Tần Kham khoanh tay chậm rãi bước ra khỏi nha môn Bắc trấn phủ ti, cẩm y lực sĩ uy phong lẫm lẫm đứng hai hàng trước cửa án đao hành lễ với hắn, Tần Kham khẽ gật đầu, mắt không nhìn ngang bước qua cửa.
Mấy chục thị vệ chờ ở ngoài cửa lớn, thấy Tần Kham ra, mọi người vội vàng ùa lên, hai người trong đó lặng lẽ bước lên càng xe song mã.
Tần Kham vẫy tay với họ, cười nói: "Đừng mắc xe vội, ta muốn đi một chút."
Các thị vệ rất nhanh liền tản ra chung quanh Tần Kham, cảnh giác nhìn dòng người đi trên đường.
Đinh Thuận đứng sau lưng Tần Kham, không nhiều không ít chỉ sau nửa bước, đây là khoảng cách của thân phận, Đinh Thuận không bao giờ dám vượt qua.
Phó phường kinh sư người đi người đến, bách tính thương lữ bận rộn với cuộc sống của mình và gia đình, ai nấy như những giọt mưa, dần dần hội tụ thành một con sông phồn hoa như gấm.
Tần Kham mặc nho sam màu đen, chậm rãi đi trên đường cái, tươi cười nhìn vẻ phồn hoa chung quanh, ánh mắt lộ ra sắc thái hài lòng, thỉnh thoảng lại ngừng chân đứng dậy, xoay người xem một vật nào đó ở quán ven đường, sau đó rất khách khí đến gần người bán răng hoặc là nông dân trồng rau, không chỉ hỏi giá, mà còn hỏi trong nhà có bao nhiêu người, thu hoạch thổ địa, thuế má cao thấp, vân vân, hỏi tới cùng mới ý chưa tận chnj mấy món đồ mang đi, phía sau có thị vệ trả đủ tiền cho tiểu phiến.
Cứ như vậy một đường vừa đi vừa mua đồ, khi đến cuối đường Kim Thủy thì mất tới hai ba tiếng, thoáng cái đã hết buổi sáng.
Đinh Thuận và thị vệ cũng không dám thúc giục, kiên nhẫn đi theo sau lưng Tần Kham. Cho tới khi đi hết con phố, đồ các thị vệ xách trên tay cũng không ít.
Tần Kham tựa hồ lúc này mới hồi thần, nhìn các thị vệ trên tay xách dầy đồ, không khỏi cười khổ: "Bất tri bất giác mua nhiều như vậy, ai cũng bảo tiền tài có thể mua được khoái hoạt, ta nghĩ phương thức tiêu tiền của ta nhất định là không đúng."
Phía trước chính là chợ tây kinh sư, từ xa truyền đến tiếng người ồn ào, nhưng Tần Kham lúc này đã không còn hứng thú, phất tay nói: "Đi dạo đủ rồi, về phủ đi."
Mọi người thế là quay người đi về phía cửa thành.
Đinh Thuận vẫn đi sau lưng Tần Kham không nói gì. Vẻ mặt của hắn rất nghi hoặc, nghĩ không thông lúc này triều cục nguy cấp như vậy, Tần Công Gia vì sao vẫn còn hứng thú đi dạo phố.
Trên đường Ra khỏi thành, Tần Kham lên ngựa. Tiếng vó ngựa gõ lên đường đá.
Thấy Tần Công Gia tâm tình không được tốt. Các thị vệ cũng không dám nói gì, Ngay cả Đinh Thuận cũng rất thức thời ngậm miệng không nói một câu.
Qua một lúc, Tần Kham cuối cùng cũng phá vỡ trầm mặc.
" Đinh Thuận..."
" Có thuộc hạ."
" Nếu... Nếu bệ hạ thật sự băng hà, có nghĩ tới tương lai của chúng ta sẽ biến hóa như thế nào không?"
Đinh Thuận nhếch miệng cười nói: "Thuộc hạ cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chung quy vẫn là đi theo Công gia, ngài tốt thì những lão đệ huynh chúng ta cũng tốt, tiền đồ của ngài nếu bất lợi thì lão đệ huynh chúng ta cũng không tốt được."
