Đinh Thuận rụt rè nhìn xung quanh một vòng, rồi ghé vào tai Tần Kham hạ thấp giọng nói: "Công gia, lúc này các đại phu đang xem bệnh cho bệ hạ, chắc chưa có kết quả ngay được đâu, Công gia ở đây chờ đợi vô ích thì chẳng thà đi xung quanh một vòng cho khuây khỏa."
Nhìn bộ dạng lén lút của Đinh Thuận, Tần Kham nhíu mày: "Đinh Thuận, ta hiện tại tâm tình rất không tốt, ngươi có gì thì tốt nhất nói thẳng ra đi, đừng có chọc giận ta."
Đinh Thuận vội vàng nói: "Công gia, mấy vị đại nhân đang tụ tập ở lương đình bờ đông tây hoa trì, mời Công gia di giá tới có việc muốn thương lượng."
Tần Kham quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa lớn Báo Phòng, thản nhiên nói: "Dẫn đường."
Tây hoa trì ở ngay trước Báo Phòng, lương đình bờ đông vốn là chỗ để các sĩ tử du xuân du ngoạn, về sau sau khi Chu Hậu Chiếu quyết định xây Báo Phòng ở bờ Tây hoa trì, lương đình cũng thành cấm địa, ngày đêm do Đằng tương tứ vệ canh gác, người không phận sự không thể tới gần, nơi này là cấm khu ngoài Báo Phòng, Chu Hậu Chiếu thường ngày ít du ngoạn, ngoại nhân càng không thể vào, một tòa đình đang yên đang lành lại biến thành chốn hoang vu.
Tần Kham đi theo Đinh Thuận, dọc theo đường hẹp bờ Tây hoa trì đi nửa dặm đường thì tới lương đình.
Cấm vệ trong phạm vi mấy chục trượng ngoài đình đã do Cẩm Y vệ tiếp nhận, đám người Đinh Thuận, Lý Nhị, Thường Phượng dẫn đám bộ hã Nam Kinh thân tín nhất của Tần Kham gác chung quanh, vây lương đình chật như nêm cối, ai nấy vẻ mặt ngưng trọng án đao đề phòng, thấy Tần Kham tới, đám cựu bộ đều khom người làm lễ.
Trong đình đã sớm tụ tập hơn mười vị đại thần, đều người quen, là phần tử trung kiên của Tần đảng, trong đó bao gồm Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy thiêm sự Mưu Bân, Đại học sĩ Dương Đình Hòa, Lại bộ thượng thư Dương Nhất Thanh, Binh bộ thượng thư Nghiêm Tung, còn có một vị huân quý nằm ngoài dự liệu của Tần Kham, rõ ràng chính là Bảo Quốc công Chu Huy.
Thân ở triều đường khó tránh khỏi phải kéo bè kết phái, hơn mười năm khổ tâm kinh doanh, thế lực hiện giờ của Tần Kham có thể nói là một tay che trời, quyền thế so với Lưu Cẩn năm đó chỉ hơn chứ không kém, chỉ khác là Tần Kham biết ẩn nhẫn nhún mình, tuyệt đối sẽ không giống như Lưu Cẩn một khi nắm quyền thì khí diễm bừa bãi, mấy vị Tần đảng đáng tin cậy bất kể trong tuối hay ngoài sáng đều nhất quán phong cách quân tử chi giao nhạt như nước, nhưng chẳng ai ngờ thì ra mấy vị trọng thần giậm chân một cái là có thể khiến thiên hạ chấn động này đã thành đồng minh chính trị của Ninh Quốc Công.
Về phần vị Bảo Quốc công Chu lão gia tử này thì có chút đặc thù, nhờ công năm đó Tần Kham chủ trương thực hiện nội cung và huân quý kinh sư liên thủ bỏ vốn tiến hành mậu dịch hải vận, rất nhiều huân quý trong kinh vì lợi ích mà kết minh với Tần Kham, Chu lão gia tử cũng là một trong số đó, mười năm qua, bạc trong khố phòng phủ Bảo Quốc công không biết tăng lên bao nhiêu lần, lão gia tử cho dù đối với Tần Kham có chút nhìn không vừa mắt, nhưng lão lại không có thù với bạc, cho nên bất tri bất giác, Chu lão gia tử cũng thành một thành viên của Tần đảng.
