Tần Kham bình tĩnh nhìn Chu Hậu Chiếu, thở dài: "Bệ hạ, thứ cho thần lớn mật, quan phủ Phách Châu ức hiếp bách tính quá đáng, Cẩm Y vệ dưới trướng thần mấy ngày nay đã thu thập ác tin tức lớn nhỏ của Phách Châu, chuyện nào cũng đều là bách tính bị quan phủ bức cho cửa nát nhà tan, đặc biệt là mã chính của Phách Châu, quan phủ địa phương quy định mỗi hộ gia đình hàng năm phải giao nộp năm thớt ngựa khỏe trưởng thành cho triều đình, nếu không sẽ bắt người bỏ tù, năm thớt ngựa khỏe trưởng thành, gia đình bách tính bình thường làm sao mà nuôi cho dc? Bách tính Phách Châu bị bức tới bước này, đã không còn đường sống nữa rồi, Đường Tử Hòa và Trương Mậu chỉ cần bước lên cao hô to, vô số bách tính sẽ theo họ làm phản, dẫn tới nhân số phản quân trong hai tháng ngắn ngủi từ năm ngàn nhanh chóng khuếch trương đến bảy vạn... Bệ hạ, bách tính Phách Châu là bị quan phủ ép cho phải phản."
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt sợ sệt, sắc mặt hết xanh lại đỏ, trầm mặc hồi lâu rồi oán hận vỗ bàn cả giận nói: "Lưu Cẩn, Lương Hồng! Đều là bọn chúng ở ngoài làm xằng làm bậy phá hỏng thanh danh của trẫm, trẫm nói muốn bách tính Phách Châu nộp nhiều ngựa như vậy lúc nào đâu? Dương Nhất Thanh từng ở tam biên thi hành mã chính, nhưng cũng chỉ định ra mỗi hộ chỉ giao nộp hai thớt ngựa trưởng thành, huống chi hai thớt ngựa này là trực tiếp lao dịch, một quyển kinh tốt đẹp lại bị bọn cẩu quan Phách Châu niêm sai hết."
Tần Kham thở dài: "Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ! Thần nguyện xuất chinh bình định cho bệ hạ, nhưng thần muốn xin bệ hạ một đạo thánh chỉ, tạm miễn mã chính Phách Châu, không chỉ là mã chính, tất cả thuế nặng của quan phủ đều miễn, Hộ bộ triều đình phân phối bạc trùng kiến thành trì, thu hút thương nhân, lập ngự sử đài, tri phủ và nha môn Hán Vệ, tam quyền phân lập. Bệ hạ, để Phách Châu nghỉ ngơi lấy lại sức mấy năm đi, bách tính Phách Châu dã bị dày vò không chịu nổi nữa rồi, nếu không lần này thần bình phản loạn được rồi, chưa chắc lần tới Phách Châu lại phản là khi nào đâu."
Thi hành biện pháp chính trị cũng thế, bình định cũng thế, trước khi quyết định xuất thủ đầu tiên phải tìm được căn nguyên của phản loạn, thắng lợi trên quân sự chỉ trị được phần ngọn, căn nguyên của vấn đề thì không giải quyết được, hôm nay bình phản loạn ngày mai lại sẽ phản.
Tần Kham không thích làm loại chuyện không có ý nghĩa này, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải trị cả gốc lẫn ngọn, một lần là dứt, đứng ở góc độ khách quan mà nói, căn nguyên của loạn Phách Châu không ở Đường Tử Hòa, nàng ta chỉ ở đúng thời cơ vừa hay đứng ra mà thôi, không có Đường Tử Hòa Phách Châu vẫn sẽ loạn, lại trị không rõ ràng, mã chính không bỏ, loạn Phách Châu chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Trẫm cho ngươi đạo thánh chỉ này!" Chu Hậu Chiếu đáp ứng rất sảng khoái.
Hắn không phải người không hiểu đạo lý, hắn chỉ mê muội mà thôi, sách sử từng trang nói hắn hoang đường phản nghịch, nhưng chưa từng nói là hắn tàn bạo bất nhân. Giang sơn hoàng đế Hoằng Trị để lại cho hắn hắn không thể không để ở trong lòng.
"Tần Kham, trẫm giờ hạ chỉ, phong người làm đốc phủ Bắc Trực Đãi, cho phép ngươi nắm quyền xử lý quân chính Phách Châu, lo việc bình Phách Châu cùng với thực hiện nền chính trị nhân từ sau chiến tranh." Chu Hậu Chiếu nói tiếp: "Tần Kham, tất cả nhờ vào ngươi, giang sơn là cơ nghiệp tổ tông lưu lại cho trẫm, nó không thể sụp đổ trong tay trẫm được, trẫm tin ngươi nhất nhất định sẽ kỳ khai đắc thắng."
