Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 162: Chọc vỡ mụn, mủ chảy tràn lan.




Thế là cuộc chỉnh đốn triều đình này khiến thiên hạ chấn động, bách tính vỗ tay reo hò, thư tố cáo tới tập gửi tới thận hình ti, một số kẻ muốn viết thư tự thú cũng muộn rồi, sống trong nơm nớp lo sợ.

Song cũng có những người chủ trương mềm mỏng thận trọng hơn, e ngại chuyện này làm dao động nền móng Đại Minh, ảnh hưởng tới uy tín quan phủ.

Một khi uy tín của quan phủ đi xuống, bách tính sẽ hoài nghi, không nghe lời n ữa, sẽ phản kháng, từ đó trở thành vòng tròn ác tính không lối thoát:

“ Đã đào tới cấp tri phủ rồi.” Từ Ngũ Tưởng bị điều về Ngọc Sơn trầm tư nói với hoàng đế:

Vân Chiêu mặt lạnh tanh không nói gì.

Trương Quốc Trụ hừ một tiếng:” Tên đã bắn ra rồi, làm gì có chuyện thu về.”

Hàn Lăng Sơn nhún vai:” Ta là ưng khuyển, trình đình bảo sao ta làm vậy.”

Chu Quốc Bình nói Hệ thống quân tự vệ không thành vấn đề, bình thường vốn là cơ cấu bán quân sự rồi, chỉ cần phía quân đội phái quan quân tới chỉ huy, bọn họ là lực lượng đáng tín nhiệm.”

Bành Quốc Thư phản đối:” Ta không nghĩ có ai dám dùng quân đội phản kháng đâu.”

Tiền Thiểu Thiểu âm trầm nói:” Không thể không đề phòng.”

Nghe hết ý kiến mọi người Vân Chiêu phất tay:” Vậy thì tiếp tục.”

Từ Ngũ Tưởng thấy không ai hưởng ứng mình thì cười khan:” Chỉ cần dính líu tới hàng ngũ chữ Quốc thì xảy ra chút sóng gió không hề gì.”

“ Nhiều kẻ cho rằng mình ở thư viện vất vả gần mười năm, nếu sống nghèo khổ cả đời là chuyện lỗ vốn, đặc biệt là thế hệ sau này của thư viện, chưa từng trải qua cực khổ càng cho rằng phải bù đắp lại quãng thời gian chịu đựng trong thư viện.” Đoàn Quốc Nhân bình tĩnh nói:” Đã không phải người cùng đường, vậy tốt nhất là thanh trừng.”

Từ Ngũ Tưởng lại nói:

- Chỉ là thế thì lượng công tác lớn quá.

Vân Chiêu hừ lạnh:” Một năm không đủ thì hai năm, hai năm không đủ thì ba năm, tới khi nào khoét sạch ung nhọt mới làm việc khác. Lần này phạm vi đả kích phải lớn, không chỉ quan viên mà thổ hào sĩ thân, tất cả đều trong phạm vi đả kích, phải phạt nặng.”

Lô Tượng Thăng chắp tay:” Bệ hạ, không nên đưa tình cảm vào chấp hành luật pháp, phạm tội gì thì nên dùng hình phạt đó. Bệ hạ lần này mở từ đường, liền một lúc giết 162 người, thần cho rằng gia pháp Vân thị không phù hợp với tinh thần luật pháp Đại Minh, nên thu hồi quyền này.”

Vân Dương trợn mắt lên vỗ bàn:” Đừng được nước lấn tới.”

Lô Tượng Thăng lắc đầu:” Cho dù ta không nói, sau này cũng có người nói thôi, bây giờ thu hồi, bệ hạ trả giá nhỏ nhất, chẳng may tới khi tạo thành dân ý, tình cảnh của bệ hạ rất khó xử.”

Vân Chiêu không tỏ thái độ.

Thấy không khí có phần không tốt, Trương Quốc Trụ chủ động lên tiếng:” Không thể không nói, biểu hiện học sinh thư viện Ngọc Sơn tốt hơn học sinh đại học đường Ngọc Sơn, tới nay chỉ mới có sáu người chứng minh có tội. Trong khi Đại học đường gấp ba lần con số này, mấy năm qua nương theo luật giáo dục toàn dân, đại học đường mở rộng quá nhanh, dễ vàng thau lẫn lộn, tới lúc phải chú trọng hơn giáo dục phẩm cách rồi.”

“ Sai rồi, phạm tội đa phần là học sinh các phân viện Yến Kinh, Nam Kinh, Quảng Châu, đó là vì ở chính viện, tiền đồ rộng lớn, tất nhiên coi thường lợi ích nhỏ nhặt đó, song bọn chúng mà xảy ra chuyện thì là chuyện lớn.” Tiền Thiểu Thiểu phản bác: “ Học sinh từ phân viện đi ra chỉ có thể đảm nhận quan chức thứ cấp, đường thăng tiến không có, nên tham ô là tất nhiên thôi. Ta cho rằng dù chính viên hay phân viện, không thể nhìn tốt nghiệp trường nào mà chọn người, nếu không thể bỏ hết tệ nạn này.”

“ Các ngươi cứ tiếp tục đi, có kết quả rồi thì báo với trẫm.” Vân Chiêu nói một câu rồi đứng dậy vào đại trạch viện Vân thị:

Phùng Anh ngẩng đầu nhìn Ngọc Sơn sương khói lượn lờ, Tiền Đa Đa đẩy một chiếc xa trẻ con cực lớn, phải gấp rưỡi bình thường, nằm trong đó cũng là đứa bé to vô cùng. Nàng dẫn Vân Đóa đã chập chững biết đi tản bộ trong sân, Vân Xuân khóc nức nở, Vân Hoa đứng bên mặt khó chịu.

