Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 540: Nguy cấp




Các tướng sĩ phản quân sĩ khí dâng trào xếp thành hàng trên đầu tường, các loại cự mộc, lôi thạch, dầu hỏa được bách tính chuyển lên đầu tường, tên được chất thành đống được đặt dưới chân các cung tiễn binh, cứ cách mỗi mười trượng lại dựng một cái nồi sắt cực lớn đã châm lửa, dầu sôi trong nồi bốc khói nhà nhẹ.

Lúc tướng sĩ phản quân Trong thành đang bận rộn, quân đội triều đình ngoài thành đã đóng trại xong, doanh trại quân đội mười vạn đại quân kéo dài mười dặm, trong doanh một tướng lãnh mặc giáp giục ngựa tiến về phía cửa thành, rời cửa hơn mấy chục trượng, tướng lãnh ghìm ngựa cao giọng hô lên đầu tường: "Phụng chỉ quan Tổng binh bình định Sơn Âm Hầu Tần đại nhân sai sứ vào thành, xin gặp Đường nguyên soái."

Trên Đầu tường là một mảng yên tĩnh, không thấy bất kỳ phản ứng gì.

Tướng lãnh giục ngựa đi qua đi lại dưới thành, cười ha ha: "Mỗ chỉ có một mình, các ngươi có gan tạo phản lại không có gan gặp ta sao? Các ngươi sợ cái gì chứ?"

Trước lầu quan sát, mọi người lẳng lặng nhìn Đường Tử Hòa.

Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm tướng lãnh dưới thành, suy tư một lúc rồi lạnh lùng nói: "Cho hắn một bài học, dạy cho hắn đừng có ngông cuồng, sau đó mở cửa thành cho hắn vào, bổn soái cũng muốn nghe thử xem hắn muốn nói gì!"

Trong mắt Cát lão ngũ chợt lóe tinh quang, chộp cung tên của một quân sĩ bên cạnh, tay trái đặt liền ba mũi tên, vù vù vù ba tiếng, ba mũi tên như tia chớp bắn ra, vừa hay rơi xuống trước chiến mã của tướng lãnh dưới thành một thước, ba mũi tên xếp thành hình tam giác cắm xuống đất, lông vũ ở đuôi tên khẽ rung rung.

Lập tức tiếng cười của tướng lãnh tắt phụt, sắc mặt có chút khó coi, thủ pháp ba tên liên châu tuy rằng không tính là hiếm thấy, nhưng sau khi bắn ra ngoài trăm bước không ngờ có thể xếp thành hình tam giác cắm trước người hắn một thước, hiển nhiên người trên đầu tường nếu muốn một tên bắn chết hắn cũng không cần tốn nhiều sức.

Cửa thành nặng nề chậm rãi mở ra, cầu treo ở sông đào bảo vệ thành cũng được hạ xuống, tướng lãnh không dám nói thêm cái gì, trầm mặc giục ngựa vào thành.

Trong thành Phách Châu khắp nơi là cảnh hoang tàn, Hứa Thái công thành liên tục hơn mười ngày làm dân cư trong thành tổn hại nhiều nơi, rất nhiều bách tính không thể không chuyển ra, dựng trại trên bãi đất trống trong thành, chung quanh lều dựng lửa trại.

Tướng lãnh sau khi vào thành thì xuống ngựa, nhìn cảnh tượng như tận thế trong thành, hai má hơi run run, không nói câu nào, dưới ánh mắt đối địch của ác tướng sĩ phản quân đi lên lầu quan sát.

Đường Tử Hòa khoanh tay đứng trước lầu, mặt không biểu tình lẳng lặng nhìn đại quân triều đình ở xa xa, bất kỳ ai cũng không nhìn ra được trong lòng nàng ta lúc này đang nghĩ gì, tướng lãnh lên thành lâu, còn cách Đường Tử Hòa một trượng thì liền bị các tướng sĩ phản quân ngăn lại, không cho phép hắn tiến về phía trước một bước.

