Tần Kham sợ tới ngây người, hắn không ngờ Chu Hậu Chiếu nói đánh là đánh, quả nhiên là thiếu niên tính tình xung động.
Đường Dần trúng phải quyền nặng, ngã rầm xuống đất, thấy Tần Kham ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm,, Đường Dần rên rỉ nói: "Tần Kham, ngươi là trọng thần trong triều, sao có thể thấy nghĩa mà không làm? Đây không phải là đạo quân tử."
Tần Kham còn chưa trả lời thì Chu Hậu Chiếu lại xì một tiếng khinh miệt, nói: "Thối lắm! Gì mà thấy nghĩa không làm, ta hôm nay là vì dân trừ tặc, trừ dâm tặc!"
Tần Kham thấy Chu Hậu Chiếu lại muốn tiến lên đánh thì quýnh quá, giữ chặt Chu Hậu Chiếu nói: "Bệ... Tiểu hầu nhi, đừng đánh, thơ viết: Đã thấy quân tử, cớ sao không vui, cho dù ngươi không vui thì cũng đừng nên đánh."
Chu Hậu Chiếu ra sức giãy ra khỏi người Tần Kham cả giận nói: "Đừng gọi ta là tiểu hầu nhi! Còn nữa, hắn là quân tử cái rắm, có loại quân tử nhảy góc tường này à? Rõ ràng là bại hoại tư văn, hôm nay ta sẽ khiến hắn phải vãng sinh cực lạc."
Nói xong Chu Hậu Chiếu lại một quyền hung hăng đánh tới, trúng giữa mũi Đường Dần, sau đó gào to xông tới, đè Đường Dần dưới người, một tay nắm cổ áo, quyền đầu như mưa rền gió dữ hạ xuống mặt, người Đường Dần.
Đường Dần mặc dù lớn hơn Chu Hậu Chiếu mười tuổi, nhưng mà dù sao cũng chỉ là thư sinh văn nhược, trước giờ chưa từng đánh nhau, trong Chu lễ có cái gọi là "Quân tử lục nghệ", tuy rằng trong đó hai loại "Bắn" và "Ngự" Xem như là một loại võ nghệ, nhưng mà hiện giờ các sĩ tử văn nhân Đại Minh hưởng thái bình lâu ngày, cổ phong không còn, ai thật sự chăm chỉ luyện võ nghệ?
Đường Dần là văn nhân Đại Minh điển hình, luận thi từ ca phú thì không kém bất kỳ ai, nhưng luận công phu quyền cước thì hắn lại chẳng bằng ai, quanh năm chán chường tận tình tửu sắc, sức khỏe đã sớm tàn tạ.
Chu Hậu Chiếu thì khác, hắn thích võ sự. Từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều với các thị vệ đông cung, cùng các thị vệ học qua công phu quyền cước, cho dù động tác võ thuật đẹp trong công phu quyền cước chiếm đại bộ phận, nhưng kinh nghiệm bác đấu hiển nhiên là phong phú phong phú Đường Dần.
Chu Hậu Chiếu cưỡi trên người Đường Dần, giống như phát điên ra sức nện nắm đấm vào mặt hắn, Đường Dần bị đánh thì hét thảm liên tục, nhưng lại rất có khí khái nam nhân, sống chết cũng không xin tha, miệng ngược lại còn chửi to không ngớt.
Mí mắt Tần Kham giật giật. Một người là hoàng đế Đại Minh tôn quý đến cực điểm, một người là tài tử phong lưu danh khắp thiên hạ, lúc này hai người quấn lấn nhau, một người ra sức vung quyền, người còn lại thì bị đè bên dưới giãy dụa trái phải. Thỉnh thoảng lại thò tay ra cào vào mặt người kia như mèo. Hình tượng này trông còn chẳng bằng lưu manh trên phố.
Tần Kham quýnh quá giậm giậm chân, vừa định tiến lên một bước chuẩn bị can ngăn, thì thấy Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên quay đầu tức giận nói với hắn: "Tần Kham ngươi đừng nhúng tay vào, đây là chuyện giữa ta và hắn, hôm nay chưa phân được thắng thua thì chưa thôi."
Đường Dần bị đè chặt bên dưới, nhưng lại không chịu thua, rõ ràng là rơi vào thế hạ phong mà vẫn mạnh miệng nói: "Nói rất hay, sĩ khả sát bất khả nhục, hôm nay ngươi đối đãi như vậy, có gan thì giết ta luôn đi. Tần Kham ngươi không cần lo cho ta, ta muốn xem hắn có dám đánh chết ta hay không!"
Tần Kham vội la lên: "Mỗi người lùi một bước đi,, Đường huynh, tin ta. Hắn nếu thật sự đánh chết ngươi thì ngươi cũng là chết oan đó."
"Giết người đền mạng là thiên kinh địa nghĩa. Ta không tin hắn có thể đi ngang giữa càn khôn sáng lạn của Đại Minh này."
Tần Kham thở dài không thôi, Đường Dần lần này tính nhầm rồi, về lý luận thì Chu Hậu Chiếu tuyệt đối có tư cách đi ngang dưới càn khôn sáng lán này.
Lo lắng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện trong rừng hạnh chỉ có ba người bọn họ, Đới Nghĩa đi cùng thì canh ngoài rừng, không biết bên trong đã xảy ra biến cố như vậy, các thị vệ chắc là trốn ở các nơi trong rừng hạnh, chỉ có điều thấy Chu Hậu Chiếu lúc này đang chiếm thượng phong, bọn họ không dám tiến lên làm hỏng hưng trí của hoàng thượng, nếu Đường Dần phấn khởi phản kháng làm Chu Hậu Chiếu bị thương, tội danh xét nhà diệt tộc là không thể tránh khỏi rồi.
