Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 37




Ánh rạng đông chiếu trên gương, hiện lên một bộ dạng thanh tú. Tư Vũ ngơ ngác nhìn mình trong gương, sắc mặt ảm đạm không hề sáng rọi. Tối qua cô mất ngủ, cả đêm nếm nước mắt vừa mặn vừa đắng, bên tai lại cứ vang lên lời xám hối của anh, trong đầu cứ hiện lên chuyện tình đã nảy sinh ở thế kỷ hai mươi mốt. Mình thật sự buông xuôi hay sao? Thật sự có thể dễ dàng quên đi quá khứ hay sao?

“Vong Ưu cô nương!” Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh “Quý phi nương nương mời người đến cung Càn Thanh!”

Trong lòng Tư Vũ đột nhiên thấy bực bội, vội vàng đứng lên, mở cửa lễ phép nói với thái giám: “Làm phiền công công dẫn đường!”

Khoảng nửa giờ sau, dưới sự dẫn dắt của công công, cuối cùng Tư Vũ cũng đi vào một cung điện xanh vàng rực rỡ. Bước qua cánh cửa cao cao, cô đi vào đại điện, bên trong trang hoàng không những quý phái mà còn chứa một tia tao nhã.

Một người phụ nữ từ bên trong đi ra. Tư Vũ nhận ra bà, bà là mẹ của Trạc Thác, quý phi nương nương duy nhất của Thịnh Trạc hoàng triều.

“Vong Ưu tham kiến quý phi nương nương!” Tư Vũ vội vàng hành lễ với bà.

“Đứng lên đi.” Thanh âm cực kỳ ôn nhu làm sự tự nhiên của Tư Vũ biến mất.

Tư Vũ đứng thẳng người, chỉ xuống chỗ ngồi mà bà chỉ định, một cô cung nữ lập tức dâng trà lên.

“Xin hỏi…. Nương nương tìm Vong Ưu có chuyện gì?” Nhấp một ngụm trà thơm, tâm tình trở nên vui mừng không ít, Tư Vũ bình tĩnh nhìn Nhược Vũ lễ phép hỏi. Hôm nay là lần thứ hai nhìn thấy bà, hơn nữa còn là ở một khoảng cách rất gần. Tư Vũ phát hiện, quý phi nương nương trước mắt còn xinh đẹp hơn nhiều lần sao với lần đầu tiên gặp mặt, vẻ đẹp càng lúc càng động lòng người, hấp dẫn người ra không chỉ ở dung mạo xinh đẹp của bà mà còn là vẻ hạnh phúc tự nhiên tỏa ra.

“Ta có thể gọi con là Tư Vũ không?” Nhược Vũ nhìn cô mỉm cười hỏi.

“Nương nương?” Tư Vũ kinh ngạc, làm sao mà bà lại biết tên mình?

Tư Vũ vừa nghe xong, cái miệng mở lớn, trờ ạ, bà là ai mà sao có thể hiểu lòng người đến vậy?

“Cảm giác rất ngạc nhiên phải không?” Nhược Vũ cười nhẹ “Tư Vũ,con biết không? Gặp lại con như nhìn lại chính bản thân ta của hai mươi năm về trước. Thật ra Thác nhi đã nói cho ta biết. Thác nhi nó thật sự đã sai rồi, hơn nữa là quá sai lầm. Nhưng trong lòng nó chỉ yêu mình con, chỉ có điều nó yêu theo phương thức rất đặc biệt, không giống người thường. Cũng vì thế nên khiến con bị tổn thương đến cực điểm.”

Nhược Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đầu tiên, ta thay mặt nó nói lời xin lỗi, là ta dạy nó không tốt nên mới khiến con đau lòng như vậy. Nhưng, xin hãy cho nó một cơ hội nữa được không? Người yêu hoàng thất chính là quái dị ở chỗ này, năm đó ta cũng vậy, cũng vì phụ hoàng nó mà đau khổ gần chết. Nhưng cuối cùng ta vẫn lựa chọn cách tha thứ, bởi năm đó và sự lựa chọn đó nên giờ ta mới có niềm hạnh phúc này, để ta hiểu được cách hoàng thất họ yêu là như vậy, dù có cố chấp nhưng thật ra cũng có điểm tốt.”

Tư Vũ im lặng lắng nghe.

