Tiểu Địch Tạp Nhĩ không có mấy phản ứng, dù Trương Lương có cho rằng nó quan trọng hơn giáo hoàng, nó cũng không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào khác. Nó là đứa bé cực kỳ có chủ kiến của mình, không bị ảnh hưởng bởi người khác, giống như năm xưa mẹ nó không thể giữ nó lại, giọng nó rất cương quyết: “ Nhưng khi giáo hoàng phát biểu, không cách nào tới gần trong vòng 200 mét, mà bắn súng ở ngoài 200 mét thì chắc không bắn trúng được giáo hoàng, dùng súng không được đâu, chẳng lẽ chúng ta không thể dùng pháo?”
Cả đám người lớn ngớ người, thằng bé này thật dám nghĩ, trí tuệ của nó đã vượt xa đứa bé cùng tuổi, chẳng thua kém gì người lớn, nếu không đã chẳng được ngồi đây bàn bạc công việc với họ, dù thế nào ý nghĩ này cũng hơi ...
Mắt mọi người muốn lồi ra ngoài: “ Dùng hỏa pháo ở La Mã á?”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ hung dữ nói: “ Không chỉ dùng hỏa pháo, còn dùng cả thuốc nổ, lượng lớn thuốc nổ, thế mới giết được giáo hoàng, không cho ông ta bất kỳ cơ hội sống sót nào.”
Kiều Dũng sững sờ:” Dùng hỏa pháo thì càng kém chính xác.”
“ Thế nên chúng ta mới chôn thuốc nổ trước, cháu không tin mấy khẩu đại pháo oanh kích mà không dẫn nổ được thuốc nổ, sau đó nhân hỗn loạn ám sát ở khoảng cách gần, như thế cháu không tin làm tới thế mà Á Lịch Sơn Đại vẫn không chết.”
Tới lượt Trương Lương lắp bắp: “ Ta nhớ cháu và muội muội cháu đều là giáo đồ thành kính nhất.”
“ Cháu tin Thượng Đế, còn giáo hoàng chỉ là nô phó của Thượng Đế mà thôi, sao không giết được chứ?” Tiểu Địch Tạp Nhĩ nói xong rời bàn mặc áo choàng lên, thong thả mặc vào:” Cứ chuẩn bị theo cách này đi, dù không giết được giáo hoàng cũng có thể khiến thành La Mã hỗn loạn, chỉ có loạn, chúng ta mới có cơ hội.”
Thiếu niên tóc vàng đi rồi, Trương Lương và Kiều Dũng đưa mặt nhìn nhau chưa hết bàng hoàng, những người còn lại cũng xì xào không thôi.
“ Tự học khóa trình của thư viện Ngọc Sơn mà cũng có thể sinh ra nhân vật cỡ Hàn lão đại à?”
“ Không biết, dù sao ta đưa nó đọc bút ký học tập của ta, ta học hết khóa trình thư viện mà có thành Hàn lão đại thứ hai đâu.” Một người lên tiếng, hắn không khỏi lo lắng, đứa bé này quá đáng sợ rồi, không còn là thiên tài nữa mà là thứ yêu nghiệt:
“ Thằng bé này tương lai phải bố trí ra sao? Dù sao nó là người dị tộc.” Có người đề xuất một lo lắng, sự thông minh của Tiểu Địch Tạp Nhĩ đã khiến người ta phải e ngại:
“ Lời này bất kể thế nào cũng không được để nó nghe thấy.” Trương Lương rít khe khẽ bênh vực, dù sao đứa bé này do hắn cứu về, tình cảm sâu sắc :” Nó học lễ nghĩ Đại Minh, nói tiếng Quan Thoại, ai quan tâm tóc nó màu gì, ta thấy đứa bé này tóc vàng càng đẹp, nó là người Đại Minh, các ngươi có suy nghĩ khác, đừng trách ta.”
“ Phải rồi, đứa bé này nói tiếng Quan Thoại còn tiêu chuẩn hơn người Trung Nguyên như ta. Từ khi bệ hạ thi hành ( Vận thư) cho tới nay, cách phát âm của thằng bé này giống trên ( Vận thư) nhất. “ Kiều Dũng cảm thán không thôi.
“ Đúng vậy thằng bé này sinh ra đã là trẻ con Hán gia ta, để ở đất dã man này tiếc lắm.”
“ Vậy có nên chuẩn bị đại pháo với thuốc nổ cho nó không?”
- Vì sao không chứ, chúng ta còn phải tìm cho thằng bé này một con dê thế tội, các ngươi thấy quốc gia nào thích hợp? Khắc Luân Uy Nhĩ của nước Anh hay là Cáp Lý Phát của Áo Tư Mạn.”
“ Mặc dù nhiều đế vương ghét giáo hoàng, nhưng làm gì có ai đủ gan giết giáo hoàng chứ?”
“ Vậy thì đừng chọn vội, xem kiếm được pháo nước nào đã, sau đó chụp mũ lên đầu nước ấy.”
Mọi người tán đồng phương thức này.
Mấy năm qua đám Kiều Dũng, Trương Lương vì nhiều tiền, nhân thủ phát triển nhất là thương nhân.
Tới giờ những thương nhân này đã phân tán khắp các ngóc ngách Châu Âu.
