Rượu là nữ nhi hồng ngon nhất, Tần Kham ngửa đầu một hơi uống cạn, trong lòng có tâm sự, uống vào chẳng có mùi vị gì.
Phách Châu tạo phản, triều đình bình định, mười vạn tinh nhuệ của kinh doanh thế như bẻ gãy nghiền nát không thể chống đỡ, một tòa thành trì không thể thủ được, đợi sau khi phá thành người nên giết sẽ giết, người nên trấn an sẽ trấn an, dán bố cáo chiêu an, thủ phạm tạo phản ném lên xe tù chở về kinh sư, nhiệm vụ của Tần Kham được tính là hoàn thành, một việc rất đơn giản.
Nhưng mà trong cái chuyện đơn giản này lại có một nữ nhân mà Tần Kham bất kể nhìn thế nào cũng không muốn nhìn thấy, thế nên chuyện đơn giản lại trở nên không đơn giản.
Yêu hận đan xen, muốn bỏ mà khó bỏ, quyết tâm huy binh tới tấn công, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy nàng ta, Tần Kham lại cảm thấy mình mềm lòng.
Nữ nhân hiếu thắng nhưng lại điềm đạm đáng yêu này, hắn nên làm gì với nàng ta bây giờ?
Đường Tử Hòa mím môi nhìn Tần Kham uống cạn chén rượu, sau đó giơ đáy chén về phía nàng ta, đáy chán đã trống không.
Khóe miệng Đường Tử Hòa cong lên, xuống ngựa đi vào trướng bồng, ngồi xuống đối diện với Tần Kham, nhưng lại không vội uống rượu, ngược lại nhìn chằm chằm vào mặt Tần Kham, như muốn tìm ra sự khác biết kể từ khi chia ly, nàng ta nhìn rất cẩn thận và nghiêm túc, giống như thê tử nhìn trượng phu xa cách lâu ngày của mình, sợ như bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào khác với hồi ức.
Cách nhau gang tấc, nhìn nhau không nói.
Thật lâu sau, Tần Kham thở dài: "Qua một năm rồi, Đường cô nương, dạo này thế nào?"
Đường Tử Hòa cười buồn bã: "Chỉ hận rằng ta vẫn là ta."
Tần Kham chăm chú nhìn khuôn mặt trong sự xinh đẹp mang theo mấy phần cương nghị của nàng ta, chậm rãi nói: "Chuyện ta từng đáp ứng cô, ta đang làm rồi, ta không lừa cô. Sau năm năm nhìn lại Thiên Tân, nó nhất định sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất."
Mắt Đường Tử Hòa đỏ lên.
Rất nhanh bức nước mắt quay ngược vào trong, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tần Hầu gia, ngươi và ta hiện tại đang ở trước thiên quân vạn mã, cái ngươi muốn nói chính là những việc vớ vẩn này sa? Vậy thế thì thứ cho bổn soái không thể phụng bồi."
Đường Tử Hòa đứng dậy quay đầu bước đi, cước bộ của nàng ta rất chậm, chậm giống như năm tháng vậy.
Nữ nhân mà đi chậm, chỉ là vì chờ nam nhân mà mình thích lên tiếng giữ lại. Rất nhiều nam nhân chính là vì không hiểu nữ nhân. Cho nên mới đẩy họ từ không nỡ bỏ đi thành không thể không bỏ đi.
Tần Kham hiểu nữ nhân, hắn không để nàng ta thất vọng.
"Đường cô nương..." Tần Kham thở dài: "Hiện giờ đại quân của cô và ta hết sức căng thẳng, trước khi huyết chiến vì sao không thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống uống một chén, xem như là uôgs vì tình cảm cố nhân ở Thiên Tân khi xưa."
Nước mắt của Đường Tử Hòa cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má.
"Tần Kham, hiện tại nói những cái này còn có tác dụng gì? Đã đi tới bước này rồi, ngươi và ta đều là thân bất do kỷ, ngươi không thể vì ta mà lui binh, ta cũng không thể vì ngươi mà quy hàng, bởi vì chúng ta bởi vì chúng ta hiện tại không chỉ là sống cho bản thân mình."
Tần Kham chậm rãi nói: "Đồ tể giết cả ngàn vạn người mà phật còn cho phép hắn quay đầu lại là bờ, cô vì sao không quay đầu dc? Đường cô nương, đừng cứ tự tìm cớ cho mình, cái chí hướng mà cô đang kiên trì đó căn bản chính là sai lầm! Tòa giang sơn này cho dù bị các cô đánh hạ thì sao, cô khẳng định rằng cô thống trị giang sơn thì sẽ tốt hơn đương kim hoàng thượng à? Cô trị tham ô thế nào? Cô trị thủy thế nào? Thát tử nam xâm thì chống lại như thế nào? Giặc Oa xâm phạm bờ cõi thì ứng đối ra sao? Thuế má thu thế nào? Thần đảng phải chế hành như thế nào? Xu thế tập trung đất đai phải hạn chế thế nào?"
Những câu hỏi như pháo liên châu khiến cho Đường Tử Hòa ngây người, ngơ ngác nhìn Tần Kham, trong ánh mắt hiện lên một tia bối rối.