Nhược Vũ lại âm thầm nhìn cô, tiếp tục cảm thán: “Ta biết mình không có tư cách gì yêu cầu con tha thứ cho Thác nhi, nhưng tối qua, thân là mẫu thân ta thật không đành lòng chứng kiến con mình biến thành như vậy. Trước kia, dù Thác nhi có rất nhiều phụ nữ, nhung nó chưa từng biểu hiện cảm giác quan tâm như vậy. Duy chỉ có đối với con nó mới động lòng. Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước kia luôn đầy tự tin, nhưng hôm nay lại suy sụp tinh thần đến như vậy. Không hiểu tại sao tự nhiên Thác nhi lại mất tích, điều đó khiến ta rất đau lòng. Mất rồi lại được lại, lại để cho ta mừng rỡ như điên. Nhưng, đáng tiếc nó không còn là Thác nhi của lúc trước nữa rồi, hiện giờ nó đang bị hối hận và đau khổ ăn mòn.”

Suy tư xong, bà lại nói tiếp: “Tối qua, nửa đêm nó đi uống rượu, say mềm rồi khóc lóc với ta ‘mẫu hậu, thế là kết thúc rồi, con sống không còn ý nghĩa gì nữa, cô ấy không để ý đến con nữa rồi, cô ấy nói từ nay về sau không muốn gặp con, cuộc sống trong tương lai của cô ấy không muốn có sự xuất hiện của con. Mẫu hậu, lòng của con đau quá, giống như có ngàn vạn thanh dao đâm cắt vậy, đau muốn chết đi. Nếu như cái chết có thể giải cứu mọi chuyện, có thể xóa bỏ mọi thống khổ trong lòng con thì con đồng ý, con đồng ý.” Nhớ đến đứa con trai mà mình yêu thương nhất bi thảm khóc lóc, Nhược Vũ đau lòng muốn rơi lệ.

Tư Vũ nghe xong, nhìn bà với vẻ lo lắng vô cùng, không biết nên nói gì, chỉ tiếp tục lẳng lặng nhìn bà.

“Tình yêu cần sự tha thứ và vị tha, mặc kệ trước kia nó có làm gì, hãy vì điểm xuất phát ‘yêu’ mà độ lượng tha thứ cho Thác nhi, cho nó có cơ hội chuộc tội cũng chính là cho mình một cơ hội tìm lại hạnh phúc. Được không?” Nhược Vũ rơi lệ chờ đợi câu trả lời của Tư Vũ.

Lúc này, một bóng người màu vàng sáng vọt tới trước mặt Nhược Vũ, gấp gáp hỏi: “Vũ nhi, nàng làm sao vậy? Ai chọc giận nàng làm nàng phải khóc?”

Nhược Vũ lau khô nước mắt nhìn người mới tới thấp giọng nói: “Thạc, thiếp không sao.”

“Chắc chắn không đơn giản như vậy, nhất định là nàng có việc gì, không phải chúng ta đã nói rồi sao, giữa phu thê nên thẳng thắn, nàng như vậy có phải khiến ta lo lắng không?”

“Thạc……”

Tư Vũ động lòng nhìn cảnh tượng ấm áp này, từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ. Cô cô đơn đứng đó, lúng túng nói: “Không quấy rầy hoàng thượng và nương nương, Vong Ưu xin được cáo lui trước!”

Nhìn bóng dáng người màu tím nhạt chậm rãi biến mất ở cửa ra vào, Trạc Thạc bừng tỉnh: “Vũ nhi, người vừa rồi là……”

Nhược Vũ thở dài một tiếng “Hi vọng con bé không quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, nếu không Thác nhi sẽ không còn cơ hội nữa. Hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

“Nàng yên tâm. Tư Vũ là cô gái thông minh, nếu nghĩ thông thì cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho Thác nhi.” Trạc Thạc ôn nhu an ủi bà. Cả đại điện trầm xuống đến tĩnh lặng.

Điện thái tử.

Nằm trên chiếc giường lớn màu vàng nhạt, Trạc Thác dần dần mở to mắt, xoa xoa huyệt thái dương, anh lại nhìn chằm chằm vào đỉnh màn ngẩn người.

“Điện hạ!” Một tiểu thái giám vội vàng đến trước giường, lo lắng nhìn anh “Xin hãy uống canh giải rượu.”

Trạc Thác ngồi dậy, nhận chén canh trong tay hắn, ngửa đầu uống cạn, sau đó đưa trả chén trong cho hắn, suy yếu hỏi: “Tiểu Lý Tử, bây giờ là giờ nào rồi?”

“Bẩm điệnhạ, vừa qua khỏi buổi trưa. Quý phi nương nương vừa ghé qua, thấy ngài còn đang ngủ say nên dặn nô tài chờ ngài tỉnh rồi mời ngài qua cung Càn Thanh dùng bữa.”

“Ừ.” Trạc Thác đáp lại một tiếng, sau đó lại hỏi: “Tiểu Lý Tử, Hiền Thái Phó hôm nay đã làm những việc gì?”

