Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 095: Ai là kẻ cầm đầu bức hại tôn giáo.




Thần phụ Thang Nhược Vọng năm nay đã 58 tuổi rồi, thấm thoắt ông đã tới Đại Minh hơn 30 năm, nay ông thấy mình đủ già rồi, râu tóc đã bạc, ông rất hi vọng khi còn sống có thể về Châu Âu.

Nhưng hoàng đế không cho.

Ông biết, mình tham dự quá nhiều chuyện không nên tham dự, rất nhiều chuyện liên quan mật thiết tới hoàng triều, vì biết quá nhiều bí mật, ông cũng biết, mình muốn về Châu Âu là mộng tưởng không thực tế.

Người Châu Âu ở Đại Minh càng ngày càng nhiều, nhưng người Châu Âu ở thư viện Ngọc Sơn lại ngày một ít, nhiều năm trôi đi, những học giả, mục sư tới từ Châu Âu thời kỳ đầu lần lượt qua đời, chỉ còn lại mình ông trong giáo đường lộng lẫy.

Mỗi ngày Thang Nhược đều gõ chuông, hi vọng tiếng chuông có thể bay qua trăm núi ngàn sông, bay qua đại dương bao la về cố hương.

Đây có khả năng là một giáo đường mỹ lệ nhất thế giới, cứ mỗi lần các học giả, hoặc thần phụ có đột phá hoặc phát hiện trọng đại gì, hoàng đế lại xây thêm một kỷ niệm đường.

Mấy chục năm trôi đi, điện Quang Minh đứng sừng sững trên Ngọc Sơn đã thành sự tồn tại vĩ đại nhất thế gian.

Nhưng một mình trông coi giáo đường này có ý nghĩa gì?

Thực tế người trong giáo đường rất nhiều, tín đồ cũng rất nhiều, có giáo sĩ, có học đồ, có mục sư, có thần phụ, ngay cả đội nhạc cũng có.

Nhưng trong mắt Thang Nhược Vọng, chỉ có ông là phó nhân thực sự của Thượng Đế.

Những giáo sĩ da vàng không đi khắp nơi truyền bá lời của Thượng Đế, không đi truyền ánh sáng của thần linh, bọn họ chỉ nghe người ta sám hối, xem bệnh, giúp đỡ người tổn thương tâm linh.

Bọn họ đọc thuộc lòng giáo nghĩa, thậm chí có thể trích dẫn từng câu trong Kinh Thánh, có thể phân tích ba ngày ba đêm không hết, biện luận từng lời của Thượng Đế.

Nhưng thế thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

Tới giáo đường là để thờ phụng Thượng Đế, đối với họ mà nói chỉ là công tác, cởi thần bào ra bọn họ về nhà cúng bái tổ tiên, tiếp tục kính bái cung phụng các loại thần phật.

Tín đồ cũng thế, bọn họ tới giáo đường cầu nguyện rồi lại tới chùa thắp hương, tới đạo quán nghe giảng đạo.

Đó là tín ngưỡng của người Đại Minh.

Bọn họ là những kẻ đầu cơ tín ngưỡng, khi tai họa ập tới bọn họ không ngại cầu khẩn bất kỳ vị thân linh nào.

Thang Nhược Vọng buồn bã đi qua trần nhà vẽ đầy bức tranh tôn giáo, thánh mẫu thánh linh đang nhìn ông ta thương hại, khiến ông ta thấy mình như kẻ khổ hành vác cả ngọn núi mà đi.

Từ Nguyên Thọ đứng trong ánh nắng, mặt cười từ sau lưng ông ta bay lên, biến cái bóng ông thành người khổng lồ.

“ Thần phụ, ông có thể ngồi thiết giáp hạm Hoàng Hậu về Châu Âu rồi.”

Thang Nhược Vọng phản ứng khá bình đạm, ông tin vào Thượng Đế, nhưng không tin dù chỉ một chữ Từ Nguyên Thọ nói ra, bao năm qua, người lừa ông ta nhiều nhất là lão già trông rất hiền từ này.

Từ Nguyên Thọ cũng biết mình lừa người ta nhiều rồi, khiến chữ tín của mình trong mắt người ta không tồn tại nữa, đi tới một bước: “ Lần này là thật đấy, bệ hạ đã hạ chỉ, chiếc Hoàng Hậu đang đợi ông ở hải cảng Quảng Châu, ông có ba ngày chuẩn bị.”

Thang Nhược Vọng mừng rỡ, quyết định tin kẻ lừa đảo này thêm một lần, Chúa cứu rỗi tên lừa đảo đó, hãy để ông ta làm việc tốt một lần đi:” Ta có thể mang theo tài phú không?”

“ Đương nhiên là có thể, nhưng ông mang tiền về Châu Âu làm cái gì? Phạm Đế Cương (Vatican) đâu thiếu tiền, họ thiếu người của mình đem tin tức hoàn chỉnh từ Đại Minh về.” Từ Nguyên Thọ nói:

Thang Nhược Vọng làm dấu thánh:” Ta không thể mang tín đồ về Phạm Đế Cương phải không? Vậy ta mang về ít tiền, bồi thường khổ hành tăng Châu Âu.”

Từ Nguyên Thọ lắc đầu:” Ai bảo ông không được mang theo tín đồ, ông có thể mang theo đội ngũ tín đồ không quá 200 người, còn mang theo thư do hoàng đế viết cho giáo hoàng. Ông có thể nói với giáo hoàng và các hồng y đại giáo chủ, hoàng đế Đại Minh mong mỏi bọn họ tới Đại Minh, đem ánh sáng của thần chiếu rọi mảnh đất này.”

