Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 567: Ta tất phải giành.




Tần Kham không ngờ Chu Hậu Chiếu lại bướng bỉnh như vậy, biết rõ các đại thần phản đối mãnh liệt chuyện hắn tấn tước, Chu Hậu Chiếu vẫn khư khư cố chấp hạ thánh chỉ, hơn nữa là đơn phương hạ thánh chỉ, căn bản không thông qua nội các và thông chính ti.

Đại Minh từ sau thời Nhân Tuyên thần quyền cao dần, quân quyền bị hạn chế trên trình độ rất lớn, hoàng đế Vĩnh Lạc sáng tạo ra chế độ Đại học sĩ nội các, bổn ý là để chia sẻ chính vụ nặng nề, bởi vì hoàng đế Vĩnh Lạc thường xuyên xuất chinh mạc bắc, chính vụ trong triều liền giao cho nội các Đại học sĩ lo liệu, khi đó Đại học sĩ vẫn chỉ là sơ hình, nhiều lắm chỉ tương đương với chức vụ thư ký trưởng, hoàng đế nói một câu, Đại học sĩ viết một câu.

Cục diện chính trị vĩnh viễn gắn liền với tính cách của hoàng đế, hoàng đế Vĩnh Lạc hùng tài vĩ lược, có thể khống chế được Đại học sĩ, cho nên khi đó Đại học sĩ chỉ sụp mi thuận mắt làm thư ký, không có quyền quyết sách gì. Nhưng hoàng đế sau VĨnh Lạc thì lại không có được sự cường thế anh minh như hắn. Thế là quyền lực của các Đại học sĩ lặng lẽ phát sinh, không thể áp chế. Sau khi Thần quyền sinh trưởng tốt hoàng đế Tuyên Tông bị ép quá, lại không quyết đoán một mình đấu với văn thần cả điện, thế là quần thể thái giám chính thức bị hoàng đế Tuyên Tông nâng lên, địa vị ngang nhau của nội các và ti lễ giám địa vị ngang nhau, chế hành lẫn nhau.

Nói thật thì chế độ nội các này không thể phủ nhận là thứ tốt, có điều đứng trên lập trường hoàng gia mà nói thì chế độ nội các chính là kết quả của hoàng đế Vĩnh Lạc lừa con cháu, cú lừa này lừa cả hai trăm năm, hắn đang ngủ trong lăng vĩnh viễn không biết được, bởi vì chế độ nội các độc đáo mà hắn sáng tạo ra, hậu thế của hắn làm hoàng đế rất không có tư vị, thế cho nên hậu đại xuất hiện nhiều hoa lạ chưa từng có như hoàng đế ngoan đồng Chu Hậu Chiếu, mấy chục năm không thượng triều.

Hậu quả xấu lớn nhất khi Quân quyền bị hạn chế chính là thánh chỉ không còn là chỉ lệnh mà các đại thần phải vâng theo, nó nếu không được sự đồng ý của nội các và thông chính ti, thánh chỉ chỉ là một tờ giấy lộn, không thể ra khỏi cửa cung, nội các có quyền lực niêm phong thánh chỉ không hợp là thần ý.

Mà hôm nay Chu Hậu Chiếu lại làm một chuyện rất khác người, hắn hạ thánh chỉ phong Tần Kham làm Quốc Công mà không thông qua nội các và thông chính ti, cứ trực tiếp sai tiểu hoạn quan đến phủ đọc chỉ.

Tước vị rất chính thức "Ninh Quốc Công", từ lúc Chính Đức đăng cơ tới nay là người đầu tiên được phong Quốc Công, đi theo thánh chỉ, không ngờ còn có kim sách sắc phong chính thức, cùng với nghi trượng Quốc Công, Chu Hậu Chiếu người tốt làm tới cùng, thậm chí còn tặng một chiếc xa giá tứ mã, chính thức tới không thể chính thức hơn được nữa, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Nhưng mà vấn đề mấu chốt là, đạo thánh chỉ này căn bản chính là kết quả phi pháp, nó không được thông qua nội các và thông chính ti đã ban hành, căn bản chính là không có hiệu lực, văn võ cả triều không thừa nhận, Tần Kham chẳng lẽ dám đại minh đại lượng mang danh hiệu Quốc Công đi rêu rao khắp nơi à?

Tiễn tiểu hoạn quan tuyên, vẻ mặt Tần Kham không d nửa phần vui sướng, ngược lại phi thường trầm trọng.

Tiểu hôn quân, trong lúc vô ý lại gây họa cho hắn, tin tức tuyên chỉ không giấu được người khác, chắc lúc này toàn bộ kinh sư đều biết, giờ thì hay rồi, chắc kinh sư lại sắp nổi lên một hồi cơn sóng gió động trời.

