Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 706: Chính Đức chọn phi (thượng) (2)




Trước cửa Thừa An, vô số xe ngựa dừng lại trên quảng trường, mã phu vén rèm lên, cả ngàn nữ tử kiều mỵ thướt tha xuống xe, tụm năm tụm ba líu ríu như chim xử.

Một khắc Giờ Thìn, Lễ bộ thượng thư Mao Trừng, Ninh Quốc Công Tần Kham, du kích tướng quân Tuyên phủ Giang Bân ba người mặc quan bào đi tới trước cửa Thừa An, Mã Xuân híp mắt, tiếp theo tươi cười nhiệt tình đi lên.

Ba vị chính sứ phó sứ chọn phi, một vị là thái giám kính sự phòng, còn có vô số hoạn quan và nữ quan, liền cấu thành bình thẩm đoàn chọn phi tử hôm nay.

Mã Xuân tim đập thình thịch, phi thường khách khí với Mao Trừng, Tần Kham và Giang Bân, bốn người tụ một chỗ hàn huyên một hồi, Mao Trừng nhìn nhìn sắc trời, sau đó gật đầu cười cười với Tần Kham, ý bảo bắt đầu chính thức chọn phi, lại lạnh lùng với Giang Bân, ngay cả dư quang khóe mắt cũng tiếc không buồn nhìn.

Thời đại này tư tưởng văn quý võ tiện là thâm căn cố đế, Tần Kham xuất thân tú tài, lại thừa kế Quốc Công huân quý, lại là quyền thần quyền khuynh triêu dã, Mao Trừng nếu không muốn sau khi trí sĩ về quê bị sơn tặc giết chết thì không thể không khách khí với Tần Công Gia mọt chút, nhưng đối với Giang Bân lại không cần phải khách khí như vậy, đường đường trong mắt Lễ bộ thượng thư, làm sao dung được củ tội dại loạn thất bát tao như vậy?

Giang Bân không cần Mao Trừng khách khí với hắn, hắn là võ tướng Tuyên phủ, võ tướng thì không đi đường bình thường.

Con đường Giang Bân lựa chọn không phải f giết địch lập công, mà là một con đường tắt khác.

Hắn đặt lợi thế lên người một nữ nhân.

Tần Kham dã từng gặp nữ nhân kia rồi, quả thật là khuynh thành khuynh quốc, về sau lại phái người điều tra, nữ nhân này họ Vương, là nữ nhi của Vương Giám phủ Thuận Đức, thân phận quả thật không giả, cũng quả thật có tư cách được chọn vào trong cung, có điều thám tử Cẩm Y vệ còn nghe được sự tích thú vị hơn về Vương thị này.

Có còn thân nữ nhi trong sạch hay không thì tạm thời không biết, cái này tất nhiên là do nữ quan trong cung kiểm tra, có điều Vương thị ở phủ Thuận Đức lại vô cùng nổi danh, sáu tuổi đấi hộ viện đánh chết lão bộc trong nhà, lúc đi học tư thục thì dùng nghiên mực đánh vỡ đầu tiên sinh. Tiên sinh tức giận triệu tập đồng song tới đòi công đạo cha nàng ta, Vương thị không ngờ yểu điệu nói tiên sinh muốn khinh bạc nàng ta, hại cho tiên sinh mất hết thanh danh, sau khi về nhà thì lấy dây thừng vắt lên trần nhà treo cổ, đi con đường của Tần Công Gia đời trước.

Từ hai chuyện này đã biết Vương thị tính tình ác độc cỡ nào, nữ nhân như vậy nếu trở thành người bên gối của Chu Hậu Chiếu, họa không thua gì Lưu Cẩn loạn chính.

Thật sự không biết Giang Bân dính phải vận cứt chó gì, không ngờ để hắn phát hiện ra vị nữ nhân vừa tuyệt sắc lại ác độc như vậy.

Một chiếc xe ngựa không bắt mắt từ từ đỗ trước cửa Thừa An, Vương thị từ bên trong xe ngựa chậm rãi bước ra, vẫn là bộ dạng ôn nhu thướt tha, giống như một cơn gió thổi qua là bay, cắn môi dưới sợ hãi nhìn bọn nữ tử chung quanh, ánh mắt lộ ra mấy phần ngượng ngùng, bộ dạng này của nàng ta lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Tần Kham mặt không biểu tình nhìn nàng ta, nếu không phải từng phái người tìm hiểu chi tiết về nàng ta, e là ngay cả chính hắn cũng sẽ chết say trong ánh mắt vô lực của nàng ta, có thể khẳng định, tên gia hỏa Chu Hậu Chiếu đó nếu nhìn thấy nàng ta tất nhiên sẽ nhất kiến chung tình, sau đó văn võ cả triều sẽ lặng lẽ chờ hậu cung gà bay chó sủa, máu chảy thành sông.

" Nhất định không thể để nàng ta gặp mặt Chu Hậu Chiếu."

Tần Kham lặng lẽ xiết chặt quyền đầu, thầm đưa ra quyết định.