“Bẩm điện hạ, buổi sáng quý phi nương nương có truyền nàng ấy đến cung Càn Thanh để thăm hỏi. Sau khi trở về, nàng ấy cùng thái tử nước Nguyệt Ký xuất cung.”

“Cái gì?” Gương mặt Trạc Thác lộ rõ vẻ thống khổ và đố kỵ, hơi thở trở nên gấp rút hơn.

Tiểu Lý Tử sợ hãi nhìn anh, chần chờ nói: “Điện hạ, thái tử Tư Mã Tước luôn mượn cớ cùng Hiền Thái Phó xuất cung, theo như nô tài thấy, không chừng Hiền Thái Phó đã bị hắn đả động rồi.”

“Bản thái tử đương nhiên biết!” Trạc Thác bựa bội “Nhưng, nàng ấy không hề muốn để ý đến bản thái tử, bản thái tử biết làm thế nào?”

“Điện hạ, nô tài có một ý kiến vụng về, không biết có nên nói ra hay không?”

“Có cái gì đề nghị thì nói mau. Chậm chạp như thế, ngươi muốn bản thái tử tức chết à?” Trạc Thác đem tức giận trút lên người hắn.

Tiểu Lý Tử run rẩy, cẩn trọng ghé vào tai anh nói vài tiếng.

Trạc Thác nghe xong, có vẻ hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Tiểu Lý Tử đưa ra biện pháp này tuy có điểm hèn hạ, nhưng nếu như không làm như vậy, nếu cứ chờ nàng tha thứ cho mình thì nàng sẽ bị Tư Mã Tước bắt cóc. Đặc biệt nghĩ đến sự nhẫn tâm của cô tối qua, những đau đớn trong lòng lại bắt đầu phát ra.

“Điện hạ, đến lúc đó gạo đã thành cơm, Hiền Thái Phó chắc chắn sẽ ở bên ngài. Huống hồ, chờ nàng nhận ra người hùng vĩ thế nào thì nhất định sẽ càng thêm yêu ngài hơn.” Tiểu Lý Tử tiếp tục dụ dỗ.

Tốt nhất là khiến cô ấy mang thai, xem như là vì đứa trẻ mà thương lượng, nhất định cô sẽ từ từ chấp nhận mình. Đến giờ anh vẫn không tin cô ấy lại nhẫn tâm quên mình, cam lòng rời khỏi mình. Dù sao cô ấy cũng đã từng yêu mình sâu đậm như vậy. Tình yêu này anh rõ ràn nhất, hận càng sâu thì yêu càng sâu. Chính mình năm đó cũng bị cô ấy cho “thương tổn” và “phản bội” đến như vậy, nhưng sáu năm đó vẫn còn rất yêu cô ấy.

“Ừ, Tiểu Lý Tử, ngươi đi sắp xếp đi, nhớ rõ, chỉ được thành công, không được phép thất bại! Nếu để cho nàng ấy biết được, bản thái tử tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

“Tuân mệnh! Điện hạ xin hãy yên tâm, nếu không thành công, cái đầu này của Tiểu Lý Tử sẽ mặc cho ngài xử lý.”

“Bản thái tử không cần cái đầu của ngươi, chỉ cần ngươi sắp xếp mọi chuyện cho thỏa đáng!”

Nhìn thân hình nhỏ yếu chậm rãi đi ra, tâm tư Trạc Thác đang tĩnh mịch bỗng trở nên hi vọng trở lại, thấp giọng nỉ non: “Vũ nhi, đừng trách anh dùng xuân dược với em, nhưng em yên tâm, tương lai chắc chắn em sẽ hiểu được nỗi thống khổ của anh, anh xin hứa sẽ mãi mãi yêu thương em, sẽ khiến cho em trở thành người hạnh phúc nhất khắp thiên hạ.”

Trong phòng yên lặng, Tư Vũ một tay chống cằm ghé sát vào mặt bàn, vừa lấy chiếc trâm cài đầu ra xem xét cẩn thận chu đáo. Ngọc khí cổ đại, chí địa chất phác, trong suốt thông thấu, công trình làm tinh sảo, tuy phải dùng hơn mười lượng bạc nhưng cũng đáng giá.

Hôm nay cùng Tư Mã Tước đi dạo phố, anh phát hiện cô không mang trâm cài đầu anh tặng nên lại mua một cái khác tặng cô, may là anh không hỏi nguyên nhân tại sao cô lại không mang, nếu không thì không biết nên trả lời thế nào nữa.

“Vong Ưu cô nương!” Nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi lanh lảnh ngoài cửa vang đến.

“Mời vào!” Tư Vũ đáp nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục nhìn ngắm vật trong tay.

