Hôm nay Tư Mã Tước bị Trạc Thác đưa đi dự buổi thượng nghị, Tư Vũ không có việc gì làm nên ở lại trong phòng ngẩn ngơ.Đột nhiên nghĩ đến cái trâm cài đầu hôm qua Tư Mã Tước tặng mình, cô liền lôi ra ngắm nghía.
Nhưng dù có tìm khắp căn phòng cũng không tìm thấy nó. Rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ đã đặt trong ngăn tủ, tại sao lại không thấy? Trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực, cô đi về trước giường ngồi xuống, suy nghĩ xem cái trâm đã biến đâu mất.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh mềm giòn dễ vỡ của Noãn Ngọc.
Cô mở cửa nghênh đón chỉ thấy sắc mặt Noãn Ngọc khác thường nhìn chằm chằm mình.
“Công chúa, có chuyện gì cần tìm tôi à? Xin mời vào!” Nội tâm Tư Vũ cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh mời cô vào phòng.
Ngồi xuống bàn, sắc mặt Noãn Ngọc hoang mang nhìn cô nói quanh co: “Vong Ưu tỷ tỷ, tôi…..Tôi có việc muốn nhờ tỷ giúp đỡ.”
“Công chúa, mời ngồi!”
Noãn Ngọc chần chờ quả quyết, cuối cùng cô nói thẳng ra: “Vong Ưu tỷ tỷ, tỷ không thể gả cho thái tử điện hạ được!”
“Công chúa…….” Tư Vũ vô cùng kinh ngạc. Cô nhận ra rằng Noãn Ngọc cực kỳ yêu tên khốn khiếp kia, trước khi đến Thịnh Trạc hoàng triều, thường xuyên nghe Noãn Ngọc nhắc tới hắn, nhưng giờ cô mới biết kẻ mà Noãn Ngọc nhắc đến chính là tên hỗn đản đó.
Nhưng hôm nay họ còn chưa động phòng, tại sao Noãn Ngọc lại đến cầu xin mình gả cho Trạc Thác, hơn nữa thái độ không hề ghen ghét đắc ý, chẳng lẽ nữ nhân cổ đại thật sự bị lễ giáo trói buộc đến nỗi khoan hồng độ lượng đến như vậy ư?
“Tại sao?” Tư Vũ lên tiếng hỏi.
“Vì….” Khuôn mặt Noãn Ngọc ửng hồng “Vong Ưu tỷ tỷ có nhớ ngày đó điện đã từng nói vì hoàng triều của họ quy định là sau bảy ngày mới được động phòng không. Thật ra đó là do điện hạ lập ra, bởi vì người có tai họa ngầm, thái tử….không có năng lực!”
“Cái gì? Muội nói thật ư?” Tư Vũ kêu to. Làm sao có thể! Hắn có năng lực hay không mình là người hiểu rõ nhất.
“Ừ. Do chính miệng điện hạ nói với muội mà.” Nhớ lại lúc anh nói với mình cả những chuyện tư mật như vậy, trong lòng Noãn Ngọc trở lên vô cùng thư thái.
“…Vậy sao muội còn bảo ta gả cho thái tử?” Tư Vũ càng lúc càng hồ đồ, càng nghi hoặc khó hiểu.
Noãn Ngọc lẳng lặng nhìn cô, lâu sau mới nói: “Điện hạ có nói, tai họa này không thể chữa trị được, từng có một vị đại sư y thuật cao minh nói rằng chỉ cần tìm được một vị nữ tử chí nhu chí âm cùng người kết hợp thì có thể làm cho thái tử hùng phong tái khởi. Mà tỷ, chính là người nữ tử đó.” Noãn Ngọc nhìn cô không chớp mắt, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao điện hạ luôn muốn mình tìm hiểu về Vong Ưu tỷ tỷ, hóa ra nguyên nhân là vậy.
Nghe đến đó, Tư VŨ cũng hiểu được tất cả mọi chuyện. Đáng ghét! Tên khốn kia không ngờ lại hèn hạ như vậy, lại nghĩ ra biện pháp như vậy để lừa gạt Noãn Ngọc. Nhìn khuôn mặt đang chờ đợi câu trả lời trước mặt, trong lòng Tư Vũ nảy sinh sự đồng tình, thương cảm, còn có áy náy nữa. Người con gái hiền lành này cái gì cũng đều tin hắn! Nếu như cô biết được hắn làm như vậy là có âm mưu thì không biết cô sẽ phản ứng thế nào?
“Vong Ưu tỷ tỷ……”
Tư Vũ dần hồi phục lại tinh thần, hiền hậu nhìn cô lẩm bẩm: “Công chúa, việc này…Hãy cho ta thời gian suy nghĩ rồi sẽ ho người câu trả lời thuyết phục. Được không?”
