Ba ngày sau, Thang Nhược Vọng đem theo đội ngũ đúng 200 người rời Ngọc Sơn.
Ông ta còn mang theo lượng lớn tơ lụa, đồ gốm, giấy, sách vở và thuốc men, những thứ này thương nhân chỉ có thể mang theo một lượng giới hạn, nhưng Thang Nhược Vọng có thể mang theo vô hạn.
Đi cùng ông ta còn có cả nhân viên công tác bổ xung cho sứ quán Châu Â, trong đó y sinh không dưới 10 người, còn có 20 người Châu Âu đã sống ở Đại Minh trên 15 năm.
Nói thật, khác với Thang Nhược Vọng, những người Châu Âu trước kia vốn là nô lệ, thợ thuyền, hải tặc với cả kỹ nữ đã cắm rể ở Ngọc Sơn này không quá bức thiết muốn về nhà, nếu chẳng phải ở Châu Âu còn có người thân, bọn họ chẳng muốn về.
Nhưng Thang Nhược Vọng cần họ về cùng mình để chứng minh Đại Minh là vùng đất văn minh chứ không phải là nơi man hoang như người Châu Âu nghĩ.
Một bộ Marco Polo du ký không đủ để chứng minh phương đông tồn tại quốc gia hoàng kim.
Bởi thế lần này Vân Chiêu chuẩn bị để Thang Nhược Vọng đem câu chuyện về quốc gia hoàng kim về Châu Âu, để Châu Âu thành mảnh đất cứu vớt những người tuyệt vọng.
Những hàng hóa tinh xảo mà Thang Nhược Vọng mang theo, đem tin tức về quốc gia giàu có truyền cho người Châu Âu khao khát tài phú.
Nếu quốc gia yếu ớt, người ngoài tới sẽ là mở đầu cho tai họa, nếu quốc gia cường thịnh, người ngoài tới sẽ chỉ khiến quốc gia đó càng thêm phồn vinh.
Thang Nhược Vọng đi rồi, mang theo cả dã tâm và khát vọng của Từ Nguyên Thọ, Từ Nguyên Thọ vô cùng kỳ vọng thời khắc Thang Nhược Vọng quay về, ông ta tin, khi Thang Nhược Vọng quay về thì cũng là lúc thư viện Ngọc Sơn thay đổi cực lớn.
Thế chế chính trị vốn có của Đại Minh cơ bản đã đi tới tận cùng, đó là nhận thức chung của người đọc sách Đại Minh.
Hình thành được nhận thức này vô cùng gian nan, nếu không có Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung và các lộ phản vương chém giết tàn phá, cái quốc gia này sẽ tiếp tục sống tạm qua ngày, đó mới là tai họa của dân tộc.
Giờ tới lúc phải cảnh tỉnh rồi.
................... .........................
Gia Dục Quan.
Trương Kiến Lương đã trở thành quan trị an nơi này, hắn nghĩ, nơi này phải tiếp nhận sự quản lý của lão tử, không thể vì xuất hiện một quan viên học sinh mà thay đổi.
Quan viên học sinh tới đây tên là Bành Ngọc, sau khi tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, sở dĩ không bị phân phối tới Tây Vực ngoài Gia Dục Quan là nhờ cha hắn.
Cha hắn qua đời rồi, còn được chôn ở kỷ niệm đường sau núi Trọc.
Cũng chính vì là hậu duệ người có công nên hắn mới được lựa chọn nơi thực tập.
Hắn không muốn rời mẫu thân ở góa quá xa, liền chọn Gia Dục Quan.
“ Sau này quản trị an vẫn là ta, ngươi chỉ quản dân sự.”
Bành Ngọc không có ý kiến gì với sự phân phối này, Trương Kiến Lương vốn là quan trị an do bách tính tiến cử ra, ở cái vùng hoang man này, quan trị an cơ bản chuyện gì cũng quản.
Hắn biết phụ cận Gia Dục Quan sở dĩ tuyệt tích đạo tặc hoàn toàn là nhờ thanh đao của nam nhân như sắt thép này.
Hắn vừa mới tới đây, nam nhân này chính là chỗ dựa của hắn.
“ Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Câu trả lời mau mắn của Bành Ngọc làm trên khuôn mặt đen đúa của Trương Kiến Lương xuất hiện nụ cười:” Ta đọc sách không nhiều, vì thế không ở được trong quân, đành làm quan trị an ở Gia Dục Quan. Hơn một năm qua ta luôn nghĩ phải làm thế nào để tòa thành này trở nên phồn vinh, nghĩ không ra cách, ngươi là người đọc sách, nên ngươi phải nhọc lòng rồi. Chỉ cần tốt cho Gia Dục Quan, ta sẽ toàn lực ủng hộ.”
Bành Ngọc thấy Trương Kiến Lương trở nên hiền hòa thì thần kinh căng như đàn được thả lỏng, rót cho Trương Kiến Lương cốc nước, ngồi xuống đối diện:” Gia Dục Quan nhất định sẽ trở nên phồn vinh.”
“ Làm sao ngươi biết?”
“ Vì thuộc hạ khi đọc sách ở thư viện đã xem bản vẽ đường sắt từ Lan Châu tới Tây Vực.”