“ Không phải chỉ đánh chết hai ca ca ngươi thôi sao, chưa đánh chết ngươi là may rồi, ngươi còn mặt mũi mà khóc à?”

Vân Xuân nghẹn ngào:” Ta không hiểu, trong nhà không thiếu tiền, làm gì mà tham ô tới 17 vạn chứ, đều do họ cưới bà nương không tốt, biết là chuyện chặt đầu, không khuyên can còn ở sau lưng xúi bẩy. Giờ hay rồi, nam nhân bị đánh chết, bản thân bị đầy đi Diêu Châu, đáng thương cho cha mẹ ta khóc chết đi sống lại chẳng ai thương, còn bị tộc nhân xa lánh, ta không còn mặt mũi nào ở lại trang phủ nữa.”

Tiền Đa Đa lấy khăn tay lau nước dãi cho đứa bé lớn, nói với Vân Xuân, Vân Hoa:” Bớt giở trò trước mặt ta đi, đợi bệ hạ về, các ngươi có gan thì giở trò với bệ hạ ấy.”

Vân Xuân lắc đầu:” Gần đây tâm tình bệ hạ không tốt, bọn nô tỳ không dám.”

Phùng Anh nổi giận:” Không dám thì ngậm mồm lại, ta không tin ngươi không nhận ra thay đổi trong nhà.”

Vân Xuân vội vàng phân bua:” Nô tỳ bốn năm năm rồi có về nhà đâu.”

“ Vì sao không về?”

“ Không thích bản mặt của họ, chỉ cần nô tỳ về, họ liền nài nỉ nô tỳ nói tốt với hoàng đế, hoàng hậu, cha mẹ còn ở bên xúi giục, nô tỳ thấy phiền nên không về nữa. Vân Hoa kỳ thực cũng không về nhà.”

Vân Hoa mặt hầm hầm:” Huynh đệ nô tỳ dám nói chuyện này lần nào nô tỳ đánh lần đó, thế là về sau không dám nữa, nô tỳ còn nói, nếu làm việc tốt thì nô tỳ tất nhiên sẽ giúp, nếu có gì đó không ổn, nô tỳ là người đầu tiên không bỏ qua. Lần này coi như nghe lọt lời nô tỳ rồi, nếu không chẳng khá hơn hai ca ca của nó là bao.”

“ Xéo ra ngoài.” Vân Chiêu mặt âm u đi vào, trước tiên đuổi hai đứa ngốc đi:

Thấy Vân Đóa thấy cha to tiếng mếu miệng muốn khóc, vội ôm bảo bối vào lòng, dỗ hồi lâu tiểu công chúa mới vui vẻ trở lại.

Vân Chiêu bế Vân Đóa đi tới bên xe nôi, nhìn Hàn San San, còn trêu đùa cánh tay nần nẫn của nó:” Đứa bé có dễ nuôi không?”

Tiền Đa Đa cười:” Dễ lắm, tiền đề là phải ăn no, đừng thấy giờ nó ngủ ngon, đặt lên giường một cái là bò đi chẳng biết đâu nữa.”

Phùng Anh tới đón Vân Đóa, hỏi:” Khó khăn lắm hả?”

Vân Chiêu lắc đầu:” Chỉ cần hạ quyết tâm thì trên đời này không có chuyện gì khó cả, bảo nhi tử nàng, nếu dám can thiệp công tác kiểm tra, dù nó là nhi tử ta, ta cũng mạnh tay xử lý nó.”

Phùng Anh khẳng định:” Không đâu, Chương Nhi đâu phải đứa hồ đồ.”

“ Được thế thì tốt.” Vân Chiêu lại bảo Tiền Đa Đa:” Nàng cũng quản nhi tử của nàng cho tốt, đừng để nó đào người bừa bãi, dám thả cho kẻ phạm pháp, ta xử cả nó luôn.”

Tiền Đa Đa tự tin:” Nhi tử của thiếp thông minh lắm, nó chỉ nhắm vào học tử thư viện, một đám học sinh thì phạm pháp gì được chứ, với lại người chàng không cần, Hiển Nhi cũng chẳng dùng. Chàng không cần lo bọn thiếp quấy nhiễu, ngược lại chỗ mẫu thân không phải nơi nói lý được, Lưu Như ít nhất dính líu tới 6 vụ án, giờ bị thận hình ti theo sát, đã tới cầu xin mẫu thân rồi. Mẫu thân nói, Lưu Như gia nghiệp lớn, khó tránh khỏi tham dự vào vài chuyện không thể khống chế, hi vọng phu quân mở lối thoát cho cô ta.”

Vân Chiêu hời hợt nói:” Cây ngay không sợ chết đứng, nếu cô ta thực sự chỉ bị phạm quan liên lụy vào thì còn đường cứu, nếu tra ra là chủ động tham dự, vậy thì không ai cứu nổi hết.”

Nhìn trượng phu đi rồi, Phùng Anh dậm chân:” Nhất định là Chương Nhi làm việc không nên làm rồi.”

Tiền Đa Đa lạnh lùng nói:” Lần này ta cũng không bao che cho nó, nên mạnh tay thì mạnh tay, không dạy bảo thì muộn đấy.”