Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 725: Rượu thù cố nhân




Quá trình Đình nghị gió êm sóng lặng, trong triều đường Đại Minh đã rất nhiều năm không thấy cảnh tượng ý kiến thống nhất muôn miệng một lời như vậy, quả thực là hoà hợp êm thấm huynh hữu đệ cung.

Có thể dự thính đình nghị đều là lão hồ li lăn lộn trong triều đường nhiều năm, từ nội các Đại học sĩ đến lục bộ thượng thư, không ai không là là nhân tinh trong nhân tinh, trước mắt tính mạng hoàng đế bị đe dọa, phiên vương rục rịch, chính là lúc trong ngoài đều khốn đốn, nếu vẫn kiên trì không để biên quân tăng phòng kinh sư, tương lai xảy ra bất kỳ biến cố gì mà dẫn tới biên quân không kịp tiếp viện, cái danh thối thiên cổ này ai có dũng khí gánh vác?

Trong đình nghị, Dương Đình Hòa mặt âm trầm nói ra tin tức về phiên vương Hán Vệ thu thập được, trong điện Văn Hoa yên lặng một lúc, Binh bộ thượng thư Nghiêm Tung tỏ thái độ đầu tiên, điều ngoại tứ gia quân vào kinh tăng phòng là thế ắt phải làm, Nghiêm Tung là Binh bộ thượng thư, phòng ngự kinh đô nằm trong chức quyền của hắn, hắn tỏ thái độ đầu tiên cũng không có gì đáng trách.

Nghiêm Tung tỏ thái độ xong, chư thần trong điện ngơ ngác nhìn nhau, mãi lâu sau không ai nói gì, cuối cùng Dương Đình Hòa bỗng nhiên chậm rãi gật đầu trong một mảng trầm mặc, có thái độ của Nghiêm Tung và Dương Đình Hòa, mọi người đều phụ họa đồng ý, chuyện điều động ngoại tứ gia quân xem như là trần ai lạc định, đám người Lương Trữ Mao Trừng trong điện cho dù muốn phản đối, nhưng mà vừa nghĩ tới nếu ngoại tứ gia quân không vào kinh, vạn nhất phòng ngự kinh đô xuất hiện biến cố gì, trách nhiệm xã tắc hưng vong bất kỳ ai trong số họ cũng không đảm đương lại, thế là cũng chỉ đành đáp ứng một cách không tình nguyện.

Buổi trưa qua đi, mấy khoái mã ngực đút quân lệnh của thông chính ti khẩn cấp ra khỏi thành, phân biệt lao tới các biên trấn Tuyên phủ, Đại Đồng, Liêu Đông, nội các, ti lễ giám kinh sư liên hợp thay hoàng đế thảo chiếu, dụ lệnh cho quan Tổng binh của tứ đại biên trấn điều động binh mã bản bộ nhập quan thủ vệ kinh đô, binh mã còn lại thì nghiêm mật giám thị các bộ Mạc Bắc Thát Đát Ngoã Lạt.

Liên tục nửa tháng nắng to, Hôm nay kinh sư cuối cùng cũng đổ mưa to, mưa xen lấy với tiếng sấm nổ, trút hết lên mảnh đất nóng bỏng này.

Sau giờ ngọ mưa to mới ngừng, ngoài cửa Báo Phòng, một cỗ xe ngừa từ cuối đường dừng cách cửa cung Báo Phòng hai mươi trượng, võ sĩ cấm cung phòng thủ Báo Phòng còn chưa kịp tiến lên hỏi thì màn xe vén lên, Tần Kham mặc áo mãng bào xuống xe ngựa, lặng lẳng đứng trên quảng trường trống trải trước cửa cung. Ngửa đầu chăm chú nhìn thiên không âm trầm, trong mắt ánh lên vẻ cô tịch còn hiu quạnh hơn mùa thu.

Võ sĩ trước cửa cung thấy là Ninh Quốc Công quyền khuynh triêu dã, ai nấy sợ tới mức đều đứng thẳng bất động, động tác đồng đều án đao hành lễ.

Tần Kham cứ như vậy đứng trước cửa cung, không biết đứng mất bao lâu mới chậm rãi mở miệng.

"Mời Trương công công ra khỏi cửa cung gặp ta."

Một bách hộ cúi người hành lễ rồi Vội vàng chạy vào Báo Phòng.

Không lâu sau, ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh hớt hải chạy ra, từng là nội tướng Đại Minh mà Lúc này trên mặt lại là một mảng chán chường, hiển nhiên cách thời hạn mười ngày càng lúc càng gần, mà Chu Hậu Chiếu vẫn chưa tỉnh, hắn đã càng lúc càng tuyệt vọng.

Chạy tới trước mặt Tần Kham, Trương Vĩnh cố gắng nở nụ cười, mang theo một tia thổn thức nói: "Công gia..."

Tần Kham nở nụ cười với hắn, nụ cười không hề có một chút giả dối, cũng lạ, vào thời khắc nguy cấp thế này, hắn không ngờ vẫn cười, hơn nữa cười còn ngọt ngào như vậy.