Chỉ luận dung mạo, Vương thị quả thật là khuynh thành khuyên quốc, vừa ra sân đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người, ngay cả thái giám chưởng ấn kính sự phòng Mã Xuân cũng hai mắt sáng lên, tròng mắt nhìn chằm chằm Vương thị không nhúc nhích.

Ánh mắt của những nữ tử còn lại trên quảng trường thì khác, Tần Kham rất dễ dàng hiểu được ánh mắt của họ, đó là một loại ánh mắt ghen tị muốn dùng dao vẽ bàn cờ vây lên mặt Vương thị.

Tỉ lệ đào thải Chọn phi rất cao, tuyệt đối không kém thi hoa hậu đời sau, chọn một trong cả ngàn người, theo quy định thì chỉ có năm mươi người mới có thể đi vào lượt chọn thứ hai, chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, độ khó cũng như cá chép vượt long môn, trong hoàn cảnh cạnh tranh tàn khốc như vậy, bỗng nhiên xuất hiện một tai họa kiều mỵ khuynh thành như Vương thị, các nữ tử lòng mang giấc mộng phượng hoàng sao có thể không muốn trừ nàng ta đi cho thống khoái?

Vương thị đứng trên quảng trường trước cửa Thừa An, đón ngàn vạn ánh mắt hoặc ghen tị hoặc kinh diễm, mím môi cười cười, hiển nhiên nàng ta cũng rất tự tin với tư sắc của bản thân, tay mềm khẽ nâng, cài lại sợi tóc mai bị gió thổi tung, trong vẻ mặt hiện lên một tia ngạo nghễ không dễ phát hiện.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng Tần Kham lại không thể không nói, nếu chỉ luận về dung mạo thì Vương thị đủ có thể gọi là "Hạc trong bầy gà".

Bầy gà rất không thoải mái, kỳ thật Tần Kham cũng không khoái lắm, loại chuyện giết phong cảnh như "Đốt đàn nấu hạc", suy nghĩ cẩn thận thì chỉ là do con hạc đó ngông nghênh quá, khiến người ta không thể không vặt lộng mổ bụng giết thịt cho thống khoái.

Giang Bân rất khoái trá, vẻ mặt cung kính đứng phía sau Mao Trừng và Tần Kham, lại lặng lẽ giương mắt, ánh mắt giữa không trung chạm với Vương thị, hai người đồng thời mím môi, sau đó rất nhanh di dời tầm mắt, bộ dạng như không quen nhau.

Tần Kham quay đầu nhìn nhìn Lễ bộ thượng thư Mao Trừng, Mao Trừng khi lần đầu nhìn thấy Vương thị trong nháy mắt cũng có chút thất thần, lập tức ánh mắt tràn ngập tán thưởng, vuốt râu dài cười cười gật đầu.

" Thật là tuyệt sắc nhân gian, không tồi, rất xứng là..." Mao Trừng cười khen.

Tần Kham cười cười gật đầu phụ họa, nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Bân, vẻ mặt Giang Bân càng vui vô cùng. Thấy Tần Kham tươi cười nhìn hắn. Giang Bân vội vàng vái chào Tần Kham, thi lễ rất có hàm nghĩa.

Lặng lẽ gật đầu, Tần Kham xoay người, khóe miệng cong lên.

Nữ sợ gả cho sài lang, nam sợ làm sai nghề. Tên họ Giang này hiển nhiên làm sai nghề rồi.

Canh ba buổi trưa, tiếng chung cổ lâu gõ vang, trên quảng trường thôi ầm ĩ, cả ngàn mỹ nhân quy củ xếp thành hàng đứng trên quảng trường, đón ánh mắt khác nhau của các quan viên, thái giám và quân sĩ chung quanh, dưới sự chỉ dẫn của hơn mười tiểu hoạn quan nối đuôi nhau đi vào cửa cung.

Tần Kham hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười ôn hòa, mời Lễ bộ thượng thư Mao Trừng đi trước, Mao Trừng vội vàng khiêm nhượng, hai người sau khi khách khí một phen thì song song mà vào, thái giám chưởng ấn kính sự phòng Mã Xuân cười dài đi theo phía sau, về phần vị du kích tướng quân Chu Hậu Chiếu từ Tuyên phủ mang về Giang Bân thì chỉ có thể sụp mi thuận mắt đi cuối cùng.

Địa điểm chọn phi ở trên quảng trường ngọ môn, sau khi từ cửa Thừa An vào thì đi bộ nửa canh giờ sẽ tới, cũng không biết là ai định ra địa điểm, quảng trường ngọ môn là nơi triều thần ăn đình trượng, ywf năm Hồng Vũ đến năm Chính Đức, không biết bao nhiêu đại thần xúc phạm long nhan bị trượng tễ trên quảng trường này rồi, khi Lưu Cẩn loạn chính, nếu có người thông linh phóng mắt nhìn lên, ở trên quảng trường nhất định sẽ thấy hồn phách của rất nhiều trung thần mông trần bay tới bay lui, oán niệm vô hạn, địa điểm thế này mà đem ra chọn phi tử thì thật sự quá loạn.