Thấy Tần Kham đi vào lương đình. Mọi người đều đứng dậy chắp tay. Chu Huy thì cậy già lên mặt chỉ gật đầu, Tần Kham cũng chẳng bận tâm, vẫn khiêm tốn nhất nhất đáp lễ.
" Các vị đại nhân, hôm nay cung đình sinh biến, lúc này bệ hạ sinh tử chưa rõ, chư vị mời Tần mỗ tới đây..."
Mọi người trong đình nhìn nhau một cái, vẻ mặt có chút quỷ dị.
Cuối cùng, Nghiêm Tung tuổi gần Tần Kham, quan hệ cũng tốt nhất đại biểu mọi người dẫn đầu mở miệng.
" Tần Công Gia, chúng ta mời Công gia tới là Có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Tần Kham như có cảm giác, lại bất động thanh sắc thản nhiên nói: "Duy Trung cứ nói."
Nghiêm Tung cúi đầu trầm mặc một lát, sau khi tổ chức lại ngôn ngữ thì rụt rè nói: "Bệ hạ hôm nay vô tình đuối nước. Hạ quan cùng các vị đại nhân thấy các Thái y của Thái y viện ra ra vào vào Báo Phòng. Sắc mặt tốp này khó coi hơn tốp kia. Đám người Hạ quan sau khi tự đoán một phen, cảm thấy... Cảm thấy..."
Thanh âm Tần Kham vẫn bình tĩnh: "Cảm thấy thế nào?"
" Công gia, người đọc sách chúng ta mặc dù phụng Khổng Mạnh. Nhưng cũng đọc lướt bách gia, đối với sách thuốc cũng từng có tiếp xúc, từ Hoàng đế nội kinh, Thần nông thảo mộc kinh, Thiên kim phương, đến ngự chế thảo mộc phẩm hối tinh yếu của viện phán Lưu Văn Thái, chúng ta đều nhất nhất đọc một lượt, đối với chứng bệnh tầm thường ít nhiều cũng có một số bình phán, bình thường người đuối nước, nếu trong mấy chục hơi thở có thể cứu, ép nước ở khoang bụng ra khỏi thì không đáng ngại, nhưng đuối nước lâu, sau khi cứu lên chỉ có hơi thở, thần trí lại không thấy tỉnh, thì... thì..."
"Thì làm sao?"
Nghiêm Tung cắn chặt răng nói: "Thì... Dữ nhiều lành ít."
Nghiêm Tung nói xong, trong đình lập tức yên lặng, chung quanh giống như ngay cả nhiệt độ không khí cũng đột nhiên hạ thấp xuống nhiều, một cỗ khí tức khiến người ta hít thở không thông tràn ngập trên đỉnh đầu mọi người.
Bốn phía Lương đình chỉ nghe thấy tiếng ếch, tiếng côn trùng kêu, thanh âm rất nhỏ mà hỗn loạn khiến không khí trong lương đình càng thêm nặng nề âm trầm.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham cố gượng cười, nói: "Các vị rốt cuộc muốn nói gì?"
Nghiêm Tung không dám mở miệng, hắn biết rõ giao tình giữa Tần Kham và Chu Hậu Chiếu thâm hậu cỡ nào, những lời tiếp theo không nghi ngờ gì nữa là sẽ khiêu chiến điểm mấu chốt tâm lý của Tần Kham, vị Quốc Công gia này rất nhiều năm rồi chưa nổi giận, nhưng mọi người đều biết hắn một khi nổi giận thì hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Cuối cùng vẫn là Dương Đình Hòa không nhịn được phải mở miệng.
" Tần Công Gia, lão phu là lão sư thụ nghiệp của bệ hạ, bệ hạ đuối nước, tính mạng bị đe dọa, lão phu so với ngươi thì càng đau lòng hơn, nhưng chúng ta đều là trọng khí của quốc triều, bất kể đau đớn cỡ nào thì có một số việc vẫn phải đối mặt, đêm nay nếu các đại phu diệu thủ hồi xuân cứu tỉnh bệ hạ, thì là trời cao thương xót, bệ hạ xem như bình yên vượt qua một kiếp, nhưng nếu bệ hạ đêm nay không tỉnh, Tần Công Gia, xã tắc Đại Minh đi theo đường nào, thừa ngôi vị hoàng đế là ai, thế cục trong triều làm thế nào để an ổn, cung đình ngoại đình bình phủ thế nào, chúng ta không thể không đưa ra chương trình, nếu không triều đường và thiên hạ tất sẽ đại loạn?"