Tần Kham khẽ cười nói: "Ai cũng bảo khờ khạo là phúc, ngươi buộc hết tiền đồ của các lão đệ huynh lên người ta, thoạt nhìn thì tâm vô thành phủ, nhưng kì thực lại xảo quyệt gian hoạt."
Đinh Thuận thản nhiên cười nói: "Triều chính quốc sự là chuyện để nhân vật lớn như Công gia nghĩ, luận về dùng tâm nhãn, một trăm lão đệ huynh cũng không bằng một mình Công gia, có dùng cũng vô ích, thôi dứt khoát để Công gia quyết định giúp chúng ta, chuyện liều mạng thì để của làm, núi đao biển lửa tất cả do Công gia phân phó."
Tần Kham trong lòng bỗng thấy ấm áp, sự bực tức mấy ngày nay cuối cùng cũng dịu đi.
Đi tới thế giới này hơn mười năm, chân chính giao tâm giao mệnh. Chung quy vẫn là đám vũ phu thô bỉ và đơn thuần này, những lão đệ huynhd đi theo hắn hơn mười năm chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn trên đờinày, là những người duy nhất mà hắn có thể thoải mái không hề cố kỵ đưa lưng về phía.
Đinh Thuận mỉm cười, vẻ mặt bỗng nhiên nổi lên mấy phần lo sợ, hạ thấp giọng nói: "Công gia, bệ hạ đuối nước, triều cục quả thực rất nguy cấp à?"
Tần Kham bình tĩnh gật đầu: "Ta không giấu gì ngươi, quả thật rất nguy cấp, mấy ngày sau nếu bệ hạ vẫn không tỉnh, nội các không chống được áp lực của các triều thần, tất nhiên sẽ khởi xướng đình nghị thương lượng nhân tuyển tân quân, mấy năm nay ta nắm quyền cao, kinh sư và quan phủ địa phương vây cánh đông đúc, nếu tân quân lên ngôi, ta chỉ sợ không tránh được sẽ bị tân quân nghi kỵ và bài trừ."
Đinh Thuận cả kinh, vội vàng nói: "Công gia có kế ứng đối chưa?"
Tần Kham lắc đầu: "Không thể ứng đối. Hắn là quân, ta là thần, ta có thể hạ sát thủ với triều thần, nhưng không thể động thủ với tân quân, nếu không thì ta sẽ là công địch của thiên hạ."
Đinh Thuận là vũ phu, mấy ngày nay mắt thấy triều đường kinh sư không khí càng lúc càng áp lực, có điều hắn trước nay luôn có lòng tin với Tần Kham, cho nên hắn tin Tần Kham gặp bất kỳ nguy cơ gì đều có thể vượt qua một cách hữu kinh vô hiểm, nhưng hắn không ngờ triều cục hiện giờ đã nguy cấp đến loại tình trạng này, nghe vậy sau gáy lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.
Tần Kham lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ngươi sợ à?"
" Không... Không sợ!" Đinh Thuận ra sức ưỡn ngực.
Tần Kham mỉm cười: "Sợ chính là sợ, việc gì phải sĩ diện thế? Không ngại nói thật với ngươi, ta hiện tại cũng rất sợ, sợ phải chết, nếu tân quân nhìn ta không vừa mắt, chỉ cần tước quyền của ta rồi phát động triều thần hạch tội ta, qua nội các và ti lễ giám, ta và vợ con sẽ bị treo một thanh cương đao trên cổ, tùy thời sẽ đầu rơi máu chảy, sách sử sẽ viết ta thành một đại gian thần thiên cổ, so với Thái Kinh Tần Quái thời Tống thì không tốt hơn là bao. Mà những cựu bộ của ta như các ngươi, sẽ như gió thu cuốn hết lá vàng bị quét ạch, ngay cả một sợi tóc cũng chẳng còn."
Đinh Thuận sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.
Tần Kham nhìn hắn với vẻ đồng tình, rất không phúc hậu hỏi: "có cảm thấy đũng quần ươn ướt không?"