Hai người tiếp tục quấn lấy nhau, cái này gọi là "quyền sợ tuổi trẻ", Chu Hậu Chiếu dù sao cũng luyện mấy năm, quyền đầu từng cú từng cú trút lên người Đường Dần, bốn phía thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang "bồm bộp", mà tiếng hét thảm của Đường Dần cũng càng lúc càng thê lương.
Đường Dần đang bị đánh cũng phát hiện mình tình hình không ổn, tiểu tử này rõ ràng là hạ độc thủ, nếu nói đánh chết hắn thì cũng không đến mức, nhưng nếu không nghĩ cách ứng đối, mười ngày nửa tháng không xuống giường được là chắc chắn rồi.
Đường Dần trong lúc bối rối cũng bắt đầu ra sức phản kháng, giống như con sư tử bị chọc giận liều mạng cào về phía Chu Hậu Chiếu, dưới loạn trảo, động tác của Đường Dần và Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên khựng lại, tiếp theo sắc mặt của hai người có chút đặc sắc.
Mặt Chu Hậu Chiếu dần dần biến thành xanh mét, mà khóe miệng của Đường Dần thì chảy máu, thở hổn hển, bỗng nhiên nhìn hắn rồi cười rộ lên.
Tâm tính tâm tính quật cường, Chu Hậu Chiếu nén đau không cam lòng yếu thế, tay phải vươn ra nhanh như chớp, tóm vào háng Đường Dần.
Nụ cười của Đường Dần cứng lại, cuối cùng hai người giống như bị trúng định thân pháp dừng hình không nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt đều giống như trong nháy mắt bị đóng băng.
Tần Kham tò mò tiến lại gần nhìn, không khỏi chấn động, mặt hắn cũng tái đi.
Chỉ thấy hai người đều ra một chiêu hầu tử thâu đào, tóm vào mệnh căn của nhau, ngay cả hai hạt cà lẫn thân chim đều tóm chặt trong tay, hai người đau đến toát mồ hôi, trán nổi gân xanh, nhưng lại vẫn cắn răng không kêu đau.
Trán Tần Kham cũng túa mồ hôi.
"Đường huynh, mau buông tay ra đi, đùa quá trớn rồi đấy."
Đây cũng không phải là Tần Kham nói quá, thân phận lù lù ra đó, Đường Dần tuyệt hậu thì không sao, nhưng trong ngàn khoảnh đất của lão Chu gia chỉ có đúng một gốc cây, nếu bị Đường Dần bóp nát, chỉ sợ hắn bị tru di thập tộc cũng chẳng đi.
Chu Hậu Chiếu trán đầm đìa mồ hôi, cơ thịt trên mặt không ngừng run rẩy, hiển nhiên đang phải chịu cơn đau rất lớn, giống như giết người nhìn chằm chằm Đường Dần, rít qua kẽ răng nói.
"Ngươi hèn hạ lắm! Không ngờ dùng chiêu số hạ lưu như vậy! Ta nhất định phải tru cửu tộc của ngươi!"
Đường Dần hiển nhiên cũng chẳng tốt hơn là bao, đau đến cả người run rẩy mà không dám động đậy, cắn răng cười lạnh: "Một Uy Vũ tướng quân bị cách chức như ngươi thì tru được cửu tộc của ai? Ta còn chưa bao giờ nghe nói triều đình có cái hàm hiệu 'Uy vũ đại tướng quân' này, tiểu tử ngươi rõ ràng là lừa đảo con gái nhà lành!"
Ánh mắt Chu Hậu Chiếu như phun ra lửa, đau đến giọng nói cũng run rẩy: "Lười chẳng muốn nói nhiều với ngươi, ta chỉ nói một lần thôi, buông tay ra."
"Muốn buông thì ngươi buông trước, đánh ta thảm như vậy rồi, tưởng ta là cháu ngươi à!"
Tiếng bước chân dồn dập vang lên chung quanh Ba người, một đám thị vệ mặc thường phục xuất hiện, tới gần thì nhìn thấy mệnh căn của hoàng thượng không ngờ lọt vào tay người khác, các thị vệ sợ tới mức hồn phi phách tán, keng một tiếng rút đao ra, một thị vệ giơ đao bổ về phía đầu Đường Dần.
"Dừng tay!"
Chu Hậu Chiếu không ngờ quát thị vệ, cả giận nói: "Vừa rồi ta đã nói rồi, đây là chuyện giữa ta và hắn, tuyệt đối không dùng quyền thế ép hắn, đại trượng phu đã nói là giữ lời, các ngươi tới đây làm gì? Cút ngay cho ta! Cút xa một chút!"
"Nhưng..."
"Nhưng!" Chu Hậu Chiếu quát to.
Tần Kham ra hiểu cho họ cứ an tâm, các thị vệ lườm lườm Đường Dần căm giận lui mấy bước, nhưng thế nào cũng không chịu rời đi, ai nấy cương đao rời vỏ, chỉ đợi Đường Dần dám hơi có dị động liền xuất thủ trảm sát.
Chu Hậu Chiếu cố nén đau, nhưng vẫn duy trì duy trì vẻ mặt quật cường, cơ nhục non nớt vặn vẹo, ngay cả giọng cũng méo đi: "Đường Dần, ta nói lại lần nữa, buông tay!"
"Còn lâu!" Đường Dần đao quá, căn răng cười lạnh: "Ngươi không buông tay, ta cũng không buông tay!"