Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 559: Lão phụ già nua (1)




Trường hợp cứ như vậy lâm vào giằng co, chẳng ai chịu buông tay, chẳng ai chịu thỏa hiệp.

Nhìn sắc mặt của hai người càng lúc càng xanh, mồ hôi lạnh của Tần Kham cũng túa ra, mí mắt giật giật.

Cẩn thận tiến lên hai bước, Tần Kham cười gượng nói: "Nhị vị bớt giận, cho dù không bớt giận thì cũng cũng đừng lấy tính phúc (phúc về tình dục) Cả đời ra đùa, thứ này tuy nói bất văn bất nhã, nhưng... Rất có chỗ Rất hữu dụng, bóp hỏng rồi thì tương lai đi thanh lâu không biết chuốc thêm bao nhiêu sầu đâu."

Chu Hậu Chiếu và Đường Dần đồng thời quay đầu, đồng thanh nói: "Ai là bằng hữu với hắn! Phì!"

Tần Kham trước giờ không biết Đường Dần không ngờ lại có một mặt kiên cường thế này, từ sau khi hắn được khôi phục công danh, Đường Dần càng lúc càng tự tin hơn, ngược hẳn với bộ dạng sa sút tận tình thanh sắc lúc trước, con người cũng trở nên càng lúc càng có tinh thần hơn, đương nhiên, tính tình cũng thay đổi, trước kia khi nghèo túng thường làm thơ đối nghịch triều đình, oán khí rất nặng, hiện giờ khôi phục công danh tiến sĩ, tính tình cũng càng lúc càng hướng về văn hóa lưu manh hơn.

Ít nhất quân tử tuyệt đối không làm ra cái chuyện tóm nhân mạch của người khác mà không nương tay như vậy được.

Đương nhiên, hoàng đế cũng thế, Chu Hậu Chiếu tuyệt đối là đóa hoa lạ trong lịch triều lịch đại hoàng đế cổ kim.

Tần Kham đành bất lực với hai con lừa này, các thị vệ ở chung quanh thì khẩn trương đến cực điểm, ai nấy đều dùng ánh mắt cực kỳ bất thiện lườm lườm Đường Dần, người này có biết trong tay hắn là long kê hay không vậy? Là hy vọng truyền duyên duy nhất của giang sơn xã tắc Đại Minh đó!

Mọi người rục rịch, rất muốn tiến lên một đao bổ chết tên sát tài này, nhưng mà trong tay Đường Dần nắm long kê, bễ nghễ quần hùng, động tác mặc dù đáng khinh, nhưng mà thần thái lại vô cùng bay bổng, thật sự là dùng long kê chấn quần hùng.

Trên gò đất là một mảng yên tĩnh, mọi người đều trông mong nhìn chằm chằm tay Đường Dần, bởi vì lúc này tay hắn đang nắm giữ tương lai Đại Minh.

Mồ hôi lạnh từ trán chảy tới cằm, chẳng ai buồn lau.

Một trận gió xuân thổi qua, hoa hạnh cuồn cuộn bay lên như mưa đầy trời, nhưng mà Tần Kham trong lòng lại sinh ra một cỗ vị đạo gió thu hiu quạnh, giống như đang quan khán hai đại tuyệt thế cao thủ quyết đấu, cho dù chiêu thức xuất thủ của những cao thủ có chút...

"Ngươi chảy mồ hôi rồi..." Đường Dần nén đau lạnh lùng nói: "... Chảy nhiều lắm, đau à?"

Chu Hậu Chiếu không cam lòng yếu thế: "Ngươi cũng chảy mồ hôi rồi, không chỉ chảy mồ hôi mà người còn run nữa, sợ à?"

Trên tay Đường Dần tăng thêm mấy phần lực đạo, mặt vặn vẹo nói: "Vì Lưu cô nương, chút đau đớn này có đáng là gì!"

Chu Hậu Chiếu trợn tới rách cả mắt, cố nặn ra nụ cười: "Ngươi không sợ thì ta sợ cái gì!"

Thật lâu sau...

"Mắt ngươi rưng rưng rồi kìa, ngươi khóc à?" Đường Dần ném ánh mắt đồng tình giả vờ giả vịt về phía Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu tay kia quệt nước mắt lung tung rồi nghiêm mặt nói: "Tự tay diệt mầm mống bại hoại mới sướng làm sao. Ta đây là mừng cho Lưu cô nương mà khóc đó."

Tần Kham ở bên cạnh hai chân tự động kẹp chặt lại.

