Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 717: Duyên mệnh cầu sinh (1)




Quá trình xem mạch của Đường Tử Hòa rất chậm, từ đầu tới cuối thong dong điềm tĩnh, đối với ánh mắt bất thiện của Lưu Văn Thái thì triệt để phớt lờ, ngược lại khi chạm phải ánh mắt của Lưu Văn Thái, Lưu Văn Thái lại lộ ra vẻ bối rối nhìn sang nơi khác.

Lưu Văn Thái nửa đời người làm viện phán, lặn lộn trên quan trường cũng coi như là rất tâm đắc, nơi kinh sư tàng long ngọa hổ, có người có thể đắc tội, có người lại vạn lần không thể đắc tội, ví dụ như vị cô nãi nãi tuyệt sắc khuynh trước mắt này, là thuộc về loại tuyệt đối không thể đắc tội, cho dù nàng ta có nhổ nước bọt lên mặt mình thì mình cũng chỉ có thể mỉm cười chịu nhục.

Cô nương không đáng sợ, nhưng nam nhân của cô nương này rất đáng sợ, vị kia quyền thế che trời, tùy tiện hắt xì một cái là có thể khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, Lưu Văn Thái dám trừng mắt với Long Nhị Chỉ, nhưng tuyệt đối không dám có thái độ với Đường Tử Hòa.

Không biết qua bao lâu, ngón tay ngọc trắng ngần của Đường Tử Hòa mới chậm rãi rời khỏi cổ tay Chu Hậu Chiếu, tiếp theo lại rất không khách khí lật mí mắt Chu Hậu Chiếu ra, nhị độ sung huyết và đồng tử của hắn, cuối cùng còn làm ra một hành động khiến các Thái y nghẹn họng nhìn trân trối, nàng ta một tay nâng cằm Chu Hậu Chiếu, tay kia thì ngón tay trực tiếp chọc vào miệng Chu Hậu Chiếu, dụng sức banh miệng rồng ra, bảo một thái giám cầm đèn tới gần, Đường Tử Hòa híp mắt xem kỹ bựa lưỡi của Chu Hậu Chiếu.

Sắc mặt Đường Tử Hòa rất quỷ dị, ánh mắt càng thêm phức tạp, nếu lúc này Tần Kham ở bên cạnh, với sự hiểu biết của hắn về Đường Tử Hòa, nhất định sẽ không nói hai lời trước tiên tát nàng ta ba cái, sau đó một cước đá nữ phản tặc tà tâm mãi không chết này ra ngoài cửa điện.

Đáng tiếc, Tần Kham lại không ở bên cạnh nàng ta.

Đây là quy củ của cung đình, hoàng đế bệnh nặng chính lúc mẫn cảm, cửa nách cung đình sẽ giao cho ti lễ giám và ngự mã giám cùng với nội các nắm giữ, đại thần ngoại đình cho dù người có thân phận như Tần Kham cũng không thể tùy ý đi vào thăm hỏi, dù sao từ xưa đến nay loại người "Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi luôn" rất nhiều, thân huynh đệ cũng không thể không đề phòng chứ càng đừng nói tới ngoại thần.

Không có sự giám sát của Tần Kham, tà ác trong mắt Đường Tử Hòa bắt đầu dâng lên, tiểu ác ma trong đầu đã một đao đâm chết tiểu thiên sứ.

Chư vị Thái y tất cả đều bắt mạch xong rồi, thái giám ân cần mời mọi người vào trong điện, cung nữ vội vàng dâng trà thơm, đám thất hổ Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng giống như tiểu quỷ thủ hạ của Diêm Vương, sau khi biết các đại phu bắt mạch xong rồi thì bảy người như một làn khỏi lướt vào trong điện, lo lắng nhìn các vị đại phu trầm ngâm không nói.

Một lát sau, Trương Vĩnh một thân áo mãng bào khí độ cao sang hồn nhiên bất chấp nghi thái giậm chân thật mạnh, hét lên: "Các vị đại phu, bệnh tình của bệ hạ như thế nào, có cứu trị được hay không, các ngươi mau nói đi."

