Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 722: Nhị nữ gặp nhau (2)




Tháp Na vẫn bất hòa với Đỗ Yên, công phu quyền cước ưu thế duy nhất ở trước mặt Đỗ Yên cũng thường xuyên chịu thiệt, sau mấy lần ăn đòn, Tháp Na cuối cùng cũng thừa nhận sự thật mình không bằng Đỗ Yên, có câu một núi không thể có hai cọp mẹ, thế là Tháp Na dứt khoát dọn ra ngoài, ở cùng với Đường Tử Hòa.

Nữ nhi thảo nguyên lâu không tới nhà, nàng ta lúc này không gấp không vội ngồi trong sương phòng nội viện, vẻ mặt có chút khó chịu quan sát những bút tích thực thi họa của tiền triều treo trên tường mà nàng ta vĩnh viễn nhìn không hiểu, thỉnh thoảng khóe miệng lại cong lên biểu hiện ra sự khinh bỉ.

Chỉ có đầu sói sừng dê và cung đao treo trên tường mới phù hợp với thẩm mỹ của nàng ta, nếu không thì chính là phẩm vị thấp, cần trường sinh thiên cứu vớt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tháp Na ngẩng đầu, thấy Đỗ Yên mặc váy xanh đi vào, trâm cài và ngọc bội bên hông phát ra tiếng vang leng keng.

Tháp Na nhìn nàng một cái r rất nhanh xoay đi, mũi hừ một tiếng khinh thường.

Đỗ Yên thì không bận tâm, nàng ta cũng chưa bao giờ định thuần hóa con ngựa hoang trên thảo nguyên này, đã lâu không gặp, vẻ không vội vã của con ngựa hoang đã thể hiện được tiến bộ về hàm dưỡng, hiền lương thục đức của nàng ta.

Vào cửa phòng, Đỗ Yên rất tùy ý ngồi lên ghế ở bàn bát tiên, thủng thẳng rót cho mình một ly trà rồi thản nhiên nói: "Tìm tướng công hay là tìm ta luận bàn quyền cước? Nếu tìm tướng công thì cứ kiên nhẫn chờ ở đây, tướng công bận xử lý triều chính vẫn chưa về, nếu tìm ta luận bàn quyền cước thì vào nội viện tìm chỗ trống đi, để ta cho ngươi thể hội một chút tư vị bị đánh quen thuộc."

Tháp Na giận dữ, mặt lập tức đỏ lên: "Quyền cước giỏi thì hay lắm à? Có gan... có gan thì thi đua ngựa, thi uống rượu với ta đi."

Đỗ Yên cười nhạo: "Ta chính là chính thất phủ Quốc Công, khâm phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, không hơi đâu vứt bỏ liêm sỉ đi thi đua ngựa uống rượu với nữ tử phiên bang như ngươi, bớt nói thừa đi, có việc thì nói, còn không thì ta đi."

Tháp Na lạnh lùng nói: "Có việc."

"Nói đi." Đỗ Yên nói chuyện càng ngắn gọn hơn.

Tháp Na cắn cắn môi dưới, không tình nguyện nói: "Vị ở nội phố Thành đông bảo ta mời ngươi tới gặp."

Đỗ Yên ngẩn ra, không ngờ hồi thần: "Vị ở nội phố Thành đông là ai?"

"Còn có thể là ai nữa. Đương nhiên là ngoại trạch như phu nhân của Tần Công Gia danh mãn kinh sư."

Đỗ Yên ngây ra một thoáng, tiếp theo thì như bò tót thấy ải đỏ, mặt hạnh nhanh chóng sung huyết đỏ bừng, lỗ mũi thở hổn hển,.

"Họ Đường Khá lắm! Không lớn không nhỏ không biết tôn ti, thiếp thất không theo quy củ bái kiến chính thất thì thôi, còn dám b cáo mệnh phu nhân ta dây đi gặp nàng ta, nàng ta là uống nhầm thuốc hay lấy nhầm thuốc à?"

Tháp Na nghe rất mơ hồ: "Uống nhầm thuốc và lấy nhầm thuốc thì có gì khác nhau?"