‘Cạch’ một âm thanh vang lên, cửa phòng bật mở, một thái giám dáng vẻ thanh niên đến trước mặt cô, cung kính nói: “Đây là chè hạt sen hoa bách hợp, điện hạ sai nô tài đưa tới cho người.”

“Cám ơn!” Tư Vũ không đếm xỉa đến mà đáp lại một câu “Để xuống đó đi!”

Thái giám lo lắng bưng chén đặt lên bàn rồi lẳng lặng nhìn cô.

Tư Vũ buồn bực ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn hỏi: “Còn có việc gì không?”

“À, nghe điệnhạ nói lú này là lúc Vong Ưu cô nương thích ăn chè nhất, xin mời cô nương hãy ăn nhân lúc còn nóng, đừng phụ lòng của điện hạ.”

Thấy hắn nơm nớp lo sợ, trong lòng Tư Vũ dâng lên một cảm giác không đành lòng, không muốn để tiểu thái giam đáng thương này phải khó xử, vì thế nên bưng chén chè lên, không nói thêm tiếng nào mà uống cạn.

Cuối cùng cô trả lại chiếc chén không, tiểu thái giám mừng thầm, không ngừng nói lời cảm ơn với Tư Vũ rồi vui mừng rời khỏi.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé với những cử chỉ kỳ lạ của hắn, Tư Vũ cảm thấy rất kinh ngạc nhưng không để ý lắm, sau khi đóng chốt cửa cô thu hồi chiếc trâm cài đầu rồi trở lại giường thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Nằm trên giường cô trằn trọc mãi không thể ngủ được. Bên cạnh đó cô phát hiện thân thể mình đột nhiên nóng lên, phiền muộn xốc lên màn tơ, năm trên giường với chiếc quạt giấy rồi lại chạy đến bên cửa sổ mở lớn cửa ra nhưng không hề có tác dụng.

Thân thể càng lúc càng nóng, như lâm vào biên giới vượng hòa, cô dứt khoát cởi bỏ đồ ngủ, toàn thân chỉ chừa lại cái yếm của tiết sam, sau đó cô lại chạy xuống giường uống một ly nước, nhưng lửa trong người thì vẫn không thể nào tiêu trừ.

Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại xuất hiện phản ứng này?

Cô không ngừng than thở. Đột nhiên trong đầu xuất hiện hình bóng tên tiểu thái giám kia và những cử chỉ kỳ quái của hắn, chẳng lẽ vấn đề là ở hắn? Chén chè kia có vấn đề? Nhớ lại lời hắn nói rằng Trạc Thác có ra lệnh hắn đưa tới, tên khốn kia rốt cuộc đã bỏ cái gì vào trong đó?

Cô đang nghĩ về tên khốn kia liền phát hiện hắn đã xuất hiện trước mặt mình. Đứng lặng trước bóng dáng cao lớn, Tư Vũ kinh ngạc hỏi: “Ngươi…Tại sao lại đến nữa vậy?”

Nhìn gương mặt ửng hồng của cô, Trạc Thác vui mừng nhướn mày, thấp giọng gọi: “Vũ nhi!”

“Ngươi đã bỏ gì vào trong chè?” Tư Vũ run giọng hỏi anh.

“Vũ nhi, có phải em cảm thấy rất nóng không, có phải cảm thấy khó chịu không?” Khóe môi mỏng của Trạc Thác có chút nhếch lên, anh bắt đầu cởi giày và leo lên giường.

Đột nhiên Tư Vũ tỉnh táo lại, cô cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực anh. Nhưng Trạc Thác đã ôm cô rất chặt: “Vũ nhi, không bây giờ em cảm thấy rất khó chịu sao, cảm giác như lửa thiêu rất khó chịu sao?”

Tư Vũ sửng sốt một chút, không tự chủ mà gật đầu, động tác giãy dụa cũng bắt đầu dừng lại, hai mắt trở nên mê man, ngơ ngác nhìn anh.

“Vũ nhi bảo bối, hay để anh giúp anh giải tỏa tất cả mọi đau khổ nhé.”

Thân nhiệt toàn thân nhanh chóng nổi lên, thần trí Tư Vũ đã trở nên mê muội, cô quên rằng anh chính là người đã từng làm tổn thương minh, quên chính mình từng thề không để ý đến anh nữa; hôm nay, cô chỉ nhớ rằng anh đối xử với mình rất tốt, chỉ cần biết anh sẽ mang lại cho mình khoái hoạt và tình cảm mãnh liệt. Cô nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nhẹ giọng nói: “Thác!”

Đã lâu không được nghe tiếng gọi thân quen đó làm cho Trạc Thác vô cùng kích động, anh nhanh chóng trút bỏ những chướng ngại vật……