Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 714: Chính Đức thương tình (1)




Trở lại phủ đã là lúc cầm đèn, ngoài cửa lớn phủ Quốc Công đã treo hai ngọn đèn lồng mờ mờ, hai hàng thị vệ xếp thành hình cánh nhận ngoài cửa lớn, đứng nghiêm án đao, vô hình trung dã khiến phủ Quốc Công càng uy nghiêm trang trọng hơn.

Tần Kham ra khỏi kiệu quan, ở chỗ tối ngoài cửa có bóng người chợt lóe, thị vệ bên cạnh khẩn trương nắm chuôi đao ở thắt lưng thì bị Tần Kham cười cười xua tay.

Bóng người chợt hiện là người quen, nhưng vị người quen này lại cố tình biểu hiện ra bộ dạng không quen với Tần Kham.

" Hạ quan Đường Dần, tham kiến..."

Tần Kham ngửa đầu nhìn trời, căn bản giống như không nhìn thấy Đường Dần, miệng lẩm bẩm: "Quan nhi Kinh sư càng lúc càng không quy củ. Dám đến chặn người trước cửa phủ Quốc Công. Người đâu, bắt tên tiểu quan lục phẩm này vào chiếu ngục, bổn quốc công hoài nghi hắn muốn trộm mộ."

Hai gã thị vệ nén cười một trái một phải kẹp cánh tay Đường Dần.

Từ sáu năm trước, tài tử phong lưu Đường Dần cũng không còn phong lưu nữa, thay đổi thói quen cao nhã suốt ngày lưu luyến thanh lâu, tới cửa cầu Tần Kham kiếm một chức quan cho hắn, lý do ngoài mặt là hắn đã chán đi lại trong bụi hoa, áo xanh không dính dư hương, quyết định hồi tâm làm quan để rạng rỡ tổ tông.

Đáng tiếc lý do này lọt vào trong tai một kẻ chuyên lấy lòng tiêu nhân đo bụng quân tử như Tần Kham thì tất nhiên là một chữ cũng không tin. Năm nay Đường Dần đã bốn mươi tuổi, dựa theo hành vi phóng đãng không hề tiết chế của hắn bốn mươi năm nay, hàng đêm sống cuộc sống dâm đãng của tân lang cho thấy, Đường Dần e là muốn phong lưu cũng không phong lưu được nữa rồi, đại Đường huynh có lòng giết giặc, tiểu Đường huynh lại không có sức hồi thiên, biết phải làm sao đây.

Tần Kham đối với bằng hữu trước nay đều nguyện ý dẫn dắt, bất kể nguyên nhân gì, nếu Đường Dần biến thành cầu tiến, Tần Kham tất nhiên sẽ vui vẻ thanh toàn, có điều Đường Dần này không chỉ cổ hủ, hơn nữa thanh cao ngạo khí, là tính tình người đọc sách Đại Minh điển hình, nếu để hắn vào quan trường, loại tính tình này e là không được mấy ngày sẽ bị những lão hồ li trên triều đường cắn cho ngay cả cặn cũng chẳng còn.

Thế là Tần Kham trái lo phải nghĩ, bỏ đi mặt mũi cầu chỉ cho Chu Hậu Chiếu, trong sự không tình nguyện của Chu Hậu Chiếu, cuối cùng cho Đường Dần làm Quốc Tử Giám thừa, quan giai từ lục phẩm, đại khái là tương đương với chủ nhiệm lớp học.

Đêm nay Đường Dần dùng thân phận quan chức tới cửa phủ Ninh Quốc Công, chỉ là quan nhi lục phẩm thì e là ngay cả lão đầu nhi gác cổng của phủ Quốc Công cũng chẳng muốn thấy hắn.

Hai gã thị vệ kẹp tay Đường Dần, Đường Dần sợ quá: "Tần Công Gia hiểu lầm rồi, hạ quan không phải là người xấu."

Tần Kham vẫn lỗ mũi hướng lên trời: "Ngươi là người phương nào? Bổn quốc công trước nay không gặp quan viên dưới tứ phẩm."

Đường Dần quýnh lên, cuối cùng phúc chí tâm linh, lớn tiếng nói: "Ê! Tần Kham, Tần hiền đệ, ta là Đường Dần, Cô Tô Đường Bá Hổ đây."

Đổi lại cách xưng hô, sắc mặt Tần Kham cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút, chứng mất trí nhớ lập tức khỏi hẳn, chăm chú nhìn hắn, giống như giờ mới nhận ra Đường Dần, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ối chà, thì ra là Đường huynh, lâu rồi không gặp! Sau này tới nhà của ta chớ có xưng là hạ quan, quan từ lục phẩm mà xuất hiện ngoài phủ Quốc Công bình thường sẽ bị đánh chết tươi đó."