"Thần tuân chỉ."
Chu Hậu Chiếu hiếu kỳ nói: "Mười vạn tướng sĩ kinh doanh do ngươi thống lĩnh, ngươi định phá phản tặc như thế nào?"
"Thần là định thế này, sau khi đại quân vây thành, thần phái người bắn tên thư vào thành, mời thủ lĩnh phản tặc Đường Tử Hòa ra khỏi thành gặp mặt."
"Trẫm biết! Ngươi muốn bày Hồng Môn Yến, ngoài trướng mai phục năm trăm đao phủ thủ, chờ ngươi ném chén làm hiệu."
"Thần không thể không gián ngôn với bệ hạ, bệ hạ phải biết bắt kịp thời thế, cái biện pháp rách nát này sau khi Sở bá vương dùng qua một lần, trăm ngàn năm qua ai nấy đều tranh nhau làm theo, khiến cho người trong thiên hạ hiện giờ người người đều biết, vừa nói tới mời kẻ địch tới dùng tiệc là không thể thiếu đao phủ thủ mai phục bên ngoài. Càng không có phẩm là, những nhân vật thiên cổ phong lưu này sao chép biện pháp của Sở bá vương thì cũng thôi đi, mà ngay cả nhân số đao phủ thủ cũng rập khuôn y hệt, bất kể ai mời khách cũng đều có năm trăm đao phủ thủ ở bên ngoài, không nhiều hơn cũng không ít hơn. Một biện pháp lừa người mà dùng không biết bao lần, hiện tại ai còn mắc mưu? nữa? Bệ hạ không tin thì ngươi mời con heo tới dự tiệc đi, xem nó có tới hay không, lợn cũng hoài nghi ngài liệu có mai phục đao phủ thủ để giết nó ăn tết hay không đó."
"Ha ha ha ha..." Chu Hậu Chiếu cười như bị điên.
Tần Kham mặt không biểu tình lườm hắn, chán nản thở dài. Đứa nhỏ này trình độ nhịn cười kém thế, tương lai nếu rảnh biên soạn một cuốn sách bao gồm những câu chuyện cười trên mạng kiếp trước cho hắn, thật sự hoài nghi liệu mình có phạm tội mưu hại hoàng đế hay không nữa, đứa nhỏ này tất nhiên sẽ cười tới chết.
Chu Hậu Chiếu ngửa tới ngửa lui cười ha ha một lúc rồi mới hòa hoãn lại, lau nước mắt cười nói: "Được rồi. Hồng Môn Yến lỗi thời rồi, ngươi thử nói xem định đối phó với Đường Tử Hòa như thế nào?"
"Thần mời nàng ta ra, sau đó dùng tình dùng lý khuyên bảo nàng ta." Tần Kham như có thâm ý nhìn Chu Hậu Chiếu một cái rồi nói tiếp: "Tốt nhất có thể thuyết phục Đường Tử Hòa bỏ thành mà hàng, vương sư triều đình không cần đánh mà phục được người. Bệ hạ, Đường Tử Hòa nếu hàng triều đình thì bệ hạ sẽ xử lý nàng ta như thế nào?"
Chu Hậu Chiếu trầm ngâm một lát r chậm rãi nói: "Từ xưa kẻ hàng không giết không truy xét. Nếu không sẽ thành điềm xấu, trời cao phạt nặng, Tần Kham ngươi nếu thật sự có thể thuyết phục Đường Tử Hòa quy hàng triều đình, trẫm hứa tuyệt đối sẽ không động tới nàng ta. Thậm chí còn có thể phong nàng ta làm nữ quan. Trong thập vương phủ có mấy vị lão công chúa lớn tuổi ở. Trẫm sẽ an bài cho nàng ta tổng quản thập vương phủ..."
Chu Hậu Chiếu cười thần bí, nói: "Đây chính là công việc béo bở đó, trẫm khi còn là Thái tử có nghe nói, các công chúa ở trong thập vương phủ, các Phò mã mặc dù là vợ chồng với công chúa, nhưng theo tổ chế, Phò mã đều phải ở ngoài Thập vương phủ, Phò mã nếu muốn gặp mặt cá nước thân mật với các công chúa, đều phải hiếu kính cho nữ quan không ít."
