Chu Hậu Chiếu chung quy vẫn không phải bạo quân, không làm ra được chuyện của bạo quân, quyền lực quân thần hoàn toàn được quyết định bởi tính cách c hoàng đế, mặt khác, nếu Chu Hậu Chiếu là bạo quân cường thế giết người không chớp mắt, tin rằng bất kỳ người nào dám phản đối hắn nhất định là không nhiều, năm đó Thái Tô và Vĩnh Lạc hoàng đế hùng tài đại lược, tay cầm dao mổ hết lần này tới lần khác thanh tẩy triều đường, khi đó đại thần nào dám hoài nghi hoặc phản đối ý chí của hai vị hoàng đế này?
"Không thể giết được, cơ nghiệp tổ tông vẫn cần bọn họ lo liệu giúp trẫm." Chu Hậu Chiếu vô cùng suy sụp cúi đầu.
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ vì sao không qua nội các và thông chính ti đã đột nhiên hạ thánh chỉ?"
Chu Hậu Chiếu nói: "Trẫm còn không phải là bị đám lão gia hỏa này khiến cho tức tới hồ đồ sao, sau triều hội trẫm về Báo Phòng, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngươi nói xem, giang sơn Đại Minh này còn là giang sơn của trẫm không? Trẫm đưa ra quyết định trước tiên còn phải nhìn sắc mặt của đại thần, nếu quyết định sai thì thôi, ngươi vì trẫm mà lập nhiều công lao như vậy, phong Quốc Công thì có gì mà không dc? Từ xưa đến nay có ai làm hoàng đế mà uất ức như trẫm không?"
"Bệ hạ, từ xưa đến nay, càng là quân chủ anh minh thì sống càng uất ức, Đường tông Tống tổ có ai không anh minh? Bọn họ khi bị hạ thần chỉ trích chất vấn cũng không thể tức giận, ngược lại còn phải tươi cười nhận sai, say này tuyệt đối sẽ không tái phạm, Đường Thái tông Lý Thế Dân bởi vì sợ tránh thần Ngụy Chinh chỉ trích, không ngờ còn phải ép chết con chim mà mình yêu thích trong ngực."
Tâm tình Chu Hậu Chiếu tốt hơn một chút: "Nói như vậy, càng chịu uất ức thì càng chứng tỏ trẫm là quân chủ anh minh?"
Hai má Tần Kham giật giật, lời này chẳng những là không tự hiểu lấy mình, hơn nữa còn rất không biết xấu hổ, tiểu hôn quân này có liên quan tới nửa văn tiền với hai chữ "Anh minh" sao?
"Thần chỉ muốn nói với bệ hạ, muốn làm quân chủ anh minh, trước tiên phải biết nhịn, đương nhiên, chịu ức hiếp không phải điều kiện duy nhất để trở thành quân chủ anh minh, quân chủ bị ức hiếp cũng không nhất định là anh minh."
Chu Hậu Chiếu chỉ chỉ ra ngoài cửa điện, nói: "Hiện tại ngoài Báo Phòng có hơn một trăm đại thần đang quỳ, chuyện đã đến nước này, Tần Kham, trẫm không thể lui bước, nếu không thì chẳng còn mặt mũi gì nữa, ngươi nghĩ biện pháp giúp trẫm giải quyết việc này đi."
Chu Hậu Chiếu cao giọng nói: "Tóm lại, Ninh Quốc Công là phải phong, mà những đại thần này cũng phải lui bước cho trẫm, chậu nước đục này nếu trẫm nếu đã hắt ra thì không thể thu lại được."
Tần Kham vẻ mặt đau khổ thở dài.
Nói nghe dũng cảm thật, trong vô vình một cỗ vương bá khí tràn ngập trong điện, thật sự là uy thế của đế vương càn quét, chỉ có điều bản chất và hàm nghĩa trong lời nói của tiểu hôn quân này cũng không được hậu đạo lắm, sau khi hắn gây họa thì lại bắt Tần Kham giúp hắn giải quyết.
Chu Hậu Chiếu nhìn hắn với vẻ chờ mong: "Tần Kham, ngươi nhất định là có biện pháp đúng không? Chủ ý tổn hại của ngươi luôn rất nhiều, lần này tất sẽ không khiến trẫm thất vọng."
Tần Kham thở dài: "Thần gần đây mỗi ngày đều ba lần tự răn mình, đã tiếp cận chính nhân quân tử, hơn nữa đạo đức cảm mãnh liệt chưa từng có, từ lâu đã không còn nghĩ ra những chủ ý hại người nữa rồi."
"Thôi đi." Chu Hậu Chiếu chỉ vào hắn, tức đến bật cười: "Ngươi nếu là chính nhân quân tử, há chẳng phải là đại nạn chưa từng có của Đại Minh ta sao? Ngươi mau thành thật giúp trẫm đi. Đúng rồi, hôm nay ngươi đến Báo Phòng làm gì?"
Tần Kham chắp tay nói: "Thần hôm nay đến là để kéo bệ hạ nhập bọn."
"Nhập bọn gì?"
Tần Kham cười nói: "Thần có tội, thần cùng một nhóm huân quý bỏ vốn chuẩn bị thành lập một đội ngũ thương thuyền, mậu dịch với các quốc gia hải ngoại như Triều Tiên, Nhật Bản, Lưu Cầu."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một thoáng, nói: "Thế... Chẳng phải là làm trái với luật cũ của tổ tông ư? Trong năm Hồng Vũ Thái Tổ Cao hoàng đế đã hạ ý chỉ, thuyền không được phép xuống biển."