Tuổi tác lớn dần, năm tháng lấy đi sự bồng bột tuổi thanh xuân, đồng thời lại ban cho hắn sự ổn trọng và rộng lượng.

Tần Kham và Đường Dần lúc trước ngay cả chỗ ở cũng không có, giống lữ nhân, giống du tử, nhìn thì tiêu sái không ràng buộc, nhưng mỗi ngày ngủ dậy ra khỏi cửa phòng, thấy những khuôn mặt xa lạ trong khách điếm, cùng ở dưới một mái hiên, nhưng chẳng ai liên hệ với ai, giống như nước chảy bèo trôi.

Mười năm rồi, mọi người rakhoir khách sạn trong thành Thiệu Hưng đó, đều tự bôn ba nơi trần thế, hiện giờ Tần Kham đã thành quyền thần trọng khí dưới một người trong tòa giang sơn to lớn này, mà vị tài tử phong lưu Đường Dần này cũng thành tấm bia to được vô số cống sinh học sinh của Quốc Tử Giám ngước nhìn.

Địa vị cao, tâm cảnh thay đổi, may mắn mà tình bằng hữu giữa nam nhân vẫn như năm đó, đơn giản mà thâm hậu.

Đường Dần cảm thấy mình rất phạm tiện, hơn nữa loại phạm tiện này không có ai ủng hộ, thế là hắn cũng thay đổi thái độ, nam nhân nên là chính mình thì tốt hơn.

Thế là Đường Dần không còn là hạ quan nữa, biến hóa nhanh chóng thành bạn của Tần Kham, giữa bằng hữu không cần khách khí, nếu không sẽ thành kẻ xa lạ, mà như thế thì sẽ bị các thị vệ của phủ Quốc Công đánh chết.

Rất mãnh liệt đẩy Tần Kham ra, Đường Dần đi trước bước vào cửa lớn, sau khi vào tiền đường thì rất khí thế vỗ mạnh bàn.

" Người đâu, dâng trà cho ta, trà tốt nhất ấy nhé, phải là Tước Thiệt mà huyện Đô Quân mới thượng cống, ngoài ra thì gói cho ta hai cân, đợi lát nữa ta mang về."

Nha hoàn Tiền đường hoảng sợ nhìn Đường Dần, lại do dự nhìn về phía Tần Kham, phát hiện lão gia nhà mình rất hòa thuận với vị ác khách này, không hề có ý cắt hắn thành tám mảnh, nha hoàn rất có nhãn lực hơi cúi người, vội vàng lui ra chuẩn bị.

Tần Kham cười khổ: "Đường huynh, tuy nói bằng hữu quý ở hiểu nhau, quý ở cùng chung hoạn nạn cùng nhau hưởng phúc, nhưng cũng không thể quá không coi mình là người ngoài. Năm ngoái hạn lớn, Tước Thiệt huyện Đô Quân cống cho kinh sư tổng cộng không đến bốn mươi cân, bệ hạ cắn răng chịu đau chia cho ta năm cân, ngươi vừa mở miệng một cái là đòi ta hai cân, loại hành vi này có phải rất không biết xấu hổ hay không?"

Đường Dần chớp mắt một cách vô tội: "Tự ngươi nói mà, không thể quá khách khí với bằng hữu. Bằng không sẽ bị đánh chết, vả lại ta còn là đại cữu ca trên danh nghĩa của ngươi đấy."

Tần Kham bỗng nhiên phát hiện mình cũng phạm tiện, để tên thư sinh trung niên này ngoan ngoãn hành lễ xưng hạ quan với mình sung sướng cỡ nào chứ, sao lại cứ phải bắt hắn không khách khí.

"Có việc gì thì nói đi, còn không thì mau về Quốc Tử Giám dạy trẻ con đi, ta rất bận." Nha hoàn vừa dâng nước trà. Tần Kham liền rất ghẻ lạnh bưng chén trà lên, tư thế tiễn khách khẩn cấp.

" Có việc, có hai việc."

"Nói đi."

"Thứ nhất, thân muội muội thất lạc nhiều năm của ta gần đây thế nào?"

Tần Kham nheo mắt lại: "Nhờ phúc, Tử Hòa rất tốt, cửa lớn không ra cửa phụ không bước. Trừ gián tiếp giết chết một phó Chỉ huy sứ của Ngũ thành binh mã ti ra thì gần đây rất an phận thủ thường, hiền lương thục đức. Ngươi nhớ đến như phu nhân của ta là có ý gì?"