Noãn Ngọc vội gật đầu “Thực xin lỗi, muội biết không nên ích kỷ như vậy, nhưng muội không thể nhìn điện hạ tiếp tục như vậy. Bất quá, muội đồng ý với tỷ, tương lai tỷ sẽ có địa vị cao hơn muội, Noãn Ngọc vĩnh viễn sẽ coi tỷ là tỷ tỷ tốt của muội, dù mai sau điện hạ có đăng cơ thì Noãn Ngọc cũng sẽ ủng hộ tỷ trở thành hoàng hậu.”
“Công chúa….” Ayy, Tư Vũ chợt âm thầm thở dài, tên khốn kia có tài đức gì mà có thể khiến Noãn Ngọc vô tư yêu chân thành như vậy.
“Được rồi, muội không quấy rầy tỷ nữa. Cứ suy nghĩ đi.” Nói xong, cô chậm rãi đứng lên, quay lại nói cảm ơn và xin lỗi với Tư Vũ thêm lần nữa rồi mới rời đi.
Sau đó Tư Vũ ở lỳ trong phòng suy nghĩ.
Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, cô lại ngồi trong phòng ngây ngốc chờ tên khốn kia đến. Cô biết rõ chắc chắn hắn ta sẽ lại đến!
Quả nhiên, nghe thấy tiếng đóng mở cửa thì một bóng người cao lớn lén lút đi vào nhà, đến trước giường.
Cảm giác rằng anh đã ngồi xuống, Tư Vũ lập tức mở to mắt, yên lặng nhìn anh.
Không ngờ rằng cô còn chưa ngủ, trên mặt Trạc Thác hiện lên một tia vui mừng “Vũ nhi, em đang chờ anh à?”
Tư Vũ cong eo lên, ngồi thẳng dậy thâm trầm nhìn anh, lâu sau mới nói: “Ngươi là đồ hèn hạ vô sỉ hỗn đản!”
“Vũ nhi?”
“Ngươi….Ngươi nói với Noãn Ngọc rằng mình không có năng lực sao?”
Trạc Thác vừa nghe, gương mặt hiện lên một tia xấu hổ, sau đó lại vui mừng nói: “Bọn ta theo như em nói?”
“Hừ, số ngươi thật tốt, gặp được cô gái yêu ngươi đến như vậy. Nhưng cô ấy càng vĩ đại bao nhiêu thì ngươi càng liêm sỉ bấy nhiêu! Trạc Thác, ngươi không phải là người, ngươi còn không bằng loài cầm thú!” Trong lòng Tư Vũ đầy phẫn nộ, không kiềm chế được cơn tức mà nói hết ra.
“Vũ nhi, anh biết làm như vậy rất có lỗi với cô ấy, nhưng anh làm vậy tất cả đều vì em. Ai bảo em không chịu tha thứ cho anh, hơn nữa, còn tên tiểu tử Tư Mã Tước kia cứ cười cười nói nói với em, cùng em đi dạo phố nữa. Nghĩ lại cảnh lúc ngoài phố hắn ôm em, anh hận không thể chém đứt tay hắn.”
“Ngươi….Theo dõi bọn ta?” Đôi mắt đẹp của Tư Vũ lập tức trừng lớn, không tin được nhìn anh.
“Ừ, nếu không phải sợ em giận thì lúc ấy anh chỉ muốn đánh cho nó một trận. Lại còn dám tặng quà cho em nữa, hắn thật sự là to gan lớn mật.” Nhớ lại mọi chuyện mà ngày hôm qua nhìn được, Trạc Thác phẫn nộ không thôi, nói chuyện cũng trở nên hùng hổ.
“…..Cái trâm cài đầu của ta cũng là do ngươi lấy đi?”
“Đúng! Nhìn nó rất chướng mắt. Ngoài anh ra, không ai được phép tặng quà cho em.” Thấy sắc mặt của cô càng lúc càng khó coi, Trạc Thác vội vã dụ dỗ “Vũ nhi, mai anh dẫn em đi mua chiếc trâm khác hấp dẫn hơn, đảm bảo em sẽ cực kỳ thích.”
“Ngươi….Hỗn đản! Bại hoại!” Tư Vũ phẫn nộ hét lên “Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà xía vào chuyện của ta, ta thích nhận quà của ai là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi không?”
“Đương nhiên là có liên quan đến anh, anh là nam nhân của em, tương lai còn là chồng của em nữa, tuyệt đối không cho phép thằng nào nhìn em.” Trạc Thác đột nhiên đứng phắt dậy, quỳ xuống trước giường nhìn cô hối hận nói: “Vũ nhi, anh biết sai rồi, xin hãy cho anh một cơ hội nữa, anh xin hứa từ nay về sau sẽ không nhỏ nhen nữa, không nghi ngờ vô lý nữa, tuyệt đối sẽ không khiến em phải đau lòng nữa, tha thứ cho anh có được không?”
