giạt lênh đênh, thậm chí trở thành nô dịch? ngươi không ngờ lại ích kỷ như vậy, trên vai của ngươi chẳng lẽ chỉ có một phần trách nhiệm Lưu Lương Nữ này ư? Giang sơn xã tắc Tổ tông truyền cho ngươi bị ngươi ném đi nơi nào rồi?"

Động tĩnh Trong điện truyền ra ngoài, cửa điện két một cái, một tiểu hoạn quan lo lắng nhìn vào trong một vòng, thấy bên trong trừ Tần Công Gia đang trợn mắt hầm hè ra thì tựa hồ không có gì dị thường, tiểu hoạn quan do dự một chút, cuối cùng sợ hãi cẩn thận đóng cửa điện lại.

Nhìn Chu Hậu Chiếu không nhúc nhích, cơn tức của Tần Kham dần dần mất đi, nước mắt lại vẫn cứ chảy.

" Bệ hạ, ngủ thế đủ rồi, tỉnh lại đi, ngươi từng nói, ngươi và ta cả đời f quân thần, cũng cả đời là bằng hữu, ta không phải là nghịch thần, nhưng sự trung thành của ta không rẻ mạt đâu, nó chỉ hữu hiệu với bằng hữu, ngươi nếu không tỉnh lại, ngay cả ta cũng không thể đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện gì."

Ra khỏi đại điện Báo Phòng, ánh mắt Tần Kham vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vừa khóc một hồi.

Trương Vĩnh luôn đứng ở ngoài cửa nhanh chóng chạy lên đón, tươi cười dẫn Tần Kham ra khỏi cửa cung.

" Trương công công, trong lúc bệ hạ hôn mê, phiền ngươi lệnh cho các Thái y dốc lòng cứu trị, các cung nữ hoạn quan tận tâm thị hầu, chớ có lơ là." Tần Kham bình tĩnh nói.

Trương Vĩnh khóc nói: "Bệ hạ là trời của Tạp gia, Tạp gia sao dám không dốc lòng quan tâm."

Tần Kham ngửa đầu lên nhìn trời, thở ra một ngụm trọc khí, hốc mắt đỏ lên: "Ảm đạm tiêu tịch vào thời khắc sáng lạn nhất, tương vong trong giang hồ không bằng tương vong ở miếu đường, như vậy cũng tốt, mười bốn năm qua, bất kỳ chuyện gì hắn làm ra cũng khiến thế nhân trợn mắt há hốc mồm, đây có lẽ là chuyện kinh thế hãi tục cuối cùng của hắn..."

Hai người đã đến đường nhỏ ngoài điện Báo Phòng, Trương Vĩnh thấy xung quanh không có ai, bỗng nhiên quỳ xuống khóc nói: "Tần Công Gia, bệ hạ nếu băng hà, đám hoạn quan chúng ta sẽ đại họa lâm đầu, xin Công gia cứu ta."

Tần Kham ngẩn người, thở dài buồn bã.

" Trương công công, thời cuộc phân loạn, thiên uy khó dò, ngay cả ta cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi thôi."

" Nhờ xảo thi diệu thủ diệu thủ của tứ phu nhân, kéo dài mạng cho bệ hạ thêm mười ngày, lúc đầu Tạp gia còn cảm thấy trong vòng mười ngày sẽ có tương lai, thế là kéo hết danh y của Bắc Trực Đãi vào kinh, nhưng trước mắt cứ từng ngày qua đi, bệ hạ lại vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng Tạp gia càng lúc càng tuyệt vọng, Công gia à, chúng ta e là không có sinh lộ, đợi tân quân đăng cơ, thưởng mới phạt cũ, thiên hạ to lớn nhưng có nơi nào cho chúng ta sống yên? Công gia, có câu môi hở răng lạnh, tính mạng của Tạp gia đã nguy hiểm, Công gia ngài... E là cũng khó mà tốt hơn được, xin Công gia nghĩ biện pháp, cứu ta thêm một lần." Trương Vĩnh nói xong, không ngờ lại gào khóc.

Tần Kham mím môi, trong mắt lại hiện ra một tia lệ sắc.

ngày thứ tám Chu Hậu Chiếu hôn mê, tin tức xấu phiên vương các nơi rục rịch liên tiếp truyền tới kinh sư.

Nội các, ti lễ giám, Đô Sát viện triệu kiến viện phán Thái y viện Lưu Văn Thái ở điện Văn Hoa, chính thức hỏi bệnh tình của Chu Hậu Chiếu, đối mặt với chất vấn liên thanh của trọng thần cả điện, Lưu Văn Thái vẻ mặt ảm đạm, lặng lẽ lắc đầu.

Chúng thần cuối cùng cũng tâm như tro tàn.

Điện Văn Hoa lâm vào trầm mặc đáng sợ, phải tới nửa canh giờ không có ai nói câu nào.

Khóe mắt của Mỗi người đều run run, trong lòng mỗi người đều lặng lẽ đưa ra quyết định, quyết định một đại sự mà nhỏ thì ảnh hưởng tới vinh nhục của một người, lớn thì ảnh hưởng tới vận số của quốc gia.

