Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 629: Được làm vua thua làm giặc (hạ) (1)




Chu Thần Hào cuối cùng cũng thông minh được một hồi, rất chuẩn xác tìm được điểm đáng ngờ, bộ dạng khi cười lạnh rất hữu thần, Xích Bích chi chiến năm đó Tào Tháo khi thua chạy mỗi khi đến một nơi tuyệt địa luôn sẽ ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, tướng lãnh bên cạnh thế là rất hợp với tình hình hỏi một câu: "Thừa tướng vì sao lại bật cười", sau đó Tào Tháo bắt đầu khoe khoang tri thức binh pháp, nơi này nếu thiết lập một nhánh phục binh, ta nào có sinh lộ vân vân, sự thật chứng minh miệng Tào thừa tướng giống như được hòa thượng trong miếu khai quang cho vậy, đoán cái là trúng.

Tình cảnh Hôm nay, bộ dạng của Chu Thần Hào so với Tào Tháo thì không sai chút nào, vẻ mặt cười lạnh và ánh mắt cơ trí giống như có thể nhìn thấu tất cả tất cả thế gian khiến mị lực lãnh đạo của hắn lúc này nở rộ quang hoa loá mắt.

Một người sống tới thảm trạng thế này không ngờ còn có sắc mặt tự tin như vậy, chứng tỏ đầy đủ tố chất tâm lý của Chu Thần Hào vẫn rất cường đại.

Vừa nói nước suối có kỳ quái, tất cả tướng sĩ đều ngây ra, sau khi ngơ ngác nhìn nhau thì vẻ mặt mọi người đều không công nhận, nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, phụ cận không có một phục binh, nếu có gì kỳ quái thì là triều đình đã sớm triệu tập trọng binh mai phục bao vây bọn họ, ai lại làm chuyện thừa thãi như động tay động chân trong nước suối.

"Nơi này rất khả nghi, ta không thể do dự, đi mau." Chu Thần Hào phất tay.

Nói xong hắn dẫn đầu lên ngựa, sau đó hung hăng vỗ mông ngựa một cái, bỗng nhiên quay đầu lại thì phát hiện tất cả tướng sĩ đều không nhúc nhích, thậm chí ngay cả ngựa của hắn cũng không nhúc nhích.

Người và súc sinh đều có ý kiến với hắn.

Cả ngày bôn ba chạy trối chết, tinh thần và thể lực của mọi người chỉ còn chút nữa là sụp đổ, mệnh lệnh bất cận nhân tình của Chu Thần Hào cuối cùng đã dẫn phát sự phản cảm của mọi người.

Chu Thần Hào thấy mọi người bất động, sắc mặt dần dần xanh mét.

Lý Sĩ Thực tiến lên nói nhỏ: "Vương gia vừa bại, trước mắt đi theo bên cạnh ngài đều là trung thành chi sĩ, mọi người đã mệt chết rồi, xin Vương gia khai ân cho mọi người nghỉ ngơi một chút, nếu cứ cố mà chạy, tướng sĩ chỉ sợ sẽ bất ngờ làm phản."

Đuôi lông mày Chu Thần Hào nhướn lên. Hít sâu, cuối cùng cố nhịn sự phẫn nộ trong lòng, nghe vậy lạnh lùng nói: "Nếu như thế, thì nghỉ ngơi một lcú đi. Nước suối trước tiên để chiến mã uống thử, nếu không có vấn đề gì để cho các tướng sĩ uống."

Lý Sĩ Thực cười nói: "Vương gia nói rất đúng."

Chu Thần Hào bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, sau khi thất bại thảm hại, bên cạnh còn sót lại không đến trăm tướng sĩ này, không thể để mất họ nữa.

Chúng tướng sĩ đều hoan hô, sau đó vội vàng dắt ngựa tới cạnh con suối, trước tiên cho chiến mã uống, sau đó mọi người Lẳng lặng đứng nhìn phản ứng của chiến mã.

Sau nửa canh giờ, chiến mã vẫn rung đùi đắc ý, cúi đầu gặm cổ xanh, tất cả Phản ứng đều rất bình thường.

Chu Thần Hào cười khổ. Hắn hoài nghi mình có phải nghĩ nhiều quá hay không, mấy ngày liền bị triều đình truy kích, bản thân đã thành chim sợ cành cong, nhìn gì cũng cảm thấy có âm mưu.