Cốc Đại Dụng không nói gì, mặt đẫm nước mắt vẻ mặt lo lắng nhất trong tất cả mọi người. Hắn không chỉ lo lắng cho Chu Hậu Chiếu, mà còn cả cho bản thân, nếu Chu Hậu Chiếu có ba dài hai ngắn gì, hắn là người ở gần Chu Hậu Chiếu nhất khi xảy ra chuyện sẽ phải xui xẻo, ít nhất cũng là kết cục tuẫn lăng, ai bảo hắn không trông coi bệ hạ cho tốt? Cho dù văn võ cả triều có thể buông tha cho hắn, nhưng lão Thái Hậu dưới cơn thịnh nộ liệu có bỏ qua được không?

Các Thái y trầm mặc không nói gì. Không phải không muốn nói, mà là không dám nói.

Mọi người đều biết, Thái y là nghề có nguy cơ cao nhất, trong lịch sử cái nghề này trước nay là một loại tồn tại vật hi sinh, hoàng đế chết, Thái Hậu chết, tần phi hoàng đế sủng ái chết, nhi tử công chúa hoàng đế yêu thương nhất chết, vân vân, phàm là thiên gia có chuyện xui xẻo, dưới cơn thịnh nộ luôn sẽ chém dầu mấy thái y chôn cùng. Tội danh gì không quan trọng. Tóm lại, thiên kim khó mua.

Hoàn cảnh sinh tồn gian nan như vậy, tạo nên không khí bất lương Thái y lịch triều lịch đại bất kể chẩn bệnh hay là dùng thuốc đều lấy công chính bình thản ổn định làm chủ, không cầu có công, chỉ cầu không tội. Thế là cũng giống như thực phẩm chức năng đời sau vậy, uống vào không khỏe thì cũng chẳng chết.

Bao nhiêu hoàng đế các đời đã chết oan uổng dưới tâm thái "chỉ cầu không có tội" này của các Thái y. Không cơ đũa cả nắm, nhưng tuyệt đối là có, hơn nữa không ít.

Hôm nay chuyện phát sinh rất đột nhiên, các Thái y không hề có chuẩn bị tâm lý, ngay cả tìm từ trốn tránh cũng chưa kịp nghĩ ra thì đã bị khẩn cấp triệu vào Báo Phòng, sau khi bắt mạch cho Chu Hậu Chiếu xong, tâm tình của các Thái y càng trầm trọng hơn, Trương Vĩnh hỏi mấy lần cũng không ai dám trả lời.

Cho đến khi trong mắt Trương Vĩnh bắn ra mấy phần lệ khí và sát khí, viện phán Lưu Văn Thái khẽ run lên, không mở miệng không được rồi.

" Trương công công, bệ hạ đuối nước quá lâu..." Lưu Văn Thái lắc đầu thở dài: "Đám người Lão hủ sau khi xem mạch thì phát hiện, khí tức của bệ hạ vẫn còn, nhưng rất mong manh, mạch đập hỗn loạn, ngoài khô trong rỗng, khí huyết vô lực, lúc này bệ hạ đã là ngàn cân treo sợi tóc, tình thế nguy cấp."

Trương Vĩnh và lục hổ cả người chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Sinh tử của Chu Hậu Chiếu liên quan đến tiền đồ và tính mạng của rất nhiều người, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là bảy người bọn Trương Vĩnh, Chu Hậu Chiếu nếu chết, nội các tất có đình nghị, tương lai bất kể vị phiên vương hoặc thế tử của phiên vương nào thừa kế ngôi vị hoàng đế, đối với bảy người bọn họ mà nói đều không phải là chuyện tốt, vua nào triều thần nấy, tân quân cho dù lòng dạ rộng lớn tới mấy cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại cựu thần tiền triều bên người.

"Không... không cứu được à?" Hai chân Trương Vĩnh như nhũn ra, thất thần lẩm bẩm.

Lưu Văn Thái thở dài một tiếng, buồn bã lắc đầu, hai hàng lệ già tràn mi, về phần nước mắt này là vì Chu Hậu Chiếu hay là vì tiền đồ cát hung khó lường của bản thân, chỉ có bản nhân hắn là minh bạch.