Sau rất lâu, trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng choảng rất đột ngột, thủ phụ nội các Dương Đình Hòa ném vỡ một chén trà, mọi người ngạc nhiên nhìn sang thì thấy Dương Đình Hòa lệ già chứa chan, cả người run rẩy dữ dội, từ trong đôi môi trắng bệch cứng rắn nói.

"nước không thể một ngày không có vua, đại loạn sắp tới, không thể đợi nữa! Triệu quan viên trên tứ phẩm trong kinh cùng với các huân quý trong kinh cùng tới Thái Miếu, tế bái liệt tổ liệt tông..." Người Dương Đình Hòa càng run hơn, mắt nhắm lại, hai hàng lệ già đục ngầu lăn xuống má, ngữ khí lại vô cùng kiên định, quyết liệt.

"... Nghị định nhân tuyển tân quân!"

Dương Đình Hòa giống như dùng hết khí lực toàn thân, sau khi nói xong câu đó thì ngồi bệt xuống ghế, trên mặt và trán toàn là nước, không phân rõ được là mồ hôi hay là nước mắt.

Trong điện là một mảng yên tĩnh, mọi người vẻ mặt ngây ngốc, giống như vẫn đang tiêu phí thời gian để tiêu hóa tin tức khiếp sợ này, phải tới nửa nén hương vẫn không có ai nói gì.

Rầm một cái, Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử Đỗ Hoành bỗng nhiên từ trên ghế thuận thế ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời khóc lớn: "Bệ hạ ơi."

Giống như dây dẫn đốt cháy thùng thuốc súng, cả điện lập tức nổ tung, vô số tiếng gào khóc vang lên, trọng thần tay nắm đại quyền trong điện toàn bộ quỳ gối xuống sàn lạnh lẽo, khóc gào như một lũ trẻ con.

" Chư vị, yên lặng... Yên lặng!" Dương Đình Hòa vừa khóc vừa vỗ bàn, hai mắt đẫm lệ nhìn chúng thần trong điện, nức nở nói: "Nước không thể không có vua, chúng ta không phải là nghịch thần, nhưng vì xã tắc Đại Minh, không thể không nghênh lập tân quân để bảo toàn sự an ổn của xã tắc, nhằm ổn định tâm của sĩ tử thần dân thiên hạ, lão phu... Không thẹn với lương tâm! Tương lai nếu bệ hạ tỉnh dậy, có trách gì thì sẽ do lão phu một mình gánh chịu!"

Tiếng khóc Trong điện ngừng lại, tiếp theo chúng thần đều nói: "Sao có thể để Dương thủ phụ gánh chịu một mình, chúng ta nguyện cùng tiến thối với thủ phụ đại nhân."

" Quốc quân bệnh tình nguy kịch, phiên vương bất ổn, nghênh lập tân quân không mất đi cái đạo của nhân thần, lão phu cũng nguyện chung họa phúc với Dương Đại học sĩ."

" Đình nghị lần này, đại sự truyền thừa xã tắc, há có thể do một người quyết? Họa Hôm nay, chúng ta cùng gánh."

"..."

Tiếng nghị luận vang vọng trong điện, Dương Đình Hòa tựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi phất phất tay, giống như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn.

Khúc nhạc dạo cho Nghênh lập tân quân, cứ như vậy được định ra, chúng thần trong điện rất nhanh tiến vào thảo luận.

Cơ hồ không có bất kỳ lăn tăn gì, trên tộc phổ của Tông Nhân phủ ghi chi gần chi xa của Chu gia rất rõ ràng, xem cái là hiểu.

Tiên đế Hoằng Trị chỉ có một người con trai là Chu Hậu Chiếu, mà Chu Hậu Chiếu thì không có con nối dòng, cho nên hoàng vị truyền thừa tất nhiên không thể chọn ở chi của tiên đế Hoằng Trị, nói đơn giản, nếu Chu Hậu Chiếu băng hà, chi của tiên đế Hoằng Trị xem như đoạn tuyệt, đừng nói tới thừa hoàng vị, ngay cả hương khói cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Các Triều thần đành phải ngược lên ddwofi trước, từ cha của tiên đế Hoằng Trị, ở trong hậu đại của hoàng đế Hiến Tông, tức huynh đệ của tiên đế Hoằng Trị tìm kiếm người thừa kế hoàng vị, mấy chi này không nghi ngờ gì nữa là gần nhất, cũng có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất.

Nhân tuyển kỳ thật không có bất kỳ tranh luận gì, không đến một canh giờ, nhân tuyển tân quân đã được xác định, quả nhiên không ngoài sở liệu của Dương Đình Hòa, bất kể Tông Lệnh đại nhân của Tông Nhân phủ, hay là mấy vị Đại học sĩ nội các, ngự sử Đô Sát viện hay là thượng thư Thị Lang của lục bộ, đối với nhân tuyển tân quân đều không có dị nghị.

Chính là Hưng Vương Hồ Quảng An Lục châu, Chu Hậu Thông.