Về phần vừa rồi vì sao có một sợi bán mã tác giữa đường, Chu Thần Hào cũng không nghĩ ra nguyên do, phụ cận đã không có phục binh, nước suối tựa hồ cũng không có vấn đề. Lý do tồn tại của sợi bán mã tác này thật sự không có cách nào giải thích.

Có điều Chu Thần Hào trước mắt vẫn là Vương gia đang chạy trối chết, không phải bộ khoái phá án của nha môn, nếu không có nguy hiểm, chuyện không nghĩ ra dứt khoát không nghĩ nữa, giữ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Sau khi Điều chỉnh tâm tình một chút, Chu Thần Hào phất phất tay: "Xem ra nước suối chắc không có vấn đề, là bổn vương nghĩ nhiều rồi, mọi người đều uống đi, uống xong thì lên đường."

Mọi người lại hoan hô rồi xông tới dòng suối, bất chấp tất cả thi nhau uống, ngay cả bản thân Chu Thần Hào cũng uống như trâu.

Đợi mọi người đều uống xong, lấy túi da mang theo trên người múc nước vào, Chu Thần Hào ra lệnh một tiếng, mọi người đả tiếp tục tiến tới hồ Bà Dương.

Cho tới khi bọn họ giục ngựa đi được thời gian một nén hương, Đường Tử Hòa cưỡi ngựa xuất hiện cạnh dòng suối, nhìn nước suối đã bị những người này uống non nửa, Đường Tử Hòa trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng, hết sức lãnh diễm.

Lúc Giơ roi định đuổi theo,, Đường Tử Hòa không biết nhớ tới gì, cười khổ xuống ngựa, từ trong lòng lại lấy ra một bao thuốc bột, rải vào trong suối, lẩm bẩm nói: "Hồng Dương Nữ tâm ngoan thủ lạt trước kia đi đâu mất rồi! Hạ thuốc xong lại còn phải giải, để tránh đồ hại thôn dân phụ cận, đây còn là ta sao?"

Chu Thần Hào và tàn binh nằm ở ven đường, sắc mặt xám trắng, vẻ mặt tuyệt vọng.

Nằm đầy đất không chỉ có người, ngay cả chiến mã của bọn họ cũng nằm, bên tai tràn ngập tiếng rên rỉ, Chu Thần Hào muốn chạy, nhưng cả người mềm nhũn ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Sợ hãi, tuyệt vọng, nghi hoặc... Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng Chu Thần Hào.

Sau khi đi được nửa canh giờ, chiến mã đầu tiên uống nước suối vô cớ tê liệt ngã xuống đường, Chu Thần Hào liền nhận thấy được đại sự không ổn, lại qua nửa canh giờ, cả đội ngũ bao gồm cả Chu Thần Hào toàn bộ mất hết khí lực, ngã xuống đường.

"Vương gia, chúng ta giờ phải làm sao? Rốt cuộc là đạo gì?" Lý Sĩ Thực suy yếu hỏi.

Chu Thần Hào ngồi xếp bằng trên bãi cỏ ven đường, nhắm mắt trầm mặc không nói gì, sắc mặt tuyệt vọng.

"Lý tiên sinh, đây không phải là do quan binh vệ sở triều đình gây nên. Đây là môn đạo của giang hồ." Một quân sĩ suy yếu bẩm.

Vừa mới dứt lời, gần một nửa tàn binh đều phụ họa đồng ý.

Tướng sĩ phản quân dưới trướng Chu Thần Hào hơn nửa đều là sơn phỉ thủy tặc, xem như là lục lâm đạo trong chốn giang hồ, đối với loại mánh khóe giang hồ này tất nhiên là không xa lạ gì, trước khi tới nương tựa Chu Thần Hào, nói không chừng mánh khóe này bọn họ dùng không ít, bỏ thuốc trong nước thật sự là công cụ tuyệt hảo để giựt tiền diệt khẩu, vạn vạn lần không ngờ, trong lúc đang thần hồn nát thần tính chạy trối chết, bọn họ tránh được truy kích của quan binh triều đình, lại mạc danh kỳ diệu trúng bẫy của người giang hồ.