Môi đang trắng bệch của Đinh Thuận run lên, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Tần Kham, Đinh Thuận bỗng nhiên cảm thấy thẹn quá hóa giận, vẻ sợ hãi trong mắt nhanh chóng rút đi, thay vào đó là một mảng tàn khốc, hung tợn nói: "Công gia ngài đừng dọa ta, mấy năm nay lão Đinh ta làm tới ngũ phẩm trấn phủ sứ, núi vàng núi bạc đã thấy rồi, sơn trân hải vị cũng nếm qua, kỹ nữ đẹp nhất kinh sư ta cũng chơi ròi, trong nhà lại cưới mỹ thiếp như hoa, sinh cho ta năm trai ba nữ, lão Đinh đời này sống sướng rồi! Có điều cho dù chết thì lão Đinh giờ về nhà bí mật đưa trưởng tử đi đã, lưu lại mầm mống cho Đinh gia, sau đo đi theo Công gia, Công gia ngài muốn làm gì lão Đinh và các huynh đệ cũng sẽ theo ngài, ngài nếu không muốn phản kháng, lão Đinh và các huynh đệ sẽ ném giao mặc cho chúng chém giết, còn nếu ngài muốn khoác hoàng bào, lão Đinh sẽ phát động..."
"Câm miệng!" Tần Kham biến sắc, lớn tiếng chặn lại lời đại nghịch bất đạo Đinh Thuận sắp thốt ra.
Đinh Thuận hoảng sợ, thờ ơ bĩu môi nhưng vẫn câm mồm không nói nữa.
Nhìn chung quanh một vòng. Phát hiện chung quanh không có người ngoài, gần hắn nhất chỉ có một đám thị vệ, đều là lão đệ huynh đi theo hắn từ Nam Kinh, Tần Kham lúc này mới yên tâm, khi quay đầu nhìn về phía Đinh Thuận thì đã thay bằng vẻ mặt tức giận.
"Thật sự nên bắt ngươi vào chiếu ngục, giống như tra tấn phạm quan dùng dây gân dê khâu cái mồm thối của ngươi lại cho từ nay về sau vĩnh viễn không nói được gì nữa." Tần Kham hung tợn nói.
Đinh Thuận bị dọa thì giống như bỗng nhiên ngộ đạo vậy, toàn thân lộ ra cỗ khí hỗn đản, cười nói: "xung quanh đều là lão đệ huynh, không truyền ra ngoài đâu, Công gia cứ yên tâm."
Tần Kham sắc mặt tái xanh, tay cầm dây cương hơi run run.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, thì ra bất kỳ quyết định nào của mình đã không chỉ là chuyện của mình, trên vai hắn gánh rất nhiều trách nhiệm, không chỉ là vợ con của mình, còn cả gia quyến của các lão bộ hạ, và vô số gia quyến của các đại thần trong triều đang thuộc phe hắn, một suy nghĩ trong đầu sẽ quyết định sinh tử của bao nhiêu tính mạng.
Khi Tần Kham vẫn đang trên đường hồi phủ, Tần phủ lại có một vị khách ít đến.
Khách ít đến kỳ thật không tính là nhiều, chỉ là không hợp với nữ chủ nhân mà thôi, cho nên mấy năm nay vẫn luôn ở trong hào trạch của Đường Tử Hòa ở nội phố thành đông, làm bạn với Đường Tử Hòa, đó chính là Tháp Na, hòn ngọc quý trên tay của thủ lĩnh bộ lạc Đóa Nhan Vệ tái bắc Hoa Đương.
Mười năm qua đi, trân châu trên thảo nguyên đã dần dần thu liễm dã tính, tính tình so với năm đó thì dịu dàng hơn rất nhiều, không còn như pháo chạm cái là nổ, hiện giờ nàng ta vẫn thích mặc quần áo màu đỏ mà nữ tử Hán gia chỉ khi xuất giá mới mặc, ở bất kỳ nơi nào chỗ nào nhìn thấy nàng ta, đều giống như một đóa hỏa diễm, vĩnh viễn không chịu an tĩnh.