Điều kiện hào phóng như thế, Thang Nhược vọng thật không dám tin tưởng, hít sâu một hơi hỏi:” Ta phải trả giá điều gì, hoặc có thể nói giáo hoàng phải trả giá gì?”

“ Ta hi vọng giáo hoàng thanh trừ những kẻ tà giáo dị đoan ở Châu Âu, đày tới Đại Minh.” Từ Nguyên Thọ xòe năm ngón tay:” Năm năm, một vạn kẻ dị đoan, sau đó các vị có thể tự do thoải mái truyền giáo ở Đại Minh, nếu giáo hoàng không thể khẳng định đâu là kẻ dị đoan, bọn ta có thể cung cấp danh sách. Đồng thời bọn ta có thể cung cấp cho các vị mỗi nơi một tòa giáo đường, chi phí xây dựng không dưới 10 vạn đồng tệ, điểm này có thể ghi vào khế ước.”

“ Các ngươi muốn đám dị đoan tà thuyết chứ không muốn phó nhân của Thượng Đế à?” Thang Nhược Vọng lờ mờ hiểu ra điều gì, kinh ngạc hỏi lại:

“ Ông nhầm rồi, Đại Minh là nơi cởi mở, bọn ta cần người di đoan, cũng cần phó nhân của Thượng Đế, Đại Minh đủ rộng để dung nạp cả ma quỷ lẫn Thượng Đế.”

“ Ta cần suy nghĩ đã.”

Chuyện này quá lớn, Thang Nhược Vọng kinh nghiệm bị lừa phong phú, ông không vội vàng ký vào bất kỳ thứ giấy tờ nào.

Từ Nguyên thọ không thúc giục, thi lễ xong rồi quay đi.

Ngày hôm đó Thang Nhược Vọng quỳ dưới chân Thượng Đế suốt một đêm, Còn Từ Nguyên Thọ đứng trên đỉnh Ngọc Sơn nhìn trăng sáng tới khi mặt trời lên.

Thang Nhược Vọng không biết nếu làm theo điều kiện kia có phải là chuyện thần phụ nên làm không, Từ Nguyên Thọ cũng không biết khi học vấn phương tây tràn vào Đại Minh sẽ tạo thành tác động gì.

Vân Chiêu biết, nhưng y không nói cho bất kỳ ai ngoài Vân Chương, bao gồm Tiền Đa Đa yểu điệu và Phùng Anh chính trực.

Y không nói mấy trăm năm sau, chính những kẻ dị đoan tà thuyết đó dẫn loài người tiến vào thế giới hoàn toàn mới.

Vân Chiêu cũng không nói cho bất kỳ ai, tất cả tôn giáo sau khi vào Đại Minh đều sẽ bị cải biến, trời mới biết sẽ bị cải biến thành cái gì, có điều Vân Chiêu tin quan viên của y nhất định sẽ rất hiểu lo âu của hoàng đế với tôn giáo.

Vàng ư?

Đại Minh nhiều lắm, mỗi năm vàng từ Tây Vực, Lĩnh Nam, hoặc Nam Dương, Ấn Độ, từng xe từng thuyền chở về, đúc thành đĩnh vàng cho vào quốc khố, hoặc là ngân hàng.

Bạc ư?

Bất kể nước Oa sản xuất ra bao nhiêu bạc, cuối cùng vẫn bị đưa tới Đại Minh, cũng bị đúc thành đĩnh bạc cực lớn đưa vào lưu trữ, cuối cùng lấy hình thức kim phiếu hoặc ngân phiếu lưu thông trên thị trường.

Lương thực ư?

Đế quốc hiện nay không phải lo thiếu lương thực, mà là lương thực sản xuất quá nhiều, từ sau khi các loại nông sản được cải tiến, sản lượng trên mẫu hàng năm chỉ tăng không giảm.

Vì có thêm trâu, bò, lừa, ngựa, Đại Minh làm ruộng không còn là cảnh tượng tàn khốc dựa vào nhân lực như trước nữa.

Chính vì không thiếu vàng, bạc, lương thực, lại thêm vào nền kinh tế tự cấp tự túc tạo thành từ xưa, khiến vương triều Đại Minh tạo thành vòng tròn kinh tế hoàn chỉnh.

Hiện giờ mà nói, thứ duy nhất ở Châu Âu có thể xuất khẩu tới Đại Minh chỉ là người mà thôi, còn phải là người ưu tú nhất, chứ không phải lao động bình thường.

Vân Chiêu mong muốn tranh thủ lúc mình còn sống, còn có thể khống chế đế quốc này, hiến tất cả học vấn sẽ bùng nộ ở thời đại này, toàn bộ diễn ra ở Đại Minh.

Về phần tôn giáo, nhất là Thiên Chúa Giáo, Vân Chiêu không cho rằng bọn họ có đất phát triển ở Đại Minh.

Người Đại Minh khi sinh ra, ánh mắt đầu tiên tiếp xúc với cha mẹ, chứ không phải là Thượng Đế, quan trọng nhất, nếu tiếp tục bồi dưỡng niềm tự hào dân tộc cho người Đại Minh, vậy thì một hòa thượng ngoại lai trừ mang tới cho người Đại Minh cảm giác mới mẻ ra thì chẳng để lại cái gì.