Đề nghị của Tần Kham rất không tồi, cha con Dương gia phi thường cảm động, cảm động tới nhảy dựng lên.
"ngàn vạn lần không thể! Thông chính ti tả tham nghị là quan giai tứ phẩm, một tu soạn vừa từ Hàn Lâm viện ra hà đức hà năng, không được, không được..." Không đợi nhi tử mở miệng, Dương Đình Hòa đã phủ định tuyệt đối.
Tần Kham rất muốn đưa nhạc phụ Đỗ Hoành của mình làm vật tham chiếu, so sánh với Dương Trạng Nguyên công, Đỗ Hoành mới gọi là " Hà đức hà năng", hắn còn không biết xấu hổ làm Tả Đô ngự sử, Dương Trạng Nguyên cho dù làm Lại bộ thượng thư cũng không cần phải đỏ mặt.
Mặt Dương Thận hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn biết phân lượng của thông chính ti tả tham nghị, đang muốn giả vờ giả vịt từ chối mấy câu rồi sau đó thuận thế đáp ứng, kết quả một câu phủ định tuyệt đối của ông già giống như hắt một chậu nước lạnh vào đầu hắn, lạnh thấu từ trong ra ngoài.
Nhìn thấy sắc mặt của hai cha con, Tần Kham không khỏi bật cười: "Dương tiên sinh chớ nhiều lời làm gì, danh Trạng Nguyên của lệnh lang không phải là dựa vào phúc ấm của tiên sinh, mà là dựa vào bản sự của mình giành được, trong Hàn Lâm viện chịu khổ tám năm mới chính thức xuất sĩ, dĩ nhiên đã được tính là người khiêm tốn rồi, nsoi thật, lệnh lang không phải là dính ánh sáng của ngài, ngược lại là bị thân phận nội các Đại học sĩ của Dương tiên sinh làm liên lụy tới tiền đồ đó."
Dương Đình Hòa ngây ra một thoáng, cuối cùng thở dài buồn bã, ánh mắt khi nhìn về phía Dương Thận có mấy phần áy náy.
Tần Kham cười nói: "Dương tiên sinh chắc biết, tháng trước thông chính ti tả tham nghị Lưu Duy Minh đã đưa tấu chương trí sĩ lên nội các, bệ hạ cũng chiếu duẫn rồi, ngày Lưu tham nghị từ chức đã gần ngay trước mắt, nhân tuyển tân nhiệm lại không có, Dương huynh bất kể học thức hay là tư lịch đều đáng nhậm chức mới, tuy nói đột nhiên hãnh tiến tham nghị tứ phẩm thì có chút không hợp với quy củ lắm, nhưng triều ta không bám vào một khuôn mẫu để bổ nhiệm nhân tài. Người đột nhiên lên vị trí cao há chỉ có một mình Dương huynh? Dương tiên sinh mấy năm nay lo lắng bị triều quan nghị luận hạch tội mà cố ý phớt lờ Dương huynh, như vậy chẳng phải rơi xuống tiểu thừa à? Vị ngôn quan nào không hài lòng, bảo hắn cũng đẻ ra nhi tử làm Trạng Nguyên xem nào."
Dương Đình Hòa bị những lời nói này của Tần Kham lừa cho có chút động lòng, vuốt râu dài trầm ngâm không thôi.
Dương Thận không nhịn được lại nhìn Tần Kham, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Tần Kham cũng ném ánh mắt khích lệ về phía Dương Thận, hơn nữa dùng ánh mắt nói với hắn, đúng vậy, cha vợ nhà ta chính là dựa vào ta dùng loại lý do không biết xấu hổ này mãnh liệt đưa lên làm Tả Đô ngự sử, vốn giới thiệu hắn vào ti lễ giám công tác. Nhưng lão đầu nhi không làm.
Do dự một lúc, Dương Đình Hòa cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, ta sinh nhi tử Trạng Nguyên, hơn nữa nhi tử Trạng Nguyên này cũng đã thành thành thật thật chịu khổ trong Hàn Lâm viện tám năm, từ một thiếu niên tài tử phong nhã hào hoa biến thành trung niên. Hiện tại ra làm một tả tham nghị có gì mà không được? Vì sao không được? Lịch triều lịch đại, có vị Trạng Nguyên lang nào lăn lộn thê thảm vậy không
Trong lòng đã quyết định, Dương Đình Hòa vuốt râu dài cười nói: "Như vậy, tất cả phiền toái Tần Công Gia. Lão phu thân ngồi chức cao, lại thật sự không tiện ra mặt, hổ thẹn."
Dương Thận trầm mặc đứng lên, không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi sửa sang lại y quan thì lạy dài Tần Kham kiểu nho gia.
Tần Kham vội vàng đáp lễ, cười nói: "Tài Trạng Nguyên của Dương huynh không thể mai một, về công mà nói, ta đây cũng là chọn nhân tài cho đất nước."
Phụ tử Dương gia hôm nay đã đạt được mục đích bái phỏng, ba người ở tiền đường chuyện trò một phen, trái phải chẳng qua là bát quái trong triều và bí tân thâm cung, sau khi ngồi được nửa canh giờ, phụ tử Dương gia đứng dậy cáo từ, Tần Kham cười dài đưa tiễn.