Tần Kham minh bạch tính nghiêm trọng của chuyện, nhưng người của hầu phủ thì không biết, nghe nói hoạn quan trong cung đến tuyên, lão gia tấn tước là Quốc Công, Trương quản gia ngay lập tức vui sướng lệnh cho gia phó đốt pháp, lại hấp tấp sai người đi vào trong thành mời công tượng, đổi bảng hiệu của hầu phủ thành Quốc Công phủ.

Đỗ Yên và Kim Liễu cũng lao tới, vẻ mặt vui mừng mở thánh chỉ ra xem, hai tỷ muội Liên Nguyệt Liên Tinh thì ở bên cạnh nhảy nhót, tiểu Tần Nhạc được Kim Liễu ôm vào lòng, tò mò nhìn cái thứ màu vàng vạn người mê này, miệng i a, bàn tay mập mạp giật cho vào miệng nhai, thấy mùi vị rất không tồi, Tần Nhạc cười khanh khách.

Tần Kham cười khổ.

Được rồi, tước vị Quốc Công này xem ra không tranh không được rồi, không vì nguyên nhân khác, một nam nhân không thể để người nhà thất vọng, Tần Kham hy vọng bản thân trong mắt người nhà vĩnh viễn là đại thụ có thể che trời, chỉ biết càng lúc càng cao, ai nếu muốn cắt ngắn cây đại thụ này đi thì Tần Kham không ngại giết cả nhà hắn.

Thánh chỉ phi pháp quả nhiên gây ra chuyện rồi.

Hoạn quan Tuyên chỉ rời khỏi Tần phủ không đến một canh giờ, các đại thần kinh sư tất cả đều biết tin tức này.

Đây là khiêu khích đối với thần quyền!

Cho dù có chút đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng tất cả đại thần ngay lập tức hiện lên suy nghĩ này.

Thần tử Đại Minh rất nhiều lúc không giống thần tử, chỉ cần treo hai chữ Khổng Mạnh ngoài miệng, bọn họ so với hoàng đế còn cường thế hơn, mãnh liệt hơn, thật sự là ai thuận thì hưng, ai nghịch thì vong.

Tất cả chính vụ quốc sự đều do các đại thần xử lý,, Đô Sát viện, Đại Lý tự, lục bộ, quan phủ địa phương.... Cơ cấu và chế độ hoàn thiện luôn là động lực để Đại Minh được vận chuyển đâu vào đấy, những động lực này tựa hồ không coi hoàng đế là gì, giống như hoàng đế Vạn Lịch mấy chục năm sau vậy, khi hắn muốn ra ngoài làm chuyện gì, Trương Cư Chính sẽ nói: "Bệ hạ cứ ở trong cung sủng hạnh phi tử đi, sinh thêm mấy vị hoàng tử, chuyện thiên hạ đã có thần tử có chúng ta quản giúp ngươi rồi."

Lời nói đại nghịch bất đạo Như vậy không ngờ do một vụ phụ chính đại thần đương triều nói ra, hoàng đế Vạn Lịch không giết Trương Cư Chính chứng tỏ hắn là một người tốt nhân từ đến mức tận cùng.

Hoàng đế nên làm gì? Hắn nên thật ngoan ngoãn, mỗi ngày khi vào triều thì ở trên long ỷ kim điện lắc lư mấ cái, khi các đại thần bẩm tấu các loại quốc sự thì hoàng đế nên quay đầu đi, vẻ mặt ôn hoà hỏi: "Mấy vị tiên sinh Nội các thấy thế nào?" Kế tiếp hoàng đế bãi triều trở lại thâm cung, tìm một vị phi tử thấy thuận mắt mà mây mưa, về phần hoàng đế hưng trí muốn phong thưởng cho ai đó, được thôi, nhưng phải được nội các gật đầu, nội các không gật đầu, đạo thánh chỉ này chính là không có hiệu lực, chảng ai thừa nhận.

Tấu chương hạch tội như tuyết rơi bay vào Báo Phòng, bay vào ti lễ giám.

Tấu chương có điểm chung, bên trên không có một câu nào hay cả.

Hoàng đế chưa thông qua nội các đã tự ý ban thành chỉ, đây là sự kiện chính trị rất nghiêm trọng, đương nhiên, hoàng đế không phải không thể ban thánh chỉ, nhưng cũng phải xem là việc gì, cắt cử thái giám trong cung đình, sắc phong hoặc xử trí phi tử, ban thưởng đại thần, những cái này thì được, nhưng tấn phong Quốc Công là đại sự, không phải hoàng đế một mình có thể định đoạt, tự ý ban thánh chỉ không phải là việc nhỏ, tuyệt đối không thể để hoàng đế dưỡng thành loại thói quen này, phải đúng lúc bóp chết loại thói quen này ngay từ khi nó còn nằm trong nôi.