Mới đầu bọn họ còn cho rằng những người này vì quan niệm quốc gia, không dễ dàng giúp người Đại Minh, thế nhưng sau vài năm bọn họ nhận ra, thương nhân Châu Âu là quần thể đặc thù, thần mà họ tin tưởng là tiền chứ không phải là đối tượng cụ thể nào.
Chỉ cần đủ lợi ích, đừng nói là bán đứng quốc gia, bán linh hồn cũng không là gì.
Giống năm xưa bệ hạ giảng bài trên thư viện có nói, đó là những người thuần túy nhất, trừ tiền ra họ không tin cái gì hết.
Bọn họ chỉ trung thành với tiền.
Những thương nhân này do bá tước Lôi Ân, tổng đốc thương nghiệp Nam Dương tiến cử.
................... ..................
Khi Tiểu Địch Tạp Nhĩ trở về nơi ở thì địa điểm nhỏ bé đã chật kín người.
Một giáo sĩ râu rậm ngồi chính giữa, thao thao bất tuyệt kể lại những điều mình thấy ở Đại Minh.
“ Nói vậy tàu hỏa kỳ thực là một cái máy chạy hơi nước?”
“ Đúng vậy, hoàng đế họ gọi là ấm trà lớn, trải qua nhiều năm thay đổi từ hình tròn thành hình thùng, tiện lắp đặt máy móc hơn. Trước khi tôi về, Đại Minh đồng thời làm ba tuyến đường sắt, nói cho các ông biết, một khi hoàn thành, sẽ dài hơn 5000 km, hoàng đế của họ nói, dùng tuyến đường sắt này trói chặt cả đế quốc lại, thế mới bình an lâu dài.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ hỏi:” Ông nói hiện giờ tàu hỏa một lần có thể chở hàng hóa trên 1 triệu bàng (pound)?”
Thang Nhược Vọng nâng ly rượu nho lên mời, giọng đã có ba phần say:” Vẫn đang tăng lên.”
“ Hoàng đế họ là người thế nào?” Ngài Địch Tạp Nhĩ vừa nâng ly rượu lên thì bị Ngả Mễ Lệ chống hông nhìn chằm chằm, cười gượng đặt xuống:
“ Y là ma quỷ, ma quỷ thực sự, khi ta gặp y, y mới mười tuổi, vậy mà y từng chút một ăn mòn cả Đại Minh rộng lớn vô biên ấy. Ngài Địch Tạp Nhĩ, nếu ngài gặp y, ngài sẽ biết, đó là hợp thể của rắn độc, hổ, báo, sư tử. Nhưng đó là ở bên trong, bề ngoài y hoàn mỹ như thiên sứ, giọng y ôn hòa như nhà truyền đạo vĩ đại, y cao quý như thần thánh. Y giỏi lừa gạt người khác, ai gặp y cũng sùng bái, hận không thể chết vì y. Các quý ông, lần này tôi may mắn được trở về là nhờ vị hoàng đế đó ban cho, y biết , tôi về sẽ bóc trần sự giả dối, tàn độc của y trước mặt mọi người.” Thang Nhược Vọng chua chát:” Y cũng biết, tôi nói những lời này sẽ chẳng có ai tin, càng không tin y mới trên 30, sức khỏe của y vô cùng tốt, tôi không biết năm tháng tiếp theo y còn làm ra chuyện gì, nhưng y làm ra cái gì, tôi cũng không ngạc nhiên đâu.”
Thường ngày Thang Nhược Vọng không uống rượu, nhưng từ Sử Đồ Cung đi ra, ông ta liền muốn uống, uống tới giờ liền say rồi.
Ngài Địch Tạp Nhĩ tay hơi run, hỏi ra điều ông ta coi trọng nhất:” Thế vị hoàng đế phương đông đó nhìn nhận thế nào về khoa học mới?”
Thang Nhược Vọng đã uống tới mũi đỏ bừng:” Toàn lực ủng hộ, chỉ cần ngài có ý tưởng, sẽ được vị hoàng đế đó toàn lực ủng hộ, y là người giàu có nhất thế giới. Y không sợ tiêu tiền, y còn đặt 2 vạn đồng bạc trong trường học, tuyên bố chỉ cần là người có ý tưởng có lý, có hi vọng thực hiện, hoặc là lý luận cao thâm, y vui vẻ lấy số tiền đó cho người ấy đi thí nghiệm, xác thực ý tưởng của mình.”
“ Các ngài, nếu các ngài ở Đại Minh, các ngài sẽ là vị khách tôn quý nhất, y sẽ cung cấp cho các ngài số tiền cả đời các ngài chưa từng thấy để thực hiện ý nghĩ trong đầu, dù là ý nghĩ hoang đường nhất.”
“ Y từng nói, chưa bao giờ lo lắng tiêu tiền lãng phí, chỉ lo không ai tới tiêu số tiền đó.”
Ánh mắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ đầy sùng bái, trong đầu nó hình ảnh Vân Chiêu đã xuất hiện cả ngàn lần. Lần này nghe Thang Nhược Vọng miêu tả, càng thêm cụ thể, càng thêm vĩ đại.
Chỉ người như thế mới xứng sai khiến mình.
Mình nhất định phải tới quốc gia không có đói khát, không có đau thương đó, mình nhất định phải để Ngả Mễ Lệ được sống ở quốc gia mỹ lệ.
Trước tiên, giết giáo hoàng rồi hẵng nói.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ siết chặt nắm đấm.