Hai cha con một chân vừa vượt qua cửa lớn Tần phủ, Tần Kham thình lình ở sau lưng nói: "Hôm nay Dương huynh đã nhận đại lễ của khuyển tử, xem như đã chính thức bái sư, ngày mai phủ Quốc Công sẽ có thúc tu đưa tới Dương phủ, mong Dương huynh đừng chê. Tương lai nếu khuyển tử không thu trúng Trạng Nguyên, đừng trách ta trở mặt đó."
Bùm!
Động tác của hai cha con lảo đảo rất đều nhịp, dùng tư thế mãnh hổ xuống núi đầy kinh diễm ngã chổng vó ngoài cửa lớn Tần phủ.
" Trạng Nguyên đúng là Trạng Nguyên, ngã mà tư thế cũng kinh diễm như vậy, không hổ..." Tần Kham vừa ghen tị vừa đố kỵ dáng người của Dương Thận, nhớ tới nhi tử chỉ có tiềm chất giết người phóng hỏa của mình, buồn bã thở dài.
Thời gian Mười ngày trôi qua rất nhất, trong kinh sư gần đây trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Rất nhiều gia quyến của quan lại ngoài kinh tụ tập kết đội vào kinh, từng chiếc xe ngựa che kính rèm lái vào kinh sư, trong xe ngựa đều là nữ quyến chưa chồng của các quan viên bên ngoài.
Lần chọn phi đầu tiên sau khi hoàng đế Chính Đức đăng cơ mười bốn năm đã bắt đầu.
Sáng sớm đại thái giám chưởng ấn của kính sự phòng đứng ở trước cửa Thừa An phía nam hoàng cung, khóe miệng mỉm cười kiên nhẫn chờ nữ tử nhà lành từ bốn phương tám hướng đi tới.
Minh triều chọn phi khác với lịch triều, để phòng hậu đảng ngoại thích loạn chính, nguyên tắc chọn phi của hoàng đế là chọn nhân tuyển từ gia đình bần hàn đàng hoàng làm phi, tuyệt đối cấm nữ quyến của triều thần tay nắm quyền cao vào cung, mà tiêu chuẩn chọn phi thì phi thường phức tạp rườm rà, trừ xem các điều kiện ngoại bộ như mắt, mũi, môi, tóc, tai, trán, mi, tiếng nói ra, còn phải chú trọng đức hạnh, tất cả đều lấy "Nữ huấn" mà Mã hoàng hậu tu soạn thời nguyên niên Hồng Vũ ra làm tiêu chuẩn bình phán, người không hợp cách trả hàng, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trả hàng vô điều kiện còn cho luôn cả lộ phí bưu kiện.
Đương nhiên, Đại Minh lập quốc hơn một trăm năm, quy củ đã có chút biến hóa, chọn phi không còn giới hạn ở nữ tử bần hàn nhà lành, mà lấy nữ quyến của tiểu quan tiểu lại làm chủ lưu, bất kể nói như thế nào, khuê tú gia đình quan lại nuôi ra quả thật có ưu thế cạnh tranh hơn, bất kể thi từ thi họa hay là khí chất dịu dàng, đều mạnh hơn nữ tử bần hàn rất nhiều, đây là xu thế không thể tránh khỏi.
Khiến cho nam nhân vừa ao ước vừa đố kỵ là, tuổi chọn phi quy định giữa mười ba và mười chín, xếp hàng trước hoàng cung toàn bộ đều là tiểu la lị tươi mát, khiến người ta không nhịn được phải mắng thầm hoàng đế f cầm thú, đồng thời cũng vô cùng khát vọng các la lị buông bỏ con cầm thú đó, xông về phía ta.
Thái giám chưởng ấn của Kính sự phòng tên là Mã Xuân, từ năm Hoằng Trị thứ ba đã bắt đầu nắm kính sự phòng, kính sự phòng tên như ý, đương nhiên là quản chuyện phòng the của hoàng đế, cũng chính là nhân vật mỗi lần hoàng đế và phi tử chơi dô ta, sẽ đứng ở ngoài cửa sổ kiễng chân nhắc nhở hoàng đế đừng máu quá, khi hoàng đế chơi đang hứng khởi thì thường thường phải không biết sống chết kêu một câu "Hoàng thượng cương rồi".
Mã Xuân có thể bình an sống đến năm Chính Đức thứ mười bốn, đại thể là có liên quan tới phong thuỷ mộ tổ nhà mình.
Cho nên loại người này bình thường bị hoàng đế ghét nhất, Mã Xuân làm chưởng ấn kính sự phòng gần ba mươi năm cũng không đổi vị trí, đó là ví dụ điển hình.
Lần đầu tiên chọn phi sau khi hoàng đế Chính Đức đăng cơ mười bốn năm, có thể nói là một đại thịnh sự của thiên hạ Đại Minh, cũng là việc trọng đại của kính sự phòng, Mã Xuân đứng ở ngoài cửa cung không khỏi cảm khái tới lão lệ tung hoành.
Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua cảnh oanh oanh yến yến loạn hoa mê nhãn thế này?