Mùa xuân năm nay, Vân Chiêu vẫn tế thiên ở Long Thủ Nguyên, phụ cận Trường An, quan viên Hồng Lư Tự tới lăng Hoàng Đế ở Duyên An, bái tế Hiên Viên Hoàng Đế.
Trước kia tế thiên là hoạt động hoàng đế phải tham gia.
Năm nay vô số thần tử dâng thư, hi vọng đem tế bái lăng Hoàng Đế vào trong ba đại điển tế tự lớn của quốc gia.
Ba đại điển là, khai xuân bái tế trời đất, thanh minh bái tế anh linh chiến tử, và tháng năm bái tế Hiên Viên Hoàng Đế.
Vốn còn có người đề xuất cả bái tế Khổng thánh ... Sau đó về sau chẳng biết sao, chẳng có gì nữa.
Sau khi quốc gia đi vào quỹ đạo chính quy, kỳ thực Vân Chiêu không phản đối chuyện cúng tế, thịnh thế mà, con người có nhiều thời gian rảnh, nên hoài niệm về tổ tiên về quá khứ.
Tóm lại đây cũng là một biểu hiện của văn minh.
Không chỉ có hoạt động cúng tế tăng lên, ngay cả tiết Thượng Nguyên, tiết Trung Thu, tiết khất xảo, tiết Đoan Ngọ cũng trở nên liên tục cùng long trọng.
Với những hoạt động này, Vân Chiêu chẳng những không chỉ trích còn ủng hộ.
Sau khi vật chất cơ bản được thỏa mãn, tinh thần cũng phải theo kịp.
Tiền Đa Đa hôm nay rất cao hứng, bởi vì mười mấy cái nông trang tập thể gần Tương Dương cơ bản đã biến mất.
Trước kia những nữ nhân tự chải đầu phải dựa vào nàng mới miễn cưỡng mới sống được đã rời thành bảo mình xây dựng, 27 bảy cái gộp thành 10, mười gộp thành 3, rồi cuối cùng chỉ có một cái ngoan cường tồn tại.
Có điều năm nay sắp biến mất rồi, vì trong bảo lũy đó chỉ còn bốn người, hai người trên 70 rồi, một người 60, người trẻ nhất cũng đã 52.
Bốn bà già như thế không thể duy trì một nô trường rộng nghìn mẫu, cho nên quan phủ đương địa quyết định thu hồi nông trang, còn bốn bà già, mỗi tháng nhận bổng lộc đủ nuôi sống bản thân tới lúc chết.
Tin tức tốt đẹp từ các phương diện truyền tới đã nói một cách chính xác với Vân Chiêu, Đại Minh đang từng bước đi tới thịnh thế huy hoàng.
Chỗ duy nhất không hay là con số của giám sát bộ.
Quan viên tham ô hủ hóa ngày càng nhiều.
Năm Tân Hoa thứ nhất, chỉ có 3 vụ án quan viên cấp huyện trở lên, trong đó có hai là thất chức và đưa ra quyết định sai lầm, một tham ô.
Tới năm Tân Hoa thứ 12, vụ án thất chức ít đi, hôm ô hủ hóa lại tăng lên gấp 40 lần.
Trương Quốc Trụ, Lô Tượng Thăng, Hàn Lăng Sơn cho rằng phải định ra hình phạt nghiêm khắc khiến quan viên sợ hãi.
Vân Chiêu không tán đồng, nếu chỉ cần hình phạt nghiêm khắc mà có tác dụng thì hình phạt lột da nhồi cỏ của Chu Nguyên Chương sẽ không chết yểu, càng không xuất hiện chuyện tham nhũng từ trên xuống dưới ở Minh mạt.
Cho nên Vân Chiêu định ra ( Quy đỉnh tư pháp năm Tân Hoa thứ 13 với tham ô hủ hóa), trừ kẻ tội đại ác, cơ bản không có án tử hình.
Có điều tội chết được miễn, tội sống thì khó thoát.
Một người khi vì tội tham ô hủ hóa thành tội tù, chẳng những phải nôn ra tiền tham ô, còn bị phạt cực nặng, nếu tiền tài bản thân không đủ để bồi thường tiền phạt, vậy lấy tài sản thân quyến, nếu tài sản thân quyến không đủ để nộp phạt, sẽ tới thân tộc.
Thông thường, một quan viên bị trị tội cơ bản thân tộc sẽ phá sản hết, trừ đất đai, nhà cửa do nhà nước cung cấp, cùng khẩu lương không bị liên lụy, còn tất cả sẽ sung công.
Hơn nữa con cháu trực hệ ba đời không được vào thư viện chính quyền học tập, không được vào bất kỳ cơ cấu quan phủ nào, không được tham gia tuyển cử, không được một mình kinh thương.
Nói cách khác một khi bị phát hiện tham ô, không chỉ quan viên đó xui xẻo, cơ bản thân quyến của hắn đời này chỉ có thể làm nông kiếm sống thôi.
Liền một hơi trừng phạt ba đời, gia tộc đó cơ bản coi như biến mất khỏi nhân gian, vì trong điều luật này Vân Chiêu để lại một khe hở, đó là ... Chuế tế không tính.
Nói cách khác con cháu phạm quan mà đổi tên họ đi ở rể thì không trong hàng ngũ bị phạt.