Nghe thấy lời nói của quân sĩ, Chu Thần Hào cả người chấn động, vẻ trong mắt khó hiểu trong mắt càng nồng đậm, thử giơ tay lên, phát hiện mình vẫn mềm nhũn không thể nhúc nhích, Chu Thần Hào gian nan quay đầu nhìn chung quanh, cao giọng nói: "Không biết phụ cận là hảo hán giang hồ đạo nào? Bổn vương... Thần Hào đi ngang qua nơi này quên bái sơn, xin hảo hán thứ lỗi, nếu tiện thì ngại gì không hiện thân, để Thần Hào dâng tiền bạc hiếu kính."

Mặt cỏ kêu loạt soạt, một đôi giày thêu màu tím thanh tú xuất hiện trong mắt mọi người, giày thêu rất nhỏ, có thể tưởng tượng gót sen trong giày mảnh mai nhỏ nhắn thế nào. Nhưng mà lúc này nơi này, Chu Thần Hào và thủ hạ giống như lợn béo chờ thịt, sao còn dám có nửa điểm ý tưởng kiều diễm.

Ánh mắt Mọi người dần dần nâng lên. Đập vào mắt là một dung nhan tuyệt sắc, nhưng trong ánh mắt phù dung lúc này lại lộ sát khí, âm trầm đến tận xương tủy.

Chu Thần Hào cố nén khiếp sợ trong lòng, muốn chắp tay, nhưng lại phát hiện mình ngay cả tay cũng chẳng nhấc lên được, đành phải cười khổ bỏ cuộc.

"Vốn cho rằng là giang hồ hảo hán, lại không ngờ rằng là nữ hào kiệt cân quắc, vị cô nương này, Thứ cho Thần Hào không có sức để chào."

Mắt đẹp lạnh như băng của Đường Tử Hòa quan sát hắn, nhìn một lúc mới mở miệng nói: "Ngươi chính là Chu Thần Hào?"

Chu Thần Hào trong lòng trầm xuống. Người khác đều điểm danh điểm họ. Chứng tỏ mình trúng ám toán không phải là ngẫu nhiên, nàng ta chính là nhằm vào hắn mà đến, hôm nay e là khó có thể may mắn.

"Không dám giầu cô nương, ta chính là Chu Thần Hào. Xin hỏi cô nương cao tính đại danh?"

Đường Tử Hòa cười duyên: "Ta tên là là Đường Tử Hòa, không biết Ninh vương gia có từng nghe qua tên của ta chưa?"

Vừa dứt lời, không chỉ là Chu Thần Hào, tất cả tướng sĩ phản quân đồng loạt hít một hơi lạnh.

Đường Tử Hòa là ai? Nữ phản tặc Phách Châu Đại danh đỉnh đỉnh! Luận thân phận, Chu Thần Hào quý là phiên vương, nhưng nếu luận về tư lịch của giới tạo phản, Chu Thần Hào còn phải cúi đầu thở dài với Đường Tử Hòa, gọi một tiếng Đường tiền bối.

"Thì ra là đường nguyên soái!" Chu Thần Hào trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, càng mang theo mấy phần vị đạo phản tặc thấy phản tặc, mọi người đến từ ngũ hồ tứ hải, nhưng mục tiêu cách mạng là nhất trí.

Hắn không xa lạ gì với Đường Tử Hòa, trừ thanh danh hiển hách khiến ba tỉnh bắc Đại Minh rung chuyển bất an ra, quan trọng hơn là, Đường Tử Hòa gần đây từng có liên quan tới sự nghiệp tạo phản của hắn.

"Từ lâu đã nghe nói đại danh của Đường nguyên soái, Thần Hào hôm nay mới được chiêm ngưỡng phong thái của nguyên soái, thực là tam sinh hữu hạnh, đa tạ trước đây không lâu nguyên soái đã giúp thần hào xuất thủ ám sát hôn quân Chu Hậu Chiếu..."

Khác với Lăng Thập Nhất, Chu Thần Hào không phải là đường phấn, hắn trước nay chỉ lên tiếng cho mình, sở dĩ chèo kéo quan hệ một cách buồn nôn như vậy, nhưng thật sự là không thể không làm, lúc này mạng già còn nằm trong tay nàng ta, không chèo kéo nịnh bợ thì làm sao mà giữ được mạng?