Đỗ Yên hung hăng vỗ bàn, cả giận nói: "Ít nói nhảm đi! Nào, tới nội phố thành đông, ta cũng muốn kiến thức uy nghi hiển hách của vị như phu nhân kia, rạch bụng ả ra xem ả có mấy lá gan!"

Tháp Na ở bên cạnh rất hưng phấn châm ngòi thổi gió: "Muốn cầm theo binh khí không? Nàng ta lợi hại lắm đo."

Hiển nhiên vị trân châu trên thảo nguyên này rất âm hiểm có chủ ý xấu ngư ông đắc lợi, đáng tiếc thành phủ chung quy vẫn quá nhỏ bé, sau ót chỉ thiếu mỗi xăm chữ "xấu".

Đỗ Yên chỉ dẫn theo Tháp Na hùng hổ giết tới nội phố thành đông.

Có câu kẻ tài cao gan cũng lớn, truyền nhân sơn trại của nội gia quyền cũng có ngạo khí của nàng ta. Kiểu tụ tập một đám ác bà đại thẩm cầm theo gậy gốc đi tìm vợ bé của chồng đánh ghen nàng ta khinh thường không thèm làm.

Tháp Na rất kích động dẫn Đỗ Yên xuống xe ngựa. Nhị nữ đứng trước tòa phủ đệ thần bí danh mãn kinh sư ở nội phố thành đông. Tháp Na rất nhanh nhẹn lách sang bên, trốn ở phía sau sư tử đá ở cửa phủ thò đầu ra, chờ chính thất cáo mệnh phu nhân của Tần gia phát uy.

Đỗ Yên cũng không phụ kỳ vọng. Do dự một chút rồi chung quy vẫn bày ra tạo hình xấu hổ hai tay chống nạnh, rầm rập đi lên trước, quyền đầu dập vào cửa đang đóng.

"Mở cửa ra, mở cửa ra, ngươi có bản lĩnh bảo ta đến thì phải có bản lĩnh mở cửa chứ."

Vừa hét xong thì cửa lớn bỗng nhiên mở ra, hai người bộ dạng như gia phó khom mình hành lễ với nàng ta, ở chính giữa là một vị nữ tử thướt tha đang rất chân thành khom người chào nàng ta.

"Phiền tỷ tỷ tự mình đăng môn, chính là tội của muội muội, thật sự là muội muội có chuyện quan trọng muốn thương lượng, phủ Quốc Công ngoại nhân nhiều, không thể tránh được tai mắt của người ta, có chỗ nào không phải xin tỷ tỷ thứ tội."

"Hả, ặc..." Đỗ Yên thất thần, quyền đầu phá cửa khựng giữa không trung, sát khí ủ suốt trên đường đi bị tư thế hoàn toàn bất ngờ này khiến cho biến mất, chỉ cảm thấy như một quyền nặng đám vào bị bông, chẳng có tác dụng gì.

Thiếp thất bày ra tư thái đoan chính như vậy, thái độ khiêm tốn như vậy, lý do đầy đủ như vậy, khiến cơn tức đầy bụng Đỗ Yên lập tức hóa thành chột dạ.

"À, ha ha, vừa rồi tiện đường đi qua nhà ngươi, thấy cửa lớn nhà ngươi đen bóng hết sức đáng yêu, nhất thời không nhịn được mà vỗ mấy cái để tỏ vẻ yêu thích, nfhin kìa, bóng loáng khiến người ta yêu chưa." Đỗ Yên trợn mắt nói dối, để tăng thêm sức thuyết phục cho lý do thối nát của mình, nàng ta thậm chí còn vươn tay ra sờ sờ cửa mấy cái, ánh mắt lộ ra vẻ trìu mến như đang cưng nựng nhi tử.

Đường Tử Hòa mặc áo màu tím cũng rất nghiêm túc gật đầu, mặt lộ ra ra nghiêm túc như đang thương nghị quốc sự, hết sức thành khẩn nói: "Tỷ tỷ không nói thì muội muội cũng không để ý, hiện tại nhìn cánh cửa này nước sơn đen bóng, trong uy nghi lại có mấy phần tiêu sái, trong sự trang nghiêm lại lộ ra một tia phóng khoáng, trông rất là tươi mát thoát tục, ngay cả muội muội cũng không nhịn được mà muốn đập nó mấy cái để tỏ vẻ yêu thích."