Đột nhiên anh hành động như vậy làm cho Tư Vũ vô cùng ngạc nhiên, không phải nói đầu gối của đàn ông là vàng ư, tự tôn của hắn ta lớn như vậy, hơn nữa còn là thái tử nơi đây, tại sao lại dễ dàng quỳ gối trước mặt người khác như thế?
“Vũ nhi, nghĩ lại khoảng thời gian chúng ta vui vẻ sống cùng nhau, tuyệt vời đến mức nào, vốn dĩ chúng ta là một cặp do ông trời sinh ra. Cho nên, quên chuyện quá khứ thống khổ kia đi được không, bắt đầu lại từ đầu được không?” Trạc Thác tiếp tục cầu khẩn.
Tư Vũ sắp động lòng, nhưng một tia lý trí lại kéo cô về với hiện tại. Tục ngữ nói ‘giang sơn khó đổi bản tính khó rời’, tính khí hắn vốn dĩ như vậy làm sao có thể thay đổi được? Với lại, hiện tại biết hắn hối cải như thế nào? Ai có thể cam đoan tương lai hắn sẽ không lặp lại những chuyện trong quá khứ một lần nữa? Trải qua những lần bi thương thống khố đó, cô đã không còn nghị lực và dũng khí để thừa nhận tình yêu có thuộc về mình hay không.
“Trạc Thác, ngươi đi đi. Chuyện trước kia ta không muốn nhớ lại. Hôm nay ta là Vong Ưu, ta không nhớ rõ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết tương lai của ta không có ngươi, cũng không hẳn là có ngươi! Ngươi….Hãy đối xử tốt với Noãn Ngọc, cô ấy là người đáng để ngươi yêu.”
“Hoang đường!” Trạc Thác bỗng nhiên đứng dậy hét to “Trừ em ra, anh không cần ai hết. Em biết không, mục đích hòa thân là để anh có thể nhìn thấy em. Và, Vũ nhi, em không thể quên anh, em không thể nào quên anh được! Tương lai của em, nhất định là phải ở bên anh!”
“Trạc Thác, buông tay ra. Mặc kệ quá khứ của chúng ta như thế nào, hãy cứ để cho nó biến mất đi. Đừng làm tổn thương những cô gái khác.” Đột nhiên Tư Vũ cười khổ một tiếng “Ngươi…Mãi mãi vẫn ích kỷ như vậy, để đạt được mục đích của mình mà chưa từng lo nghĩ cho người khác. Trạc Thác, chẳng lẽ ngươi luôn muốn làm tổn thương nữ nhân sao?”
Nhìn ánh mắt của cô còn biểu lộ chẳng hề để ý đến người trước mặt, Trạc Thác cuống quít nắm lấy tay cô “Không đâu, Vũ nhi, dù anh có làm tổn thương bất kỳ anh nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em. Xin hãy tin anh, hãy cho anh một cơ hội nữa, cho anh đền bù tất cả những sai lầm của anh có được không?”
Tư Vũ không hề cảm động, tâm tình cũng vô cùng tỉnh táo, rút tay ra khỏi tay anh nói: “Trạc Thác, nếu như ngươi thật sự cảm thấy đau lòng, nếu muốn chuộc tội…thì hãy buông tay ta ra. Ta rất thích cuộc sống bây giờ, xin đừng phá vỡ nó, hãy để cho ta được sống vô tư có được không?”
“Vũ nhi……”
“Đừng nói nữa, ngươi ra ngoài đi. Giữa chúng ta là không thể nào, gương đã vỡ không thể lành lại được, trong lòng ta đã có một vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Cho nên, nếu ngươi muốn tốt cho ta, xin đừng dính dáng gì đến ta nữa.” Nói xong, cô nhẹ nhàng nhìn anh rồi nhẹ nhàng nằm xuống, xoay mặt sang hướng khác chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhìn bóng lưng của cô, Trạc Thác vô cùng đau đớn và hoảng sợ. Xong rồi, tất cả mọi chuyện đã xong rồi, Vũ nhi sẽ không bao giờ tha thứ, làm sao đây? Anh nên làm gì bây giờ? Tinh thần trở nên hoảng hốt, thân hình cứng đơ di chuyển ra phía ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, còn nghe được cả tiếng đóng cửa lại, hai hàng lệ từ khóe mắt Tư Vũ chảy xuống khóe miệng cô, cô lè lưỡi liếm lấy, lập tức cảm thấy mặn quá, thật khổ, thật đắng!