Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 713: Khổ nhục hóa nguy




Tần Kham vẫn đứng trong lương đình không nói một lời, lẳng lặng nhìn Lưu Lương Nữ khóc, tâm tình của hắn cũng rất trầm trọng.

Ai cũng đúng, ai cũng không thể trách móc.

Lưu Lương Nữ xuất thân bần hàn, nàng ta cần cuộc sống an ổn bình thản, có thể bần cùng, nhưng không thể thiếu sủng ái.

Chu Hậu Chiếu cũng không hoa tâm, chọn phi là là do bị ép, hắn không thể cô phụ cơ nghiệp tổ tông.

Văn võ Cả triều chữ trung đứng đầu, hậu tự của thiên gia so với hậu tự của bản thân thì quan trọng hơn nhiều, hoàng tộc phải sinh sản truyền thừa, đây là quan niệm trăm ngàn năm qua nho gia dạy dỗ, Khổng phu tử trùng sinh cũng không thể xoay chuyển.

Đều là người bị hại, lại không tìm ra một hung phạm, bởi vì hung phạm ở trong đầu mỗi người, vô ảnh vô hình, lại gây hại cho mọi người.

" Lưu nương nương, sẽ không có chuyện có người mới thay người cũ đâu, nương nương và bệ hạ trải qua mười năm ân ái, chẳng lẽ còn không biết tâm tính của bệ hạ hay sao? Chúng thần đề nghị chọn phi cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao giang sơn lớn như vậy không thể không có người thừa kế, bệ hạ có long tử mới có thể an định tâm của thần dân thiên hạ, mới có thể khiến quốc gia này thông thuận vững vàng tiến về phía trước, mới có thể khiến man di phiên bang tiếp tục kính sợ. Lưu nương nương, bất luận hậu cung của bệ hạ có thêm bao nhiêu phi tử, nương nương vẫn là nữ nhân mà bệ hạ yêu nhất, đừng quên mười năm trước, bệ hạ theo đuổi nương nương vất vả thế nào, nương nương là nữ nhân đầu tiên cũng là nữ nhân duy nhất bệ hạ yêu."

Những lời này Tần Kham nói rất vất vả, ánh mắt hắn nhìn Lưu Lương Nữ vẫn trong suốt vô tà, hắn biết những lời nói của mình không phải là an ủi, mà là sự thật.

Sự thật cho dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải chấp nhận.

Lưu Lương Nữ trầm mặc, nàng ta chỉ là ứ đọng trong lòng, chứ cũng không phải là người ngang ngược, gả cho một vị đế vương trên vạn người, kết quả hôm nay thật ra cũng đã sớm nằm trong dự đoán của nàng ta, chỉ là một ngày này thật sự đến rồi, nhất thời tâm tình vẫn có chút đau buồn.

Cười Buồn bã. Lưu Lương Nữ quay đầu nhìn mặt hồ lấp lánh, nói: "Cũng lạ là ta mấy năm nay không chịu cố gắng, không thể sinh nhất nam bán nữ cho hắn, đây cũng là mệnh. Tần Công Gia, nếu việc đã đến nước này, ta phải nhờ ngươi bỏ nhiều công sức trong việc chọn phi, đừng để những kẻ hiểm độc có thể nhân thời cơ, nghe nói lúc chọn phi có nữ tử họ Vương cấu kết với Bạch Liên tà giáo, thiếu chút nữa thì được chọn vào cung, nếu thật sự để nàng ta tùy thị khống chế bệ hạ. Tính mạng của bệ hạ sẽ nguy hiểm, không thể để chuyện như vậy xảy ra, tất cả nhờ vào Tần Công Gia."

"Vâng, thần tất sẽ khuynh lực chọn lọc, tuyệt đối sẽ không để sai lầm tương tự xảy ra, Lưu nương nương bảo trọng. Thần cáo lui."

Lưu Lương Nữ gật gật đầu, Tần Kham rời khỏi lương đình.

Đứng cạnh nhà thủy tạ, Tần Kham quay đầu nhìn bóng dáng cô độc tịch liêu của Lưu Lương Nữ, thầm thở dài trong lòng.

Khi ra khỏi Báo Phòng thì trơi đã tối.

Cho dù Chu Hậu Chiếu không vui, Tần Kham vẫn phải chọn từ năm mươi nữ tử trúng tuyển ra tám vị chính phi. Các nàng đều là nữ nhi của tiểu quan tiểu lại hoặc là cống sinh cử nhân từ các phủ huyện Bắc Trực Đãi, sau khi xảy ra chuyện Vương Giám, Hán Vệ điều tra năm mươi nữ tử này cẩn thận hơn, mấy ngày nay Hán Vệ đề kỵ tứ xuất, tổ tông mười tám đời của năm mươi nữ tử này đều được điều tra rõ ràng, ai tổ tiên có vết nhơ đều bị bài trừ, chân chính được đưa lên nà của Chu Hậu Chiếu chờ hắn chọn thực tế chỉ có không đến ba mươi người.dưới sự cố gắng khuyên bảo của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu cuối cùng đành không cam lòng tùy tiện chọn ra tám vị chính phi trong ba mươi người.

Tảo triều ngày mai, chắc trên mặt các đại thần sẽ có thêm ít nụ cười. Bởi vì cuối cùng được đợi được hoàng đế bệ hạ có thể giống như một con thỏ hoang của Úc chạy chung quanh lai giống, loại cảm giác này so với tự bọn họ sinh hoạt vợ chồng còn thích hơn.