Tình cảm quần chúng sôi trào, phẫn nộ, một đạo thánh chỉ này của Chu Hậu Chiếu không chỉ đơn giản là tư phong Quốc Công, nó còn làm ảnh hưởng tới lợi ích của các đại thần, nói một cách nghiêm trọng hơn thì nó đã khiêu chiến với vận mệnh quân thần cùng trị hơn trăm năm qua.

Thiên hạ Đại Minh không phải là thiên hạ của một mình hoàng đế, nó là thiên hạ c quân thần, mọi người đều có phần, không thể do một người định đoạt được!

Với tính tình trẻ con của đương kim thiên tử, thượng sớ kháng nghị là không đủ, thế là các đại thần tốp năm tốp ba tập kết trước Báo phòng, quỳ xuống đất gào khóc bi thiết gọi hồn tiên đế, phẫn nộ cao hơn một chút thì dứt khoát ngay cả tổ tông của lão Chu gia cũng lôi ra, biến cửa Báo phòng giống như là là đón tết Thanh Minh vậy.

KhiNinh Quốc Công Tần Kham đi tới trước Báo Phòng liền thấy cảnh này.

Vô số đại thần khóc gào quỳ gối, đại thần tinh mắt thấy Tần Kham tới, đều ngẩn người, tiếp theo rất nhiều đại thần nhảy lên chỉ vào Tần Kham mà chửi.

"Tướng vong của đất nước, tất có yêu nghiệt! Nịnh thần không được chết tử tế!"

"Buông lời gièm pha mị sắc, hại nước lừa vua, thằng nhóc con thì có tư cách được phong Quốc Công."

"Họ Tần, muốn làm Lưu Cẩn thứ hai à?"

Tần Kham nghiêm mặt đi qua các đại thần, ngoảnh mặt làm ngơ với những tiếng chửi rủa chỉ trích, tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng trong lòng hắn lại từ từ dâng lên lửa giận.

Đi thẳng tới trước Báo Phòng, Báo Phòng cũng không bố trí phòng vệ với Tần Kham, đại hán tướng quân sớm đã mở cửa cung mời hắn vào.

Tần Kham đi tới cửa bỗng nhiên xoay người, chắp tay cười với các đại thần đang chửi rủa không ngớt.

"Chư vị đại nhân vất vả rồi, vốn ta định giải thích mấy câu với mọi người, nhưng hiện giờ ta đổi ý rồi."

Nụ cười ở khóe miệng Tần Kham dần dần biến thành lạnh lúc: "... Tước Ninh Quốc Công, ta tất phải giành."

Chu Hậu Chiếu ở chủ điện Báo Phòng đang đứng giậm mảnh sứ, hiển nhiên cảm xúc rất kích động.

"Trẫm còn là hoàng đế sao? Trẫm còn là hoàng đế sao? Phong tước cho đại thần cũng không được, nói cái gì trẫm trẫm ân sủng quá mức, độc hạnh nịnh thần, quả thực là thối tha! Công lao Tần Kham lập hạ cho xã tắc chẳng lẽ vẫn chưa đủ để phong Quốc Công à? Những nghịch thần này quá ích kỷ, bọn họ không chiếm được tước vị thì liều mạng ngăn cản không cho người khác được, luôn làm trẫm khó xử, bảo trẫm làm sao trông cậy vào những nghịch thần này được để cùng trị thiên hạ!"

Chu Hậu Chiếu giống như một con thú bị điên, thở hổn hển đi đi lại lại trong điện.

Ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh,) Đông Hán Hán đốc Đới Nghĩa, Tây Hán Hán đốc Cốc Đại Dụng ba người nơm nớp lo sợ quỳ ở trong điện, không để ý tới đầu gối bị mảnh sứ vỡ đâm cho chảy máu, luôn miệng khuyên Chu Hậu Chiếu bớt giận.

Thấy Tần Kham không nhanh không chậm đi vào điện, Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Tần Kham ngươi tới đúng lúc lắm, phái người bắt tất cả các đại thần tống vào chiếu ngục, không, không cần đưa vào chiếu ngục, chém đầu toàn bộ cho ta! Trẫm nhìn thấy bọn họ là tức, giết sạch đi."

Tần Kham ngây ra một thoáng rồi chắp tay nói: "Thần tuân chỉ."

Nói xong Tần Kham xoay người bỏ đi, mọi người trong điện ngây ra, Chu Hậu Chiếu tuy đang nóng giận những vẫn còn mấy phần lý trí, thấy tư thế thực sự ra ngoài đại sát của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu quýnh lên.

"Ấy, quay lại, quay lại, làm người có cần phải xung động như vậy ư? Hả? Có cần phải vậy không?"