Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 628: Được làm vua thua làm giặc (thượng)




Một nữ nhân yếu đuối dám một mình ngàn dặm truy kích hơn một ngàn tàn binh, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy lạ lùng.

Nhưng mà trên thực tế lại không lạ lùng gì, một nữ lưu có thể ở Phách Châu dẫn theo hơn mười vạn người oanh oanh liệt liệt tạo phản triều đình, phía bắc Đại Minh bị nàng ta một mình dày vò tới hơn nửa năm, tuy rằng thất bại nhưng cũng thoải mái thoát khốn, tiếp tục một mình hành tẩu giang hồ mà không mảy may tổn hại.

Một nữ nhân có thể làm đến một bước này mà vẫn sống một cách phong sinh thủy khởi, tất nhiên là có bản sự của nàng ta, chuyện không chắc chắn thì nàng ta sẽ không làm.

ngựa chạy như bay, người và ngựa đều đã mệt, miệng ngựa thậm chí đã sùi bọt, biểu hiện ra tình trạng kiệt sức của nó, nhưng mà chủ nhân vẫn liên tục quất roi khiến nó không thể không tiếp tục chạy.

Đường Tử Hòa không rõ đã chạy được bao xa, nàng ta chỉ biết rằng mình nhất định đã vượt qua Chu Thần Hào, việc nàng ta phải làm chính là ở trên con đường mà Chu Thần Hào tất phải qua chờ hắn, tặng hắn một kích cuối cùng.

Sau một ngày, khi sắp tới phủ Nam Khang Giang Tây, Đường Tử Hòa cuối cùng ghìm ngựa dừng lại.

Ôn nhu vuốt ve ngựa đang sùi bọt mép, Đường Tử Hòa vỗ nhẹ vào mông nó, ngựa hí khẽ một tiếng, vui vẻ đi uống nước gặp cỏ ở ven đường.

Đường Tử Hòa cũng ngồi xếp bằng trên bãi cỏ ven đường, từ trong bọc hành lý lấy ra một cái bánh đã khô quắt và một túi nước, cho dù đã cực kỳ đói hát, nhưng tướng ăn của nàng ta vẫn rất nhã nhặn thanh tú, chậm rãi cắn từng miếng nhỏ, sau đó uống một ngụm nước.

Giang hồ phiêu linh, cũng không tiêu sái như bề ngoài nhìn thấy, không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm và cạm bẫy trên đường, còn phải chịu cái rét cắt da cắt thịt, chịu cảnh thiếu thốn khốn đốn, càng phải chịu sự cô độc đáng sợ.

Đường Tử Hòa ăn mấy miếng thì không ăn nữa, ngồi ngây ngốc.

Bỗng nhiên nhớ hắn quá, bỗng nhiên muốn gặp hắn, cho dù nhìn hắn từ xa cũng thấy thỏa mãn nhân sinh rồi.

Cách xa bao nhiêu ngày, nàng ta không nhớ rõ nữa, loạn thế phong hỏa, giang hồ phong ba, một mình cô độc lưu lạc khổ sở, đều không thể nào bằng sự tương tư như đao xuyên tim.

Không biết qua bao lâu, Đường Tử Hòa thở dài, cuối cùng cũng đứng lên.

Chọn dừng lại ở đây tất nhiên là có nguyên nhân, ven đường vừa hay có một dòng suối không tên, nước suối trong suốt được bách tính thôn trang phụ cận dùng đá kè càng thêm mỹ quan, trơ trọi ở ven đường, rất là bắt mắt.

Đường Tử Hòa sau khi đi một vòng quanh dòng suối, lặng lẽ từ trong ngực lấy ra một bao thuốc bột màu trắng, sau đó cẩn thận rải thuốc bột vào dòng suối, thuốc bột không màu không vị, gặp nước là tan, lặng lẽ hòa vào trong nước suối.

Làm xong những cái này vẫn chưa xong, Đường Tử Hòa cách dòng suối mấy trăm trượng tìm hai gốc cây ven đường, từ trong bọc hành lý lấy ra một sợi dây thừng treo ngang hai cây, dây thừng dùng lá khô và đá đất che giấu, lại rắc thêm chút đất vàng, một cái bán mã tác (dây cản ngựa) được làm xong, vô thanh vô tức giăng ngang đường.

Sau khi làm xong tất cả, Đường Tử Hòa mỉm cười, nụ cười chứa đầy sát khí, cuối cùng tìm một nơi rất xa để ẩn mình.

Chu Thần Hào vẫn giục ngựa chạy như điên, cảnh giới tốt đẹp nhất của nhân sinh là giục ngựa chạy, cộng hưởng với phồn hoa c nhân thế, đáng tiếc Chu Thần Hào hiện tại tuy rằng đang giục ngựa, nhưng hiển nhiên này cảnh giới này càng ngày càng xa, hắn là đang chạy trốn để giữ mạng.