Tướng lãnh cũng không để ý, chỉ ôm quyền nói với Đường Tử Hòa: "Trấn phủ Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti dưới trướng Sơn Âm Hầu Đinh Thuận, bái kiến Đường nguyên soái."

Đường Tử Hòa quay đầu lại, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Thuận: "Ta đã gặp ngươi rồi, ngươi từng được Tần Kham phái đến Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên giáo, về sau trúng phục kích của Bạch Liên giáo, người chịu hơn mười vết thương được khiêng về kinh sư."

Đinh Thuận nhếch miệng cười: "Đa tạ Đường nguyên soái thưởng hậu."

"Tần Kham có gì muốn nói với bổn soái?" Đường Tử Hòa lạnh lùng nói.

Đinh Thuận còn chưa lên tiếng thì Cát lão ngũ ở bên cạnh hung tợn nói: "Nếu ngươi dám nói nửa lời khuyên chúng ta quy hàng triều đình, lão tử cũng mặc kệ quy củ chó má hai quân giao chiến không chém sứ gì đó, giờ một đao làm thịt ngươi luôn."

Đinh Thuận mặt không đổi sắc, cười ha ha nói: "Đường nguyên soái trị quân không nghiêm rồi, từ đâu ra loại thủ hạ không biết lớn nhỏ này thế."

Cát lão ngũ giận dữ rút đao, Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Lão ngũ lui ra!"

Mắt lộ sát ý nhìn chằm chằm Đinh Thuận, Đường Tử Hòa nói: "Đinh Thuận, bổn soái hy vọng thủ hạ của Tần Kham không phải chỉ là loại múa mép khua môi, Tần Kham có gửi lời gì thì ngươi mau nói ra đi."

Đinh Thuận ôm quyền nói: "Đường nguyên soái, Tần Hầu gia chỉ có một câu, buổi chiều quân ta lui binh năm dặm, ở giữa cửa thành Phách Châu và quân ta dựng một trướng bồng, Hầu gia nguyện một mình gặp mặt nguyên soái, hai bên không mang theo binh khí hay người hầu, Hầu gia và nguyên soái ôn lại tình xưa ở Thiên Tân, không biết nguyên soái có dám đáp ứng hay không?"

Lời này vừa rồi khỏi miệng, nhất là hai chữ "tình xưa", kèm theo vẻ ám muội khó tả thành lời, sắc mặt của các tướng sĩ phản quân bên cạnh lập tức trở nên quái dị, ánh mắt phức tạp mà hoài nghi ném về phía Đường Tử Hòa.

Đường Tử Hòa giận dữ nói: "Ngươi đánh rắm chó! Ai có tình xưa gì với hắn! Nếu không phải nể ngươi là sứ tiết của quân địch thì bổn soái đã chém bay cái đầu cho của ngươi rồi."

Đinh Thuận thấy mục đích đã đạt được, thế là cười ha ha thuận thế xuống lừa nói: "Vâng, vâng, bản tướng lỡ lời. Ý của Hầu gia là để tránh sinh linh đồ thán sau đại chiến, cũng vì không để tướng sĩ hai bên thương vong quá nặng, Hầu gia muốn mặt đối mặt bàn chuyện với nguyên soái, bàn ra một biện pháp cả nhà đều vui, tận lực miễn trận chiến đoan này, ai nấy nghĩ cho tính mạng của tướng sĩ thủ hạ mình, xin nguyên soái thận trọng suy nghĩ."

Đường Tử Hòa mím môi, quay đầu hỏi chư tướng phía sau: "Ý Các ngươi như thế nào?"

Cát lão ngũ đứng ra gấp giọng nói: "Chuyện đã tới nước này trừ đánh một trận ra thì còn có biện pháp gì khác nữa? Chẳng lẽ muốn chúng ta quy hàng triều đình sao? Xưa nay chuyện triều đình giết hàng quân còn ít à? Nguyên soái không cần để ý đến hắn, muốn chiến thì chiến, sợ chết thì chúng ta đã không tạo phản!"