Đỗ Yên nghiêm mặt nói: "Không sai, chính là như vậy..."

Nhẹ nhàng vuốt ve cái cửa đáng đập đó một cái, Đỗ Yên lại tiếp tục khen kiểu trái lương tâm: "Cửa đẹp quá."

Thân hình nhu mì xinh đẹp nhu mì xinh đẹp của Đường Tử Hòa nghiêng sang bên, cười nói: "Tỷ tỷ cũng là chủ nhân của phủ đệ ngoại trạch này, mau vào trong xem đi, xem sản nghiệp mà tướng công của chúng ta mua thêm cho Tần gia thế nào."

"Tốt, tốt." Cuối cùng có thể thoát khỏi cái đề tài đáng chết về cửa lớn rồi, Đỗ Yên bày ra tư thế của đại phụ Tần gia, ưỡng thẳng lưng vô cùng uy nghiêm đi vào tòa trạch viện trên danh nghĩa thì thuộc về sản nghiệp của Tần gia này.

Tháp Na nấp sau sư tử đá ngoài cửa chui ra, thấy nhị nữ tỷ tỷ muội muội hòa hợp giống như khuê mật nhiều năm đi vào cửa, Tháp Na mắt trợn to lộ vẻ kinh hãi và thất vọng, một lúc sau, hừ mạnh một tiếng, nghiến răng cả giận nói: "Người Hán quá hư ngụy, quá không biết xấu hổ, tên cẩu quan đó sao lại cứu về hai cái loại hàng này chứ!"

Quá trình thăm quan trạch viện rất nhanh, Đỗ Yên vốn cũng không có tâm tư tham quan, nàng ta vốn là tới để đánh nhau.

Vội vàng đi dạo một vòng như cưỡi ngựa xem đèn, tam nữ trở lại sương phòng nội viện, Đường Tử Hòa lệnh cho thị nữ Hương Nhu đóng cửa rồi canh ở ngoài, sau đó tự tay rót trà cho Đỗ Yên.

Ánh mắt của Đỗ Yên vẫn chăm chú nhìn vào người Đường Tử Hòa, từ khuôn mặt đến dáng người, trên dưới nhìn một lượt, ngay cả sợi tóc cũng không bỏ qua.

Mười năm, Đỗ Yên và Đường Tử Hòa bởi vì sự cao ngạo của mình, không ngờ vẫn chưa bao giờ gặp mặt, cho tới tận ngày hôm nay.

Càng quan sát trong đáy lòng Đỗ Yên càng có một loại tán thưởng, lúc này nàng ta bỗng nhiên minh bạch vì sao vị thiếp thất này chưa bao giờ chịu đăng môn dâng trà hành lễ với chính thất phu nhân là nàng ta, Đường Tử Hòa là nữ tử cao ngạo, giống như u lan sinh trưởng trong cốc vắng, trước giờ luôn khinh thương thể hiện phương dung của nàng ta với thế nhân, u lan chính là u lan, lào sao có thể mị tục ở thế nhân như mẫu đơn?

Đỗ Yên trong lòng cảm thấy hơi ghen tuông, bản sự thăng quan của tướng công lớn, bản sự háo sắc cũng không nhỏ, thê thiếp trong phủ ngoài phủ không ngờ không lấy một ai là dạng dong chi tục phấn, hại đại phụ nàng ta đây muốn lập uy cũng cảm thấy xấu hổ.

"Đường muội muội, ngươi hiếm có bảo ta đến một chuyến, hiện tại trong phòng không có ngoài, có gì thì chớ ngại cứ nói thẳng ra đi."

Đường Tử Hòa cụp mi, ngữ khí bỗng nhiên trở nên trầm trọng: "Tỷ tỷ có biết hiện giờ triều cục kinh sư sắp đổ, tình cảnh của tướng công như đứng cạnh bờ vực, nguy trong sớm tối hay không?"