“ Đường sắt à? Ý ngươi nói là cái thứ từ thành Ngọc Sơn đi lên thư viện sao? Ông trời ơi, ta nghe nói thứ đó không rẻ đâu.” Trương Kiến Lương hết hồn, năm xưa hoàng đế muốn làm thứ đồ chơi đó, các tiên sinh thư viện đã quỳ can gián ba ngày:
Bành Ngọc hỏi: “ Có đắt hơn toàn bộ Tây Vực không?”
Trương Kiến Lương hỏi gấp: “ Ý ngươi là gì?”
Bành Ngọc lấy thuốc lá ra mời, thuần thục dùng bật lửa châm lửa cho Trương Kiến Lương, thấy Trương Kiến Lương cứ nhìn cái bất lửa không chớp liền đưa hắn: “ Ngài cứ nhận đi, thuộc hạ còn một cái nữa.”
Trương Kiến Lương tựa hồ quên luôn chuyện đường sắt, không ngừng nghịch bật lửa, bật tắn liên hồi, nói như đang mơ: “ Trước kia giáo úy mới có được một cái.”
“ Đó là trước kia, giờ chỉ có 100 đồng thôi, tất nhiên là không so được với trang bị trong quân, nghe nói bật lửa trong quân, dù gió mạnh tới mấy thổi cũng không tắt.”
Nói tới chuyện trong quân, hưng trí của Trương Kiến Lương đi xuống ngay, đó vĩnh viên là nỗi đau không biết tỏ cùng ai của hắn.
Bành Ngọc khéo nhìn mặt đoán ý, chuyển chủ đề sang kiến thiết đường sắt.
“ Sở dĩ làm đường sắt từ Gia Dục Quan tới Lan Châu, thậm chí cả Tây Vực là vì ở Tửu Tuyền có mỏ sắt lớn gọi là Kính Thiết Sơn, triều đình muốn dùng đường sắt này làm chiếc xích sắt trói buộc cả Tây Vực. Trước thúc, cháu cho rằng chúng ta chuẩn bị từ bây giờ vì Gia Dục Quan chính là một trạm tàu hỏa.”
“ Đã là chuyện quốc gia đại sự thì làm sao ngươi biết, dựa vào một tấm bản đồ sao? Rất nhiều nơi đang làm đường sắt kia kìa, nào tới lượt nơi bé xíu như Gia Dục Quan? Hơn nữa, cho dù triều đình có muốn làm đường sắt, cũng chẳng biết là bao giờ, giờ chuẩn bị thì sớm quá.”
“ Không sớm, triều đình làm đường sắt không phải là vì kiếm tiền, mà là dùng cho quân sự.”
“ Dùng thế nào?”
“ Do vận chuyển vật tư từ Trung Nguyên tới Tây Vực tiêu hao quá lớn, lại còn chậm, năm xưa triều Đường cường hãn lại thua người Đại Thực ở Đát La Tư, là vì vật tư tiếp tế không đủ, cho nên mới phải rút khỏi một dải Thông Lĩnh (Pamir ), khiến bước chân người Hán từ đó chưa bao giờ qua được tây Thông Lĩnh. Chúng ta không muốn bước vào vết xe đổ đó, cho nên phải làm đường sắt, như vậy mới đứng ở thế bất bại.”
Trương Kiến Lương đến ngay chuyện trong nước hiện giờ còn chẳng rõ, huống hồ cái chuyện xa xưa thời Đường.
Có điều hắn nghe ra, đứa học sinh này không nói bừa, Gia Dục Quan nói không chừng có đường sắt thật, chứ không phải như bây giờ mỗi ngày chỉ có mấy chục cỗ xe ngựa chạy qua.
Dẫn Bành Ngọc lên thành lâu, Trương Kiến Lương chỉ hoang mạc hoang vu bên ngoài:” Nơi này sắp phồn vinh rồi.”
Bánh Ngọc cười nịnh, giọng điệu cũng thân thiết hơn:” Trước kia cháu không biết Trương thúc vì sao cứ kiên thủ cái tòa thành bị bỏ rơi này, giờ mới thấy thật anh minh. Các tiên sinh cứ nói đám mọt sách bọn cháu không có tiền đồ gì, giờ cháu thấy nếu có thể làm Gia Dục Quan trở nên phồn vinh là không uổng công học tập rồi.”
Trương Kiến Lương bóp vai hắn:” Chuyện liều mạng để ta lo, động não thì là của ngươi, sau này chúng ta sẽ phát tài.”
“ Phát tài gì ạ?” Bánh Ngọc ngớ ra:
Trương Kiến Lương cười phá lên:” Ngươi nghĩ ta vất vả canh gì nơi này là vì cái gì, là vì phát tài, khi tới đây ta đã thấy nơi này có thể phát tài, cái thành tốt thế này, bằng vào cái gì mà không phát tài.”
Lý do gì không biết, Bành Ngọc vẫn vỗ ngực:” Làm một quan viên tốt thì khó chứ nếu chỉ phát tài thì thúc cứ đề cháu.”
Trương Kiến Lương nhìn cái mặt bừng bừng của hắn, nói:” Này, tỉnh đi, ta nói phát tài là phát tài chính đáng, không phải là bằng vào mấy cái trò lừa đảo cướp đoạt đâu nhé. Lão tử thích phát tài, nhưng vì phát tài mà mất đầu thì không chơi.”
Bành Ngọc bị nước bọt của Trương Kiến Lương phun đầy mặt, vội né sang bên:” Cháu cũng muốn mất đầu đâu.”