Đường Tử Hòa lạnh lùng nhìn về phía tướng lãnh còn lại: "Còn ý của các ngươi?"

Chư tướng nhìn nhau, trầm mặc một lúc rồi nói: "Xin để nguyên soái làm chủ."

Đường Tử Hòa nói: "Tốt, bổn soái sẽ đi gặp Tần Kham để xem hắn muốn nói gì với ta, các ngươi yên tâm, bổn soái nhất quyết sẽ không quy hàng triều đình, Đường Tử Hòa ta xin thề với trời!"

Chư tướng đều ôm quyền, Cát lão ngũ lại lạnh lùng nhìn Đường Tử Hòa, mặt Đường Tử Hòa hơi đỏ lên một chút rồi lập tức xoay người nhìn quân đội triều đình đông nghìn nghịt dưới thành.

Lời nói của Tần Kham đã truyền, phản quân cũng không làm khó Đinh Thuận, để hắn ra khỏi thành, chư tướng tản đi, Cát lão ngũ vẫn đứng sau lưng Đường Tử Hòa không nói gì nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng ta.

Đường Tử Hòa không quay đầu lại mà thở dài: "Cát lão ngũ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không quy hàng triều đình, đã đi tới bước này, ta đã không thể quay đầu lại nữa rồi."

Buổi chiều, đại quân triều đình quả nhiên giữ lời lui về phía sau năm dặm, để ra một khoảng trống trước cửa thành bắc Phách Châu, trăm quân sĩ khiêng vài lều và cọc gỗ, dựng một trướng bồng đơn sơ, chính giữa trướng bồng đặt bàn ghế bằng gỗ lim, trên bàn thậm chí còn đặt bầu rượu và mấy món thịt khô.

Sau khi Quân sĩ dựng trướng bồng xong thì tự động lui về trong quân.

Sau một tiếng đồng hồ, phía trung quân của kinh doanh một người một ngựa chậm rãi đi ra, thủng thẳng giục ngựa đi vào trướng bồng, không lâu sau, cửa thành bắc Phách Châu cũng kèo kẹt mở ra một khe hở, Đường Tử Hòa một mình một ngựa đi vào trướng bồng.

Trước trận của hai bên là một mảng yên tĩnh, tướng sĩ của hai bên nín thở nhìn chủ tướng của mình chậm rãi tiến rồi trướng bồng.

Gió rất lạnh, giống như vô số cây châm đâm vào mặt, Đường Tử Hòa lẳng lặng nhìn Tần Kham mặc áo lông cáo màu trắng đứng ngoài trướng bồng, lộ nụ cười tao nhã quen thuộc với nàng ta, vẫn bình tĩnh như lúc xưa còn ở Thiên Tân, giống như đang nắm giữ tất cả, bao gồm cả trái tim nàng ta.

Gió thổi vào má đau rát, tựa hồ cũng thổi vào mắt Đường Tử Hòa, bởi vì mắt bị gió lạnh thổi vào mà ứa nước.

Tần Kham cũng nhìn Đường Tử Hòa, vẫn khuôn mặt tuyệt sắc quen thuộc, cách nửa năm không gặp, giống như lại có chút xa lạ, nàng ta gầy đi rất nhiều, váy xanh yêu thích trước kia hiện giờ cũng thay bằng áo giáp oai hùng hiên ngang, chỉ là áo giáp rộng quá khổ người, chỉ nhìn một thân áo giáp này Tần Kham đã hiểu ra rất nhiều.

Nửa năm qua, nàng ta sống không tốt, hoặc là nói, tình trạng của thành Phách Châu cũng không tốt, nếu không thì tướng sĩ phản quân cũng sẽ không để chủ soái của bọn họ mặc áo giáp không vừa người.

Tần Kham lặng lẽ thở dài, đi trước vào trướng bồng rồi ngồi xuống, tự rót hai chén rượu đầy, cao giọng cười nói với Đường Tử Hòa đang ngây ngốc đứng đằng xa: "Đường nguyên soái, trời sắp có tuyết rơi rồi, vào uống một ly được không?"