Hai người này.. đúng là chơi vui quá. Thật không hiểu bọn họ làm sao mà chịu được. Tần Kham kiếp trước cũng từng đánh nhau với người ta, cũng từng bị tóm chim, loại cảm giác trứng vỡ này tuyệt đối là thốn tới tận óc.

Thấy sắc mặt của hai người từ xanh biến thành tím. Tần Kham trong lòng căng thẳng.

Không thể để mặc họ làm ẩu được nữa, nếu không Đường Dần thật sự sẽ gặp phải đại họa.

Kiễng chân nhìn về phía xa, Tần Kham ngạc nhiên nói:" Ô? Lưu Lương Nữ sao lại quay lại này?"

Hai người đang nắm chỗ yếu hại của nhau giống như điện giật đồng thời buông tay, hơn nữa như thi triển lăng ba vi bộ trong chớp mắt đã tách nhau xa mấy trượng.

Thị vệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bốn thanh cương đao sáng như tuyết đồng thời kề lên cổ Đường Dần, người còn lại thì quỳ xuống, sợ hãi nói: "Thánh giá gặp nạn, chúng thần đáng tội chết!"

Đường Dần mặc kệ cương đao kề cổ, vẫn bất khuất không sợ, ngược lại còn cười lạnh, không biết là thấy có Tần Kham ở đây thì vững tâm hay là đoán chắc Chu Hậu Chiếu sẽ không giết hắn.

Cho tới khi nghe các thị vệ nói đến hai chữ "Thánh giá",, Đường Dần cả người chấn động, sắc mặt từ tím nhanh chóng biến thành tái nhợt.

"Thánh... Giá?" Đường Dần ngơ ngác lặp lại hai chữ này.

Tần Kham lắc đầu thở dài: "Đường huynh, vị mà ngươi vừa tóm chính là là đương kim hoàng thượng, Chính Đức hoàng đế, trước kia người không biết thì không có tội, hiện tại biết rồi thì mau tới hành lễ kiến giá đi."

Đường Dần giống như không nghe thấy, tựa hồ vẫn chưa bị thân phận của Chu Hậu Chiếu dọa, vẻ mặt ngược lại nản lòng tuyệt vọng tới cực độ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Tần Kham trong lòng ảm đạm, hắn biết rõ cảm thụ hiện tại của Đường Dần, khi thân phận của Chu Hậu Chiếu được công bố rõ ràng, Đường Dần và Lưu Lương Nữ là không có khả năng nữa, một người là hoàng đế Đại Minh, một người là văn nhân nghèo khó tới nhà cũng chẳng mua nổi, cho dù bọn họ tranh con heo nái thì heo nái cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Chu Hậu Chiếu nhe răng trợn mắt ôm đũng quần, hiển nhiên vừa rồi Đường Dần bóp không nhẹ, mắt thấy các thị vệ phẫn nộ muốn chém chết Đường Dần, Chu Hậu Chiếu nhíu mày, nhịn đau nói: "Dừng tay, ta vừa rồi đã nói, hôm nay là chuyện giữa nam nhân, không liên quan tới quyền thế, các ngươi nếu giết hắn, ta há lại trở thành tiểu nhân nói không giữ lời?"

Các thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng thu hồi đao đang đặt trên cổ Đường Dần.

Đường Dần mặt như tro tàn, cứng ngắc khom người vái dài Chu Hậu Chiếu, cười sầu thảm nói: "Khó trách ta luôn cảm thấy chung quanh tửu quán mỗi ngày luôn có một đám người mạc danh kỳ diệu vây quanh, chẳng trách một tên chạy bàn nho nhỏ như ngươi mỗi lần ra khỏi tửu quán thì chung quanh động tác của rất nhiều người đều như dừng lại, vốn cho rằng là trung phó trong phủ Uy vũ đại tướng quân vẫn nhớ chủ cũ, thì ra ngươi chính là đương kim hoàng đế..."

Đường Dần cười như tự giễu nói: "Bệ hạ có muốn trị tội ta không?"

Chu Hậu Chiếu chậm rãi lắc đầu: "Quân tử chi tranh, tội thì vô đạo."

"Như vậy, thảo dân xin cáo lui."

Đường Dần thi lễ, xoay người thất hồn lạc phách bước đi.

Tần Kham nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng thật sự là rất khó chịu.

Đều là bạn của hắn, tình cảm đối với Lưu Lương Nữ đều đơn thuần nghiêm túc, Tần Kham đứng giữa nên giúp ai? Thái độ của hắn nếu nghiêng về ai thì đều là không công bằng và gây thương tổn cho người kia.