" Trương công công, ta mà vào Báo Phòng, thăm một vị lão bằng hữu bị bệnh."

Trương Vĩnh nhìn Tần Kham một thoáng rồi thở dài: "Hiện giờ kinh sư ai nấy cũng đều bất án, tính kế mưu đồ cho tiền đồ, chỉ có Công gia là còn nhớ tới bệ hạ, có thể quen Công gia, là phúc phận lớn nhất trong đời này của Tạp gia, đáng tiếc người trọng tình trọng nghĩa như vậy, lại bị người trong thiên hạ mắng hơn mười năm, là ông trời không có mắt hay là thế nhân tâm mù?"

Tần Kham cười khổ nói: "Có lẽ... Là mọi người sống quá minh bạch."

Cảnh sắc Báo Phòng vẫn như trước, từ cửa cung đi vào, bất kể là ban công đình các hay nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, đều là hình ảnh mà Chu Hậu Chiếu tự tay vẽ ra, trong hơn mười năm, giống như chưa từng thay đổi một chút nào.

Tần Kham đi rất chậm, giống như một lão nhân tuổi già đang đi dạo dưới dương, Trương Vĩnh đi bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng muốn nói lại thôi, thấy lúc này không phải là thời cơ nghị sự, Trương Vĩnh đành phải thở dài, lấy tinh thần nói chuyện bâng quơ với Tần Kham.

Hai người đi đến ngoài cửa chủ điện Báo Phòng, nơi này đề phòng đã phi thường sâm nghiêm, hành lang gấp khúc và quảng trường ngoài điện đứng đầy cấm cung võ sĩ cung đã lên dây đao đã rời vỏ, thái giám và cung nữ thì đứng thành hình cánh nhạn.

Càng tới gần chủ điện, sắc mặt Tần Kham càng ngưng trọng, cho tới khi tới ngoài cửa điện, vẻ mặt Tần Kham mới hiện lên vẻ bi thương, người sát phạt quả quyết như hắn lúc này lại giống như không có cả dũng khí để nhấc chân bước vào điện.

Trương Vĩnh nước mắt rưng rưng, nói: "Công gia, đi vào thăm bệ hạ đi, mấy ngày nay người nằm bên trong, chắc tịch mịch lắm, cũng muốn được nói chuyện với Công gia."

Hốc mắt Tần Kham cũng ửng đỏ, môi mím chặt, lập tức nhấc chân đi vào đại điện.

Giữ điện, Chu Hậu Chiếu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên người chỉ mặt áo lót bằng tơ lụa, chỉ có thể từ lồng ngực phập phồng của hắn mới nhìn ra được hắn vẫn còn sống.

Vào điện đầu tiên đập vào mắt là một màn này, trong lòng không khỏi chua xót vạn phần, nước mắt chứa chan.

" Bệ hạ sau khi được cứu lên thì vẫn là thế này, Tạp gia và bọn Cốc Đại Dụng mỗi ngày đều quỳ gối trước giường nói chuyện với bệ hạ, cầu thế nào bệ hạ cũng không tỉnh, đăng cơ mười bốn năm, đấu với triều thần, đấu với phản tặc, đấu với Thát tử, đấu mấy năm nay, trong ngoài đều là tiếng mắng, Tạp gia biết, bệ hạ mệt mỏi rồi, hắn là không muốn tỉnh." Trương Vĩnh quệt nước mắt, càng nói nước mày càng chảy nhiều, cuối cùng dứt khoát ôm miệng khóc nức nở.

Tần Kham nhìn Chu Hậu Chiếu không còn chi giác một lúc, giọng khàn khàn lên tiếng: "Trương công công, phiền lệnh cho cung nhân mang rượu tới, ta cùng bệ hạ uống vài chén."

Trương Vĩnh vừa lau nước mắt vừa gật đầu, xoay người phân phó rượu và thức ăn.

Không lâu sau, mấy cung nữ bưng một cái bàn chân thấp vào điện, đặt ở cạnh giường Chu Hậu Chiếu, mọi người nhất nhất bày rượu và thức ăn lên bàn rồi lặng lẽ hành lễ lui ra, Trương Vĩnh cũng thức thời lui ra ngoài điện.

Trong điện chỉ còn một đám thái y già, bị Trương Vĩnh trước khi đi trừng mắt lườm một cái, đám Thái y cũng vội vàng rời khỏi đại điện.

Trong cugn điện lớn như vậy chỉ còn hai người Tần Kham và Chu Hậu Chiếu, Tần Kham bi thương thở dài, thở hắt ra hết trọc khí trong lồng ngực, nhẹ nhàng vén vạt áo, ngồi xếp bằng trên sàn, vươn tay ra rót hai chén rượu.

Nâng chén, nhìn khuôn mặt tái nhợt trầm mặc của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham không nói gì chỉ khóc.

"Độc tự mạc bằng lan, vô hạn giang sơn, biệt thời dung dịch kiến thời nan. Bệ hạ, quân thần thủ túc hơn mười năm, ngươi sao nỡ vứt bỏ giang sơn, vứt bỏ cố nhân?"