Biết rõ những lời của Dương Đình Hòa là lão thành mưu quốc, câu nào cũng đúng tình lý, nhưng Tần Kham vẫn không nhịn được mà nổi giận.
" Bệ hạ vẫn còn thở, người vẫn chưa chết, các ngươi đã vội vã lo ma chay cho bệ hạ rồi sao?"
Mọi người hoảng sợ, vội vàng đứng lên liền nói hiểu lầm rồi.
Dương Đình Hòa cũng nổi giận: "Lão phu và Chu lão công gia đã là lão thần bốn triều, mỗi lần đến khi hoàng đế hấp hối, chung cổ lâu hoàng cung sẽ được gõ để tụ chúng thần, cùng nhau thương nghị hậu sự của hoàng đế, thẩm tra di chiếu của hoàng đế, đây không phải là ngỗ nghịch, mà là nghĩa của bề tôi, Tần Công Gia cớ sao lại phỉ báng chúng ta?"
Tần Kham lườm Dương Đình Hòa, lạnh lùng nói: "Bệ hạ chưa tới ba mươi, đang là lúc xuân thu đỉnh thịnh, chỉ là đuối nước chưa tỉnh, tại sao lại nói là 'hấp hôi'? Ngày mai nếu bệ hạ tỉnh dậy, các ngươi còn mặt mũi nào mà gặp bệ hạ?"
Trong đại điện Báo Phòng.
Chu Hậu Chiếu mặc áo lót màu vàng, nhắm mắt nằm ngửa trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có ngực thỉnh thoảng phập phồng mới có thể nhìn ra là người sống
Lưu Lương Nữ tóc tai tán loạn ngồi bên giường, mặt đẫm nước mắt ngây ngốc chăm chú nhìn Chu Hậu Chiếu, trong mắt tràn ngập vẻ sầu bi đau thương.
Các Thái y vây quanh giường, bao gồm cả Đường Tử Hòa và danh y phố phường Long Nhị Chỉ.
Viện phán Thái y viện Lưu Văn Thái tuổi già sức yếu, sắc mặt âm trầm, ánh mắt ẩn nhẫn tức giận thỉnh thoảng đảo qua người Long Nhị Chỉ, rất bất thiện, dù sao cũng không phải là ý tứ đón chào.
Long Nhị Chỉ cả bụng đầy bực tức, hắn biết hàm nghĩa trong ánh mắt của Lưu Văn Thái.
Khám bệnh cho Hoàng đế và các quý nhân trong cung vốn là việc của các Thái y, tay nghề của các đại phu phố phường có tinh trạm tới mấy thì thân phận vẫn cách Thái y vài con phố, song mà hôm nay bệ hạ đuối nước không tỉnh, Ninh Quốc Công và chư thần ngoại đình lại mời hai vị đại phu phố phường tới hội chẩn, rõ ràng là khinh thường và không tín nhiệm Thái y viện, chuyện này thật sự khiến các Thái y hết sức khó chịu và bực tức, loại ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của Lưu Văn Thái này ý nghĩa cũng rất rõ ràng.
Long Nhị Chỉ có khổ mà nói không nên lời, xem bệnh cho quý nhân trong cung đặc biệt là hoàng đế, ngươi cho rằng là chuyện vinh quang lắm à? Đây là xách đầu liều mạng đó, phiêu lưu còn hơn là tạo phản, chẩn bệnh hơi có sai lầm thì chính là kết cục tru di chín tộc, nếu không phải đám hán tử thô bỉ của Cẩm Y vệ ép hắn tới, có giết hắn hắn cũng không chủ động tới gần Báo Phòng nửa bước.
Ngược lại, vị nữ thần y Đường Tử Hòa đang nổi bật tại kinh sư kia thì vẻ mặt lạnh lùng, không buồn không vui không ngại không sợ, các Thái y và Long Nhị Chỉ lần lượt bắt mạch cho Chu Hậu Chiếu, cuối cùng mới đến phiên Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa không hề tị hiềm nam nữ khác biệt, không sai người kéo rèm, cũng không sai người mang tớ, rất tự nhiên đặt ba ngón tay ngọc lên cổ tay Chu Hậu Chiếu, nhắm mắt trầm tư.
Mọi người im lặng không nói gì nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế khuynh của Đường Tử Hòa, lẳng lặng chờ đợi nàng ta xem mạch.