Nhìn bộ dạng cười cười của Chu Hậu Chiếu, môi Tần Kham mấp máy mấy cái, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Có câu thật sự không đành lòng nói với hắn, nam nhân trước khi muốn cá nước thân mật phải chi tiền, cái này cũng giống như đi kỹ viện, các cô nãi nãi của Chu Hậu Chiếu đại thể chẳng khác nào bị chơi, thật sự không hiểu là hắn cao hứng cái gì.
Tư duy nếu mở rộng hơn một chút, để Đường Tử Hòa tổng quản thập vương phủ, chẳng khác nào làm tú bà.
Tần Kham ra sức lắc lắc đầu, xua đi những ý tưởng đáng sợ này.
Xua đi những ý nghĩ này rồi, trong lòng Tần Kham lại trở nên trầm trọng.
với tính cách cương liệt của Đường Tử Hòa, nàng ta... sẽ quy hàng triều đình sao? Đi tới một bước này rồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiêu chiến hỏa khắp Bắc Trực Đãi, Hà Nam, Sơn Đông, cho dù nàng ta muốn quy hàng, liệu có còn do nàng ta quyết định hay không?
Những gì nên nói đều nói xong rồi, Tần Kham đang định cáo lui, bỗng nhiên nhớ tới tình cảm trắc trở của vị hoàng đế trẻ tuổi này, làm bằng hữu, vẫn phải hỏi thăm một chút.
"Bệ hạ, mấy ngày nay không biết tiến triển giữa ngươi và Lưu Lương Nữ đó."
Chu Hậu Chiếu đang cười tươi vừa nghe thấy ba "Lưu Lương Nữ" thì ánh mắt lập tức trở nên u oán sầu não, nước mắt ngân ngấn, Tần Kham thấy mà đầu óc mông lung, trong tai thậm chí mơ hồ nghe thấy điệu "Nhị tuyền ánh nguyệt"Cực kỳ bi thảm.
"Thần... Cáo lui!"
Rời khỏi Báo Phòng vừa trở lại hầu phủ, thánh chỉ đã theo sau tới cửa.
Hoàng đế và nội các đạt thành nhất trí, chuyện chủ tướng bình định quyết định như vậy.
Cơ cấu Triều đình khi vận chuyện vẫn rất mạnh mẽ vang dội, không lâu sau, Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung tự mình đưa công hàm và hổ phù điều binh của binh bộ tới hầu phủ. Đồng thời Hộ bộ bắt đầu khẩn cấp tập trung lương thảo, nghi trượng cùng với nha bài quan ấn của đốc phủ Bắc Trực Đãi do quan viên của Lễ bộ và Lại bộ tự mình đưa tới cửa, Bảo Quốc công Chu Huy cũng phái tì tướng đăng môn, mời Sơn Âm Hầu ngày mai tới giáo trường điểm binh tuyển tướng.
Tin tức sắp xuất chinh chưa kịp về nội viện nói với cho Đỗ Yên Kim Liễu, thì khách nhân tới cửa rất nhiều, Tần Kham đành phải tươi cười tiếp đãi.
Trong nhà ấm trồng hoa ở thiên thính Hầu phủ.
Nghiêm Tung tới đưa công hàm và hổ phù vẫn ở lại trong nhà ấm trồng hoa không đi, Tần Kham ở tiên đưa tiếp đón đưa tiễn các quan viên, làm xong các loại thủ tục pháp định lãnh binh xuất chinh, lúc này mới vẻ mặt mệt mỏi đi vào nhà ấm trồng hoa.
Nghiêm Tung mặc áo quan màu đỏ đứng dậy thi lễ: "Hầu gia vất vả rồi."
Tần Kham cười cười bảo hắn ngồi xuống, quan sát Nghiêm Tung một cái, có chút hài lòng gật gật đầu.
Hiện giờ Nghiêm Tung mới hơn hai mươi tuổi, tuyệt không âm hiểm xảo quyệt như sách sử đời sau nói về hắn, ánh mắt hắn rất chính trực, giống như bách tà bất xâm, hơn hai mươi tuổi đầu đã làm tới Binh Bộ Thị Lang, tốc độ thăng quan thật sự là thần tốc, quan cao mà không quên gốc, cho dù hiện giờ Nghiêm Tung đã dưỡng ra được khí độ và uy thế của thượng vị giả, nhưng mà ở trước mặt Tần Kham thì vẫn trước sau như một khiêm tốn hữu lễ, rất biết tiến thối đúng mực, cũng không uổng công Tần Kham đề bạt hắn.