Nghe thì có vẻ là tha cho một đường sống, nhưng đám Lô Tượng Thăng xem xong sắc mặt khó coi, vì điều này tương đương với diệt tộc.
Không cần giết một ai.
Quá độc ác.
Khi Nhật báo Lam Điền tuyên truyền điều luật mới này còn cho đăng ( Lệnh tự thú) do chính hoàng đế soạn, phàm là người tự thú trong thời gian tuyên truyền, tích cực trả lại tang vật, sẽ không áp dụng điều luật trên.
Đó là thành ý lớn nhất Vân Chiêu thể hiện ra.
Thị vệ phái đi khắp thành thị lớn trong cả nước, thiết lập hòm thư, hi vọng người đã phạm tội, hoặc đang phạm tội thẳng thắng khai báo, cho vào hòm thư này, sau đó y sẽ tự mở.
Tháng một lập hòm thư, tháng tư thư chất đống trên bàn Chân Chiêu.
Điều này làm Vân Chiêu thương tâm.
Y biết tham quan ô lại sẽ không ít, nhưng không ngờ được lại nhiều tới mức này.
Vân Chiêu cố nén giận dùng nửa tháng đọc từng lá thư, vì thế mà một mình tới đạo quán Chung Nam Sơn ở ba ngày.
Không làm thế y sợ mình nuốt lời, đại khai sát giới.
Đến ngày thứ tư triệu tập quốc tướng phủ, giám sát bộ, pháp bộ tới họp hai ngày.
Sau đó những quan viên tự thú đều bị bắt, bãi quan, tước đoạt vinh dự, tù giam, đi đầy, xét nhà ... Khiến phạm quan phía sau dù muốn viết thư tựu thú cũng không dám nữa.
Thế nhưng đợi bọn họ là công tác kiểm tra chưa từng có trong lịch sử.
Hoàng đế và quốc tướng phủ, pháp đã cùng quyết định, chỉnh đốn triều đình.
Bị kiểm tra đầu tiên là hoàng gia.
Đây là chuyện ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ bó lửa đầu tiên hoàng đế lại đốt mình.
Hoàng gia cực lớn, toàn Đại Minh số người dựa vào hoàng gia kiếm cơm không dưới 40 vạn, trừ có hệ thống quan viên của mình, còn có đất đai, trang viên, bãi săn, cung điện, sông núi ao hồ, đội thuyền, thương đội, cửa hiệu, công xưởng, quân đội.
Mọi người chỉ biết rằng, nhân vật lớn nhỏ trong hoàng gia bị kiểm tra ra tới 162 người.
Những người này không bị đưa vào hệ thống tư pháp, mà giao cho luật tông tộc duy nhất được Đại Minh luật cho phép, gia pháp Vân thị.
Sau đó 162 người này từ đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Không ai tệ hại tới cho rằng hoàng đế đã bao che họ, mọi người đều biết rõ, những người kia chẳng thà được xét xử theo luật Lam Điền.
Cùng với việc 162 người này biến mất sấm sét bắt đầu bủa vây bầu trời Đại Minh.
Không một quan viên nào có thể thoát được khảo nghiệm này.
Mà những quan viên phụ trách mối khi kiểm tra một quan viên đều cười thần bí, chỉ cần kiểm tra ra một người, lập tức có quan viên mới thay thế chức vụ, chỉ cần phát hiện ra chút nghi vấn, bọn họ sẽ bám sát như chó săn.
Thời khắc đó toàn bộ hoàng triều ngừng vận chuyển.
Đối diện vấn đề này, hoàng đế và quốc tướng đều lờ đi, họ tựa hồ đã bỏ mục tiêu phát triển quốc kế dân sinh năm nay rồi, nhất định muốn làm trong sạch đội ngũ.
Vì thế quân tự vệ do đoàn luyện tổ chức thoát ly nhiệm vụ sản xuất, quân chính quy do giáo úy thống lính tiến vào khu phòng ngự của mình, không cho bất kỳ kẻ có dã tâm một cơ hội nào.
Hoàng đế nổi giận, máu đổ ngàn dặm, đó là câu nói ai ai cũng biết.
“ Bao năm qua, Đại Minh chiến thắng vô số ngoại địch, tướng sĩ dùng máu chứng minh cường đại của Đại Minh ta.”
“ Trẫm cho rằng Đại Minh đến lúc bốn biển thanh bình, đao thương vào kho, thả ngựa nam sơn, con dân thiên hạ cuối cùng cũng tới lúc hưởng thụ cuộc sống sung túc.”
“ Không ngờ đúng lúc này, kẻ địch nguy hiểm nhất lại xuất hiện. Không phải là những kẻ phóng ngựa cướp bóc đốt phá, không phải mang hỏa pháo công thành cướp đất, bọn chúng là người mình, thậm chí trước kia có thể gọi là anh hùng.”
“ Nhưng nay chúng đã biến thành kẻ địch nguy hiểm nhất của Đại Minh, nếu không thanh trừ chúng, quốc gia chúng ta khổ công gây dựng sẽ đi vào vết xe đổ của Chu Minh, bách tính sẽ lại bị nô dịch, bị trà đạp.”
“ Vì thế trẫm tuyên chiến với bọn chúng.”