Về phần bệ hạ có mệt hai không thì không phải trong phạm vi lo lắng của các đại thần, dù sao đây là một chuyện sung sướng cỡ nào, kêu khổ kêu mệt là rất không nên.

Tâm tình của Tần Kham rất phức tạp, lúc này hắn lờ mờ có chút hối hận, lúc trước các đại thần gián ngôn chọn phi, mình rốt cuộc có nên đứng ra phản đối hay không, ai cũng nói thiên gia vô tình, chẳng lẽ vì chuyện sinh sản, đế vương nhất định phải trải cái giá là hy sinh tình yêu đích thực của mình sao?

Đinh Thuận mặc cẩm bào đẩu ngưu lẳng lặng đứng ngoài Báo Phòng chờ, thấy Tần Kham đi ra, Đinh Thuận vội vàng bước lên đón.

"Công gia hồi phủ hay là về Bắc trấn phủ ti?"

Tần Kham liếc hắn một cái: "Có việc gì à?"

Đinh Thuận cười nói: "Thuộc hạ quả thực có việc muốn bẩm báo."

"Nói đi."

"Buổi chiều hôm qua, Giang Bân vào Báo Phòng, quỳ gối ngoài đại điện thừa nhận tội lơ là của hắn với bệ hạ, nói là kết giao nhầm người, bị tặc nhân lợi dụng."

Tần Kham nhíu mày: "Bệ hạ nói như thế nào?"

"Bệ hạ lúc ban đầu thì không để ý đến hắn, dù sao Bạch Liên giáo cũng là gai độc trong lòng bệ hạ, lúc ấy bệ hạ mặt rồng giận giữ, hạ chỉ nhốt phủ Thuận Đức Vương Giám Chi và nữ nhi của hắn vào đại lao hình bộ, về sau lại sửa ý chỉ, giải họ vào chiếu ngục, người mà bệ hạ tự mình hạ lệnh nhốt vào chiếu ngục, tuyệt nhiên là không còn đường sống, mà Giang Bân là phó sứ chọn phi lại câu kết làm bậy với dư nghiệt của Bạch Liên giáo, bệ hạ há có thể không giận?"

Tần Kham thất vọng thở dài: "Nhưng về sau bệ hạ vẫn tha thứ cho Giang Bân, đúng không!"

Đinh Thuận cũng thở dài: "Bệ hạ quá mềm lòng, chắc lúc trước ở Ứng Châu chi chiến, Giang Bân ở trước mặt bệ hạ cũng lập hạ công lao không nhỏ, cho nên bệ hạ vẫn rất coi trọng hắn, về sau thấy Giang Bân ở ngoài Báo Phòng dập đầu tới trán chảy máu tươi ròng ròng, bộ dạng thật sự là vô cùng thê thảm, bệ hạ liền tha thứ cho hắn, không chỉ như vậy, còn ban cho hắn trăm lượng hoàng kim, một hoa trạch nội thành bắc kinh sư, quả nhiên là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Trên mặt Tần Kham hiện lên mấy phần lo lắng: "Vốn tưởng rằng ở trong chiếu ngục ép cung Vương thị để lấy chứng cứ khống chế Giang Bân, khiến hắn sau này không dám càn rỡ nữa, ai ngờ Giang Bân này dùng một chiêu khổ nhục kế phá giải tình thế nguy hiểm, người này tâm trí bình tĩnh tàn nhẫn, không thể coi thường, cứ để kéo dài, không biết khi nào thì cánh chim của hắn sẽ đầy đặn."

Trên mặt Đinh Thuận lộ ra một tia tàn khốc: "Công gia, nhân lúc Giang Bân vừa tới kinh sư chưa vững chân, hay là để thuộc hạ an bài bất ngờ cho hắn, dù sao địa phương nguy hiểm như kinh sư, mỗi ngày đều sẽ phát sinh rất nhiều bất ngờ."

Tần Kham thở dài: "Không được, bệ hạ sủng tín hắn như vậy, hắn sao có thể xảy ra bất trắc?"

Dừng một chút, Tần Kham lại nói: " Tiền Ninh thế nào rồi?"

" Tiền Ninh vẫn ở Thiên hộ sở nam thành chờ Công gia triệu kiến."

" Tiền Ninh này làm việc quả thật không tồi, chuyện Vương Giám Chi làm rất đẹp không để lại dấu vết. Ngay cả ta cũng không nhịn được mà phải trầm trồ khen ngợi hắn, thế này đi, ngày mai bảo Kinh lịch ti xuất điều lệnh, thăng cho hắn làm ngũ phẩm trấn phủ sứ."

Đinh Thuận ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Công gia, Tiền Ninh này làm việc không tồi, nhưng tâm tính lại không tốt lắm, chúng ta không thể để mặc cho hắn phát triển được."

Khóe miệng Tần Kham cong lên: "Không sao, cứ cho hắn cái hàm đầu trấn phủ sứ, rồi phái hắn tới Nhật Bản, để Tổng binh Thần Cơ doanh Tôn Anh tiết chế là được. Bất kể hắn làm quan lớn cỡ nào thì chung quy vẫn ở yt lòng bàn tay ta."

Đinh Thuận vui vẻ nói: "Công gia cao minh."