Nghiêm Tung vẫn luôn cung kính với Tần Kham, lúc trước Tần Kham để cứu nhạc phụ ở trong tù, phái Đinh Thuận âm thầm mua chuộc cống sinh Quốc Tử Giám rình thời cơ mà gây chuyện, khi đó Nghiêm Tung liền cảm thấy cơ hội của hắn tới rồi.
Cử tử tú tài Đại Minh nhiều vô số kể, có thể thi trúng tiến sĩ trong trăm không có một, nhưng mà cho dù thi trúng tiến sĩ thì cũng không có nghĩa là cuộc đời sẽ thăng hoa, của giống như thi vào đại học kiếp trước vậy, thi đỗ đại học cũng không có nghĩa là sau này nhất định có một công việc thu nhập đảm bảo, trên thực tế người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp đại học ở nhà chờ việc tuyệt không tít, tiến sĩ Đại Minh cũng thế, quan viên về hưu quá ít, tiến sĩ chờ đợi được lên cương vị thì lại rất nhiều, thế là dẫn tới cơ cấu quan liêu của toàn bộ Đại Minh quá mức cồng kềnh, cho nên đám tiến sĩ khoa mới đại đa số đều chỉ có thể vào Hàn Lâm viện làm biên tu.
Người vào thì nhiều mà người ra thì ít, một quốc gia bị biến thành giống như táo bón thì tuyệt đối không thể nào khỏe mạnh được.
Lúc ấy Nghiêm Tung thân là Quốc Tử Giám cống sinh hiểu rất rõ vận mệnh của mình, hắn càng hiểu rõ hơn là muốn thay đổi vận mệnh thì chỉ có thể dựa vào chính mình, thế là hắn chủ động tìm tới Đinh Thuận, giúp Tần Kham lúc ấy vẫn chỉ còn là Thiên hộ nội thành Cẩm Y vệ một việc nhỏ.
Nghiêm Tung biết, một người giao tình có thể nói là tâm đầu ý hợp với Thái tử thì tuyệt sẽ không chỉ là một Thiên hộ nội thành, Tần Kham sẽ có tiền đồ huy hoàng hơn, kết hương khói hương khói này với hắn, đối với mình tuyệt không có gì xấu.
Sự thật chứng minh Nghiêm Tung đã thành công, Tần Kham ngày sau quả nhiên thăng chức rất nhanh, tình hương khói năm đó hai người két thành cũng không phụ hy vọng mà phát huy tác dụng, Nghiêm Tung không chút do dự nhào vào dưới trướng Tần Kham, phất cờ hò reo cũng được, vẽ đường cho hươu chạy cũng được, tóm lại, Nghiêm Tung cũng phát đạt theo, hắn mới hơn hai mươi tuổi đã là Binh bộ Tả thị lang, vị trí cửu khanh cách hắn chỉ còn gang tấc, vươn tay ra là đụng.
Nếu không quen Tần Kham, Nghiêm Tung hắn hiện giờ sẽ như thế nào? Đại thể hiện tại cũng chỉ là hàn lâm biên tu, chịu khổ vài năm trong Hàn Lâm viện thì được đưa ra ngoài tới địa phương làm tri huyện một nhiệm, vận khí tốt thì có lẽ sinh thời có thể thăng nhiệm tri phủ, vận khí không tốt thì chỉ sợ chỉ có thể sống hết đời ở vị trí tri huyện rồi nghỉ hưu.
Trong Nhà ấm trồng hoa rất im lặng, Nghiêm Tung ngồi nửa mông trên ghế, vẻ mặt cung kính, ánh mắt bình thản.
Tần Kham nhấp một ngụm trà, cười nói: "Để Duy Trung đợi lâu rồi, bệ hạ khâm điểm bản hầu xuất chinh bình định, hôm nay thực sự là hơi bận."
Nghiêm Tung cười nói: "Hầu gia là bàn đá Để Trụ Đại Minh, tất nhiên là người giỏi thì nhiều việc, hạ quan vô năng, chỉ hận không thể phân ưu nhiều hơn cho Hầu gia."
Tần Kham lắc đầu: "Mọi người đều là người quen, đừng nói những lời như vậy, bản hầu chỉ là trời sinh mệnh lao lực thôi."
Cảm khái thở dài một tiếng, Tần Kham cười khổ nói: "Đại Minh thiếu nhân tài, bản hầu cũng thiếu nhân tài."
Nghiêm Tung từ trong tay áo lấy ra một bản danh sách rồi cười nói: "Người chịu phân ưu cho Hầu gia không ít đâu, sau khi Lưu Cẩn ngã triều đường đại loạn, các đại thần hoảng sợ, không ít người có lòng đầu nhập vào Hầu gia, lại lo cửa nhà Hầu gia quá cao, bọn họ không bước vào được, thế là rất nhiều người cầu đến hạ quan, không chỉ là hạ quan, Đỗ đại nhân nhạc phụ của Hầu gia chỉ sợ cũng nhận không ít thiếp."
Tần Kham cầm danh sách đọc một lúc, lẩm bẩm nói: "Hữu phó Đô Ngự Sử Sử Lâm, Hữu thiêm Đô Ngự Sử Trương Phu HOa, Công bộ Thị Lang Tằng Giám, hình bộ Thị Lang Hồng Chung."