Lưu Văn Thái lắc đầu, các Thái y còn lại tất nhiên càng không có gì để nói, khí tức tuyệt vọng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thiên điện, một lát sau, trong điện không ngờ truyền ra tiếng khóc nhỏ, hiển nhiên là Thái y nhát gan nào đó vì tính mạng chưa rõ của mình mà thổn thức, không trị khỏi được cho hoàng đế, lão Thái Hậu còn sống và chư thần ngoại đình không phải là đèn cạn dầu, sinh tử của các Thái y tất cả nằm trong một ý niệm của họ.

Đường Tử Hòa im lặng không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mọi người trong điện, bên trong cả điện chỉ có nàng ta là bình tĩnh nhất, thậm chí vẫn còn tâm tình uống trà.

Cốc Đại Dụng luôn im lặng bất động đờ đẫn quay đầu nhìn Chu Hậu Chiếu nằm trong chính điện, bỗng nhiên cả người giật thót rồi khóc như có tang.

"Bệ hạ! Lão nô có lỗi với ngài! Lão nô không nên để bệ hạ một mình trong đình. Lão nô đáng chết, bệ hạ ngài đi chậm một chút, lão nô rất nhanh sẽ xuống tiếp tục thị hầu ngài."

Tiếng Kêu khóc rất nhanh lây sang sang các cung nữ và thái giám trong chính điện, nghe thấy tiếng kêu khóc của Cốc Đại Dụng, mọi người đã biết kết quả, đều quỳ xuống hoặc khóc to.

Hai mắt Trương Vĩnh trợn lên, môi không khống chế được mà run run, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa tuyệt vọng, thanh âm kêu khóc của cả điện khiến hắn càng sụp đổ.

"Ngậm miệng lại hết cho Tạp gia! Câm miệng câm miệng!" Trương Vĩnh rít lên, mắt đỏ rực như con thú bị vây khốn hung tợ lườm mọi người.

Trong điện lập tức yên tĩnh.

" Bệ hạ... Không thể chết được! Tuyệt đối không thể chết được!" Trương Vĩnh giống như người điên thở hổn hển nhìn chung quanh, tìm kiếm không mục đích một tia hy vọng cuối cùng.

Làm ti lễ giám chưởng ấn mười năm, hắn so với ai khác đều minh bạch sự diệu dụng của quyền lực, càng hiểu rõ hơn kết cục một khi thất thế hơn bất kỳ ai, Chu Hậu Chiếu chết, tân quân đăng cơ, ngay cả tân quan thượng nhiệm còn khó tránh khỏi phải đốt ba bó lửa, huống chi là tân quân? Nếu muốn xây dựng uy tín của đế vương, phóng mắt khắp trong ngoài triều đường, thái giám ti lễ giám chưởng ấn là hắn dây lớn nhỏ dài ngắn vừa thích hợp, tuyệt đối là người đầu tiên làm quỷ xui xẻo ăn đao.

Cho nên, Chu Hậu Chiếu không thể chết được! Hắn nếu chết, Trương Vĩnh cũng không sống được.

Con ngươi đỏ rực mà điên cuồng lướt qua lướt lại trong điện, ánh mắt của mọi người chạm với ánh mắt của hắn, đều hoảng sợ gục đầu xuống.

Trừ một người, một nữ nhân.

Đường Tử Hòa vẫn bình tĩnh uống trà, tất cả những gì bên cạnh giống như không liên quan gì tới nàng ta, cho dù khi ánh mắt điên cuồng khiến người ta sợ hãi của Trương Vĩnh nhìn thẳng vào nàng ta, nàng ta vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, khinh thường không thèm bận tâm.

Cuối cùng, con ngươi của Trương Vĩnh dừng trên người nàng.

Trong đám người sợ hãi, biểu hiện của Đường Tử Hòa rất chói mắt, giống như một gốc mai vàn ngạo nghễ nở rộ trong băng thiên tuyết địa vạn hoa điêu linh, trong trắng vô gnaafn, hào quang tỏa ra bốn phía.

Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ dừng lại ở trên người Đường Tử Hòa, dần dần trở nên hòa hoãn như gió.

Có mất lý trí tới mấy thì Trương Vĩnh cũng không quên lai lịch của nữ nhân này, nàng ta là nữ nhân của Tần Công Gia, tình thế nguy cấp trước mắt, có lẽ người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có Tần Công Gia, hoặc là... Nữ nhân của Tần Công Gia.