Tần Kham thở dài: "Cô chỉ biết tạo phản, chỉ biết dùng bạo lực để đánh hạ giang sơn ngồi lên long đình, chuyện trên đời luôn rắc rối phức tạo liên quan chặt chẽ tới nhau, tranh đấu giành thiên hạ dùng đao, trị giang sơn chẳng lẽ ngươi cũng dùng đao? Người Mông Cổ chiếm giang sơn người Hán chúng ta nhưng lại không biết thống trị, chỉ biết giết người, phá hoại, kết quả chính quyền triều Nguyên duy trì được bao lâu? Không đến một trăm năm là sụp đổ, Đường cô nương, cô từng nói 'không làm lương y, nguyện làm lương tướng', 'lương tướng' là dễ làm như vậy sao?"
Trong mắt Đường Tử Hòa dần dần hiện ra vẻ tức giận, trầm giọng nói: "Tần Kham, ngươi gọi ta tới là để giáo huấn ta à? Đánh hạ Giang sơn rồi tự có người có học vấn giúp ta thống trị, bổn soái cần ngươi quan tâm hộ ta à? Nói chính sự đi, sự kiên nhẫn của ta không nhiều đâu."
Tần Kham cúi đầu thở dài: "Quy hàng triều đình đi, nếu cô còn tin lời ta, hàng đi. Trước khi đại quân xuất phát ta đã xin ý chỉ c bệ hạ, tuyệt đối sẽ không giết hàng quân, ngược đãi hàng quân, cho phép cô tự cởi bỏ binh khí về quê, ta có thể đảm bảo cô sẽ được bình yên vô sự, Đường Tử Hòa, hàng đi, cô chắc biết hậu quả khi đại quân công thành, sinh linh sẽ đồ thán, chỉ mong cô quay đầu đúng lúc, đừng tạo sát nghiệt."
Đồng tử Đường Tử Hòa trong mắt trong nháy mắt co rút lại, nhìn chằm chằm Tần Kham, lạnh lùng nói: "Không! Ta tuyệt đối sẽ không quy hàng! Kiếp này ta có lẽ làm sai nhiều chuyện, nhưng chuyện này ta làm đúng! Ngươi ngồi trên đỉnh triều đình làm sao biết được nỗi khó khăn của dân gian? Ngươi có biết Phách Châu bịcác cẩu quan Minh đình phá hoại thành thế nào ư? Ngươi có biết bách tính Phách Châu sống khổ thế nào ư? Triều đình này sớm nên diệt vong rồi! Không đổi thành một mảng trời sáng sủa thì Đường Tử Hòa ta chết cũng không cam lòng."
Tần Kham lắc đầu nói: "Đây là tội của Lưu Cẩn, Lương Hồng, hiện giờ Lương Hồng bị các ngươi giết, Lưu Cẩn bị bệ hạ tự mình hạ chỉ lăng trì, mà ta lần này không chỉ mang đến binh đao huyết quang, ta còn mang đến nền chính trị nhân từ của bệ hạ, mang đến sự bồi thường và xin lỗi tới cho bách tính Phách Châu, phế bỏ mã chính của Phách Châu, miễn thuế cho Phách Châu."
Tần Kham còn chưa nói xong thì đã bị Đường Tử Hòa lạnh lùng cắt ngang: "Ngươi hiện tại nói những cái này còn có tác dụng gì? Cho dù ngươi tuyên đọc thánh chỉ của hoàng đế trước mặt tất cả bách tính Phách Châu thì ngươi xem bách tính Phách Châu còn ai chịu tin."
Tần Kham trầm mặc, tim hắn dần chìm vào đáy cốc.
"Xem ra cô quyết tâm muốn phản rồi, ta nói gì cũng vô dụng." Tần Kham buồn bã thở dài.
"Không sai, ta vừa nói ra, ta không thể quay dầu, tính mạng của mấy vạn huynh đệ gắn chặt lên người ta, ta làm sao dám dám tính mạng của bọn họ ra mạo hiểm?"
Tần Kham bất đắc dĩ nói: "Một nữ nhân như cô, tranh bá vấn đỉnh để làm gì?"
Những lời này đã khơi dậy ngạo khí của Đường Tử Hòa, nàng ta nghe vậy liền cười lạnh nói: "Ai nói nữ nhân không thể tranh bá vấn đỉnh? Bản sự lật tay làm mây, úp tay làm mưa nữ nhân cũng có thể có! Ta sẽ dùng hai bàn tay này, tự mình ước lượng anh hùng thiên hạ."
Ngữ khí khựng lại, nụ cười của Đường Tử Hòa càng lạnh: ".... Huống hồ ta đã ước lượng qua rồi, kẻ được gọi là anh hùng chẳng qua chỉ có thế, nếu nam nhân các ngươi chỉ có chút bản sự ấy thì thiên hạ này ta lấy có ngại chi!"
Tần Kham cuối cùng cũng bị nàng ta chọc giận: "Đường Tử Hòa, cô thật ngông cuồng. 'Anh hùng' mà cô nói đó cchính là tên gia nô của Lưu Cẩn Lương Hồng bị cô giết hay là tên Hứa Thái vứt đi đó?"
Đường Tử Hòa giống như con thiên nga bướng bỉnh ngẩng cao đầu, không cam lòng chịu yếu thế nhìn hắn: ".... Cũng có thể là ngươi!"