Tình hình phứt tạp, Tần Kham là ngoại nhân, hắn không thể nhúng tay.

Thở dài, Tần Kham quay đầu thì thấy Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng nghèo túng của Đường Dần, nước mắt trong suốt lấp lánh, vẻ mặt đau khổ.

Tần Kham mỉm cười, hắn rất tán thưởng biểu hiện hôm nay của Chu Hậu Chiếu, không dùng quyền thế ép người mới là hành động của nam nhân chân chính.

Tần Kham than: "Bệ hạ và Đường Dần vốn là tinh tinh tương tích, thần nhìn vẻ mặt đau khổ của bệ hạ, lúc này bệ hạ phải chăng đang than 'trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng'?"

Nước mắt của Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng không dừng được mà lăn xuống, miệng ngoác ra khóc to, ôm hạ thân gào lên: "Đau chết trẫm mất! Tên họ Đường này xuống tay thâm quá, chỗ đó của ta chắc hỏng mất, mau kêu Thái y, mau!"

Ngày xuân vào buổi chiều làm tan đi tuyết đông trước cửa lớn Tần phủ.

Hôm nay trung môn của Tần phủ mở rộng, hai hàng thị vệ mặc giáp xếp thành hình cánh nhạn, quản gia gia phó tạp dịch nha hoàn trong phủ cung kính đứng ngoài cửa, Đỗ Yên, Kim Liễu và tỷ muội Liên Nguyệt Liên Tinh đứng trong khung cửa kiễng chân mong ngóng nhìn về phía kinh sư. Tiểu Tần Nhạc được Kim Liễu bế trong lòng. Hài tử duy nhất của Tần gia mới hơn một tuổi, chưa hiểu sự vui buồn của xa cách và gặp lại, vẫn cứ mơ to đôi mứt ngây thơ trong sáng nhìn chung quanh, khóe miệng thỉnh thoảng lại chảy nước miếng. Sau đó không biết vì sao lại há miệng cười không ngừng. Bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Đỗ Yên tính tình hấp tấp, bực mình đi qua đi lại, giận dữ nói: "Buổi trưa Đinh Thuận tới báo, nói tướng công hôm nay đã khải hoàn hồi kinh. Giờ mặt trời sắp ngả về hướng tây rồi, tướng công sao vẫn chưa về?"

Kim Liễu thì bình tĩnh hơn, vừa đùa với đứa bé trong lòng vừa cười nói: "Tỷ tỷ đừng gấp, tướng công là trọng thần trong triều, lần này lãnh binh bình định đại thắng, trở về tất nhiên phải tới Lại bộ và Binh bộ để bàn giao, sau đó còn phải tới Báo Phòng yết kiến bệ hạ, tường thuật quá trình bình định, như vậy phải mất không ít thời gian đâu.

Nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, Kim Liễu ghé vào tai Đỗ Yên thấp giọng cười nói: "Tỷ tỷ nóng lòng mong tướng công như vậy, chẳng lẽ vội muốn làm lễ Chu Công với tướng công, để khỏa lấp nỗi tương tư nửa năm ly biệt?"

Đỗ Yên xấu hổ quá, nhép Kim Liễu một cái, giận dữ nói: "Sau khi ngươi sinh Tần Nhạc thì càng lúc càng không nghiêm chỉnh, còn dám nói hưu nói vượn thì cẩn thận ta thi hành gia pháp đấy!"

Nhìn tiểu Tần Nhạc cười khanh khách không ngừng trong lòng Kim Liễu, vẻ mặt Đỗ Yên bỗng nhiên trở nên ảm đạm, thở dài không nói gì.

Kim Liễu biết Đỗ Yên vì sao lại buồn, mắt thấy chính thất chủ mẫu của Tần phủ đã hai mươi mốt tuổi, ở Đại Minh dĩ nhiên đã được xem như là phụ nữ, nhưng đến giờ vẫn chưa sinh được nhất nam bán nữ cho tướng công, Tần gia là quốc hầu thế tập, nhưng mà Hầu gia đến bây giờ vẫn chưa có con nối dòng kế thừa tước vị, hiện giờcác cáo mệnh phu nhân trong giới huân quý kinh sinh càng lúc càng bàn tán khó nghe, Đỗ Yên đã một hai năm rồi không ra khỏi cửa tiếp xúc với giới phu nhân, khúc mắc không thể giải, nàng ta cũng yên lặng hơn rất nhiều so với trước kia.