Truy binh tốp này nối tiếp tốp kia, liều chết xông qua một tuyến phong tỏa, đoạn đường từ An Khánh đến hồ Bà Dương quả thực so với tám mươi mốt kiếp nạn Đường Tăng phải trải qua để lấy kinh còn khó khăn hơn, đi theo hắn d hơn ngàn tàn binh, sau khi giúp hắn ứng phó với từng đạo tuyến phong tỏa thì trước mắt chỉ còn lại không đến một trăm tướng sĩ.

Chu Thần Hào càng trốn càng sợ hãi, càng lúc càng hoảng sợ, cảm xúc tuyệt vọng càng lúc càng nặng, tinh thần cơ hồ đã đến ranh giới sụp đổ.

Chu Thần Hào không phải kiêu hùng, lại càng không phải là anh hùng, hắn nhiều nhất chỉ là được nằm trong một cái bào thai tốt, là phiên vương cuồng vọng chưa thấy qua sóng gió, làm chuyện gì cũng phải tinh tế, làm việc gì cũng qua loa, bao gồm cả khởi binh tạo phản, cảm thấy thực lực của mình không tồi, chẳng bận tâm tới thiên thời địa lợi nhân hoà, cứ thế mà phản.

Người sống đơn giản kỳ thật là phúc khí, nhưng đại nhân vật tay nắm binh quyền nếu sống quá đơn giản thì thường thường sẽ không sống lâu, hơn nữa chết với muôn hình vạn trạng, bị chống sống, bị lừa chết, bị loạn đao chém chết, hoặc là, bị mình sự ngu xuẩn của mình khiến cho chết.

Tiếng gió gấp, truy binh càng gấp, Chu Thần Hào một đường đổi mấy thớt ngựa, rõ ràng phía sau đã không còn nghe thấy thanh âm mà hắn luôn cảm thấy truy binh cách hắn chỉ một mũi tên, cái gọi là "Thần hồn nát thần tính" chínhlà như vậy.

Giục ngựa chạy như điên cả ngày, tiến vào địa phận phủ Nam Khang, lúc này người kiệt sức, ngựa hết hơi, vừa đói vừa khát, nhưng tốc độ của mọi người lại không chậm đi, đối với hiện trạng mọi người đều rất rõ ràng, hiện tại là đang chạy trối chết, không phải du xuân, đói khát cũng không thể có thời gian là dừng lại rải khăn cắm trại.

Vó ngựa dồn dập như nhịp trống, mọi người bỏ ra hết mọi tâm lực để nắm lấy sinh cơ của mình.

Cảnh sắc không ngừng lui về phía sau, Chu Thần Hào lòng nóng như lửa đốt, trong lòng đang cân nhắc nên tránh truy binh triều đình như thế nào để hội hợp với thuỷ quân hồ Bà Dương thì bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét sợ hãi, tiếp theo một quân sĩ phản quân mở đường lăng không bay lên một trượng, sau khi vẽ ra một đường cong giữa không trung thì ngã mạnh xuống đất, rắc một tiếng, đầu quân sĩ vặn vẹo với một góc độ kỳ dị mà người sống không thể nào làm được, trong nháy mắt đã khí tuyệt.

Mấy chục tàn binh kinh hãi, khẩn cấp ghìm ngựa dừng lại, sau khi ngựa hí dài liên tục, đội ngũ an tĩnh lại, giữa đại đạo hoang tàn vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của chiến mã và các tướng sĩ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chu Thần Hào.

Sắc mặt Chu Thần Hào xanh mét. Kinh ngạc nhìn giữa đường, một sợi dây thừng cột vào hai cây chăng giữa đường, hiển nhiên là bán mã tác.

Sau khi thấy rõ, Chu Thần Hào sợ hãi hô lên: "Phía trước có mai phục!"

Bốn phía lập tức vang lên tiếng đao kiếm rời vỏ, các tàn binh nhanh chóng kết trận đề phòng giữa đường, vẻ mặt như lâm đại địch nhìn xung quanh.

"Phái mười thám báo tản ra tìm hiểu chung quanh." Chu Thần Hào run rẩy hạ lệnh.

Mười tên thám báo rất nhanh được phái ra, cẩn thận tìm hiểu địch tình trong rừng cây và bụi cỏ phụ cận.

Hao phí nửa canh giờ, mười tên thám báo hoàn hảo không tổn hao gì trở về, vẻ mặt mê mang lắc lắc đầu, phụ cận không có thôn không có điếm, đừng nói mai phục, ngay cả một con chó cũng không thấy.

"Vương gia, phía trước không chỉ không có mai phục, hơn nữa cách đây không xa còn có một con suối." Ngữ khí của thám báo mang theo mấy phần mừng rỡ bẩm báo.

Phản quân còn lại nghe được, trong đội ngũ lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô.

Chạy trốn cả ngày, mọi người đều đã mệt tới sắp ngất rồi, con suối này không nghi ngờ gì nữa chính là thứ mọi người cần nhất.

Chẳng buồn để ý tới tiếng hoan hô chung quanh, Chu Thần Hào mỉm cười: "Phía trước có bán mã tác, phía sau có dòng suối, trước sau chỉ cách mấy trăm trượng, coi bổn vương là thằng ngốc à? Nước suối này tất có kỳ quái."