Đóng danh sách lại, Tần Kham lúc này bỗng nhiên phát giác thế lực của mình theo sự diệt vong của Lưu Cẩn mà bỗng dưng bành trướng, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện tốt, Tần Kham khác với Lưu Cẩn, người một khi đắc chí liền càn rỡ sẽ chú định không sống được lâu, Tần Kham hắn nếu muốn trăm năm sau khí định thần nhàn nằm ở trên giường bình yên biến mất, lúc này tốt nhất nên nhún mình một chút, nếu không thì kết cục sẽ chẳng khác gì Lưu Cẩn."
Nghĩ nghĩ, Tần Kham trả danh sách lại cho Nghiêm Tung, chậm rãi nói: "Bản hầu sắp xuất chinh rồi, sẽ không gặp mặt mấy vị đại nhân này, lát nữa ta sẽ lệnh cho Đinh Thuận chuẩn bị lễ đưa tới phủ họ, đa tạ bọn họ đã để mắt tới Tần mỗ."
Nghiêm Tung không phải là tân đinh quan trường, nghe vậy mắt lộ vẻ thưởng thức: "Hầu gia biết tiến thối trong dòng nước xiết, hạ quan vô cùng kính phục."
Tần Kham lắc đầu cười khổ, lập tức nghiêm mặt nói: "Duy Trung, vốn ta từng đề nghị với Lý Đông Dương để ngươi đảm nhiệm chức, có điều Lý Đông Dương bác bỏ, ngẫm kỹ lại, Lý Đại học sĩ nói cũng không phải không có lý, triều đường là nơi chú trọng tư lịch, Duy Trung ngươi mới hơn hai mươi tuổi, nếu hãnh tiến quá nhanh ngược lại sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên ngươi vẫn cứ tạm thời rèn luyện thêm vài năm trên vị trí Binh Bộ Thị Lang đi, làm thêm chút chiến tích, khi đó ta sẽ du thuyết giúp ngươi, ý của ngươi thế nào?"
Nghiêm Tung đứng dậy cảm động nói: "Hầu gia giúp hạ quan đi đến vị trí hôm nay đã là tái sinh phụ mẫu của hạ quan rồi, hạ quan theo để Hầu gia làm chủ, sai đâu đánh đó, Hầu gia phân phó thế nào, hạ quan sẽ làm theo như thế."
Tần Kham gật đầu, chăm chú nhìn Nghiêm Tung nói: "Nói đến chiến tích, chỗ bản hầu có một tâm sự, không biết Duy Trung có nguyện phân ưu với ta không?"
Nghiêm Tung ánh mắt chớp động, cười nói: "Tâm sự của Hầu gia, chẳng lẽ là... Thiên Tân?"
Tần Kham ngây ra: "Sao ngươi lại biết?"
Nghiêm Tung cười nói: "Lúc trước Hầu gia từng vì mở rộng thành Thiên Tân mà chạy đôn chạy đáo, hạ quan lúc ấy liền lưu tâm, cân nhắc cẩn thận dụng ý của Hầu gia mới phát hiện ra kế hoạch của Hầu gia không nhỏ, Hầu gia có cái quyết đoán muốn làm chuyện mà vô số đế vương danh thần trăm năm nay không dám làm, hạ quan bất tài nhưng nguyện làm tiểu tốt trước ngựa cho Hầu gia."
Tần Kham cười to, xem ra Nghiêm Tung thật sự minh bạch dụng ý của hắn.
"Duy Trung, chỉ sợ phải để ngươi ủy khuất hai năm, Thiên Tân quá trọng yếu đối với ta, phải do người tâm phúc lo liệu, trước mắt Thiên Tân bách phế đãi hưng, mà tri phủ mới được phái tới thì tài năng bình thường, không hợp ý ta, ta muốn tiến cử ngươi tới Thiên Tân làm tri phủ hai năm, treo hàm Binh bộ Tả thị lang và thiêm Đô Ngự Sử, hai năm sau sẽ lại điều ngươi về kinh, ta đảm bảo ngươi sẽ len làm Binh bộ thượng thư, Duy Trung ý thế nào?"
Nghiêm Tung nghiêm trang nói: "Nguyện cống hiến sức lực vì Hầu gia, tất cả nghe Hầu gia phân phó."
Tần Kham cười nói: "Thế này thì ta yên tâm tới Phách Châu bình định rồi, Duy Trung nhớ kỹ, muốn phục hưng Thiên Tân trước tiên phải để thương nghiệp hưng vượng, muốn thương nghiệp hưng vượng, trước tiên phải mở biển, sau khi ngươi tới Thiên Tân thì trước tiên vô thanh vô tức xây dựng nha môn thị bạc ti, ta đã rủ hơn mười vị Quốc Công Quốc Hầu trong triều hùn vốn đóng tàu biển đi hải vận, ngươi xây dựng thị bạc ti triều đình sẽ không có ai dám nói gì, hơn mười vị Quốc Công Quốc Hầu chẳng ai có thể trêu vào được, bản hầu đã cho ngươi mượn gió đông rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nghiêm Tung nhất nhất ghi nhớ trong lòng.
ngày hôm sau, giáo trường kinh doanh trống trận rầm rầm, kèn thổi vang trời, tinh kỳ phần phật. Quan Tổng binh Bình định, Sơn Âm Hầu Tần Kham điểm binh giáo trường, mười vạn tướng sĩ kinh doanh sơn đình nhạc trì, sát khí sa trường ngập trời.