Đường Dần toét miệng, không biết là cười hay là khóc: "Ta nhớ á? Ngươi cho rằng ta muốn nhớ à? Gần đây Ngô Chỉ huy sứ của binh mã ti thành tây không biết phát bệnh gì, không chỉ tặng ta một phần lễ trọng, lại còn mỗi ngày chặn ở trước cửa Quốc Tử Giám, gặp mặt cái là đại lễ thăm hỏi. Nói một số lời lăng nhăng, mơ hồ chỉ biết là có liên quan tới Đường Tử Hòa, một giám thừa Quốc Tử Giám lục phẩm nho nhỏ như ta, được một Chỉ huy sứ của binh mã ti đối đãi như vậy, thật sự là sống không bằng chết!"

" Ngô Chỉ huy sứ của binh mã ti thành tây? Ngô Qua à?"

"Đúng vậy, Ngô Qua."

Tần Kham trầm ngâm một lát. Tiếp theo trong mắt hiện ra nét cười: "Ta nhớ là Chu phó Chỉ huy sứ tháng trước bị giết cũng là của binh mã ti thành tây, vốn hình bộ và bộ khoái của Thuận Thiên phủ làm án này, nhưng về sau bị Cẩm Y vệ tiếp nhận thì bị bỏ rơi. Ngô Qua tặng lễ cho ngươi ngươi có nhận không?"

Đường Dần thở dài: "Ta dám nhận à? Mắt thấy sắp tới khoa khảo ba năm một lần rồi, ngày hôm trước ta nhận được công văn của Lễ bộ. Muốn ta ra một đạo sách luận đề cho khoa khảo năm nay, vào lúc mấu chốt này ta dám nhận lễ của ai chứ? Chuyện nếu bại lộ thì ta nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch."

Tần Kham cười nói: "Đáng tiếc thật, ngươi bỏ lỡ một khoản tiền rồi, ta dám đảm bảo Ngô Qua tặng lễ cho ngươi tuyệt đối không liên quan tới khoa khảo."

" Hắn vì sao lại tặng lễ cho ta?"

" Đại khái hắn cho rằng hắn sẽ chết trong sông đào bảo vệ thành một cách không minh bạch như phó Chỉ huy sứ họ Chu kia, dù sao thì họ Chu cũng là thuộc cấp của Ngô Qua, ta nếu muốn truy cứu thì hắn có trốn cũng không được. Ta là quốc công, một Chỉ huy sứ binh mã ti nho nho nhở như hắn không có tư cách gặp ta, cho nên đành phải nghĩ cách trên người đại cữu ca ngươi đó."

Đường Dần giật mình, có chút hiểu hiểu: "Thì ra làm đại cữu ca của ngươi lại có lợi ích như vậy, ngẫm lại năm đó mình còn trối trái trối phải, thật sự là quá làm kiêu."

Tần Kham thở dài: "Chuyện làm kiêu ngươi đâu chỉ có làm một lần? Ví dụ chuyện hôm nay ngươi gặp ta, cũng chính là làm kiêu đó."

Đường Dần ho khan hai tiếng, rất không tự nhiên nói: "Còn có một việc nữa..."

"Nói đi."

" Vay tiền..."

" Ha ha. Ha ha ha ha... Người đâu. Tiễn khách!" Tần Kham ngửa mặt lên trời cười to, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

" Tần hiền đệ chậm đã." Đường Dần vội vàng kéo tay áo hắn, nói: "Bằng hữu có nghĩa thông tài, hiền đệ sao có thể thấy chết mà không cứu được?"

"Nói về tiền làm tổn thương tình cảm lắm Đường huynh à, ngươi tốt xấu gì cũng là giám thừa lục phẩm, hàng năm trừ bổng lộc ra thì còn có cống sinh học sinh hiếu kính cơ mà?"

Mắt Đường Dần đột nhiên đỏ lên: "Ngu huynh năm nay đã bốn mươi tuổi mà vẫn cô đơn, đây chẳng lẽ không phải là lý do để ta tiêu tiền như nước sao?"

Tần Kham đã hiểu.

Tài tử phong lưu biến thành giám thừa già không phong lưu, một lão quang côn bốn mươi tuổi tiêu hoang cũng đáng để tha thứ, hương ôn nhu không chỉ là hố chôn anh hùng, hơn nữa còn là hố tiêu tiền.

Tần Kham không khỏi thở dài buồn bã, không vì Đường Dần, mà là vì bản thân.