"Bệ hạ, ngài có biết hiện giờ cái gọi là 'thuyền không được phép xuống biển' đã sớm thành câu nói suông rồi ư, hiện giờ các Chiết thương Mân thương bỏ một lượng tiền lớn cấu kết với đại thần trong triều, tuyến phòng thủ trên biển của Đại Minh với họ là vô hình, từng đội tàu không hề cố kỵ rời bến mậu dịch, bạc kiếm được quan viên chiếm phần to, thương nhân chiếm phần nhỏ, từ thời Hiến Tông Thành Hóa đã có quan viên trung trực thỉnh cầu mở cấm biển, nhưng mà lại bị đại thần cả triều dùng cái chết để ngăn cản, đó là vì sao? Những đại thần này chẳng lẽ thật sự vì bảo vệ luật cũ của tổ tông mà không để ý đến sinh tử sao?"
Tần Kham nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu, gằn từng chữ: "Không phải! Chỉ vì chính sách cấm biển của Đại Minh là cùng một nhịp thở với lợi ích của bọn họ, chỉ có Đại Minh cấm biển, bọn họ mới có thể lợi dụng đặc quyền trong tay để lén lút giao dịch với các nước khác, cho nên dù Đại Minh chúng ta trên danh nghĩa đã phong tỏa đường ven biển, nhưng trong chợ kinh sư hàng hóa dị quốc như Oa đao của Nhật Bản, rễ sô đỏ của Triều Tiên, thịt thú của Lưu Cầu đầy rẫy, bệ hạ nếu không tin, tự mình ra chợ tây xem cái là biết, thần thử hỏi, nếu Đại Minh chúng ta quả thực đoạn tuyệt mậu dịch với các nước ven biển, những hàng hóa này làm thế nào mà xuất hiện được?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra, lời nói của Tần Kham hắn căn bản không cần phải kiểm tra thực hư kiểm tra thực hư, bởi vì bản thân hắn thích thường xuyên cải trang thành bình dân đi khắp kinh sư, hàng hóa dị quốc mà Tần Kham nói hắn thậm chí còn từng bỏ tiền ra mua, chỉ là hắn cho tới bây giờ vẫn không nghĩ ra được vì sao ở chợ của Đại Minh lại xuất hiện mấy thứ này, hôm nay Tần Kham xem như đã đâm thủng lớp giấy mỏng manh này.
"Ý của ngươi là nói..."
"Đúng vậy, bệ hạ, luật cũ tổ tông đã thành rỗng tuếch rồi, trăm năm trước đường ven biển Đại Minh sâm nghiêm đã thành hoa viên tư gia của các đại thần và thương nhân cùng này, bọn họ kiếm từng thùng bạc, đào góc tường của bệ hạ thất linh bát lạc, lại ở trên đường luôn miệng yêu cầu bệ hạ phải làm vị vua nhân nghĩa đạo đức."
"Đám vương bát đản này, khinh người quá đáng." Chu Hậu Chiếu giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên.
"Đáng chết! Những người này đáng chết! Tần Kham, lập tức tra cho trẫm, tra ra tên nào thì giết tên nấy! Còn cả Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng nữa, Đông Hán Tây Hán các ngươi cũng tra cho trẫm! Những tên bại hoại tư văn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này, so với Đường Dần thì càng khốn nạn hơn!"
Tần Kham xoa mũi cười khổ, Chu Hậu Chiếu tựa hồ đã coi Đường Dần trở thành chong chóng đo chiều gió để phân biệt bại hoại tư văn rồi.
" Bệ hạ, những người này giết không hết đâu, lợi ích cực lớn của hải vận bày ra trước mát họ, cho dù ngài giết một đám thì còn thể sẽ mọc ra một đám bí quá hoá liều khác, biện pháp tra giết không chỉ không trị được gốc, ngược lại sẽ khiến các đại thần càng đối địch với bệ hạ găng hơn."
"Vậy ngươi nói phải làm sao?"
"Cho nên, thần cung thỉnh bệ hạ nhập bọn với thần, lợi nhuận lớn của hải vận luôn bị đám quan văn ra vẻ đạo mạo và thương nhân thương nhân nắm giữ, bạc bọn họ kiếm được không thấy một xu một hào nào nộp vào quốc khố cả!" Ngược lại giả vờ quân tử đạo đức làm khó bệ hạ khắp nơi, nếu cấm biển đã thành lời nói suông, bệ hạ tại sao không tạo thuyền rời bến như họ, bạc kiếm được cho vào nội khố của bệ hạ? Báo Phòng của Bệ hạ vẫn chưa làm xong hết, hàng năm chỉ trông vào thuế quặng ở mấy nơi để chống đỡ nội cung, bệ hạ nhất định cũng rất thiếu bạc đúng không?"
Chu Hậu Chiếu suy tư một lúc rồi nói: "Trẫm hiểu ý của ngươi, ý của ngươi là trẫm tự đào góc tường của mình?"
"Ặc, bệ hạ có thể hiểu như vậy cũng được, chỉ cần chúng ta bao tất cả góc tường lại, hình thành lũng đoạn, để cho người khác không còn góc tường mà đào, đường ven biển Đại Minh cũng sẽ thái bình."
Chu Hậu Chiếu buồn bã nói: "Không thể phủ nhận, trẫm trong đời này từng làm rất nhiều chuyện hỗn trướng, nhưng cái chuyện tự đào góc tường này của mình. Có phải là quá hỗn trướng hay không?"
"Bệ hạ dã làm nhiều chuyện hỗn trướng như vậy rồi, làm thêm chuyện này chắc cũng chẳng cảm thấy hổ thẹn gì đâu."