“ Nhị hoàng tử ...” Trương Tú thấy tâm trạng hôm nay của hoàng đế không tệ, nói ra ba chữ "Nhị hoàng tử", rồi đợi phản ứng của Vân Chiêu:
Vân Chiêu ra hiệu nói tiếp.
“ Bệ hạ, Nhị hoàng tử ý đồ dùng tiền mua chuộc Phó Sơn, Phó Thanh Chủ.”
“ Ồ, thành công không??”
“ Không ạ, Nhị hoàng tử dùng 20 vạn đồng ngân tệ đổ vào nhà Phó Sơn, bị Phó Sơn tập hợp cả nhà gom tiền trả lại nguyên vẹn, sau đó lại dùng 20 vạn đồng này hối lộ mẫu thân, thê tử cùng hai nhi tử, một khuê nữ của ông ta.” Trương Tú rõ ràng đang nhịn cười:” Nhị hoàng tử nói, đội ngũ mạc liêu thiếu người đứng đầu, nhất định muốn Phó Sơn về làm việc cho mình.”
Mấy chuyện hoang đường thằng nhóc đó làm còn ít sao, Vân Chiêu dựa vào lưng ghế chuẩn bị tinh thần trước rồi mới hỏi:” Mấy ngày qua nó làm gì?”
Trương Tú cầm cuốn sổ nhỏ lên:” Khổng Tú dẫn Nhị hoàng tử đi chia rẽ một đôi phu thê ân ái nổi danh Trường An, khiến một quân tử chưa bao giờ nói dối phải nói chuyện xấu của mình, khiến một hòa thượng không nói nhiều năm phải lên tiếng, để một nữ tử có tiếng băng thanh ngọc khiết bồi tiếp Khổng Tú một đêm.”
“ Không dùng danh nghĩa hoàng gia chứ?”
“ Không ạ, chỉ lúc gặp Phó Thanh Chủ mới dùng danh nghĩ Nhị hoàng tử.”
Vân Chiêu thở dài đoán được Khổng Tú muốn làm gì:” Khổng Tú không nên để nó mất niềm tin vào nhân tính như thế.”
Trương Tú chắp tay:” Thần lại thấy làm vậy là muộn rồi, Nhị hoàng tử là người có tư cách tranh đoạt hoàng vị, sớm nhìn rõ những thủ đoạn ma quỷ, có lợi cho hoàng triều, có lợi cho Nhị hoàng tử.”
Vân Chiêu ngửa mặt nhìn trời: “ Nhìn rõ để làm gì, cuộc đời sẽ thiếu đi nhiều niềm vui, bảo Khổng Tú kết thúc trò chơi vô vị đó đi cho trẫm.”
Vân Hiển nằm trên cái giường gấm mà mẹ thường nằm, lúc này động tác của hắn rất quái dị, hai chân gác lên tường, dùng vai chống thân thể, cổ vặn 90 độ nhìn mẹ mình.
Tiền Đa Đa đứng cách nhi tử không xa, mắng: “ Xuống đi, trợn mắt như thế thành mắt gà chọi đấy.”
“ Có sao đâu ạ, dù sao con là hoàng tử, nam nhân gặp phải kính lễ, nữ nhân gặp muốn gả cho con. Với phụ hoàng mẫu hậu, mắt con ra sao thì vẫn yêu thương con như cũ, nên bộ dạng con trông thế nào đâu quan trọng gì nữa.”
“ Xuống đi, phụ hoàng con sắp về rồi, nhìn thấy con thế này sẽ nổi giận.”
“ Không xuống, phụ hoàng sớm đã tu luyện tới Thái Sơn sụp xuống cũng thản nhiên như không rồi, con trông thế nào cũng chấp nhận.” Vân Hiển lười nhác nói:
Cso tiếng nói từ ngoài phòng vọng vào.
“ Hay là chúng ta đánh cược đi?” Vân Chiêu đi vào, quả nhiên chẳng để ý tới hành vi quái dị của nhi tử, còn mỉm cưởi hỏi:
“ Cha muốn đánh cược thế nào?”
“ Cược con không mua chuộc được Phó Sơn.”
Vân Hiển cười mỉa:” Mẫu thân, thê tử, nhi nữ của ông ta đều lọt vào tay con rồi. Cha chắc chưa biết, con khiến một đôi phu thê ân ái ly hôn bằng 5000 đồng bạc, khiến một tên tự xưng chính nhân quân tử kể ra chuyện xấu của mình chỉ mất 800 đồng, bỏ 3000 tu chùa miếu là khiến hòa thượng lên tiếng, còn nữ tử băng thanh ngọc khiết sau khi phụ mẫu huynh đệ nhận 2000 đồng liền chấp nhận bồi tiếp sư huynh con một đêm, dù sư huynh con cả đên chẳng làm gì.”
“ Cha, trước kia cha lừa con thật thảm.”
Vân Chiêu kiếm ghế ngồi xuống:” Cha lừa con thế nào?”
“ Rùa thỏ chạy đua kiên trù nỗ lực sẽ thành công là lừa gạt, người tốt có báo đáp là lừa gạt, rồi những lời đánh rắm trong sách vở, nghĩ lại, con bị cha lừa từ nhỏ tới lớn.”
Nghe nhi tư nói thế, Vân Chiêu rút đai lưng ra, cho một trận, đánh thật, không hề lừa gạt.
Sáng sớm hôm sau gặp lại nhi tử ăn cơm, phát hiện nó bình thường hơn nhiều, dù tay, chân, toàn vết tím bầm.
“ Về Đại học Ngọc Sơn nhớ kiếm chuyện với sư phụ con, ông ta bày ra trò giáo dục này đáng ăn đòn lắm, trận đòn này là con nhận thay ông ta đấy.” Vân Chiêu vừa nói vừa gắp cho nhi tử một cái quẩy:
Vân Hiển hậm hực nhận lấy, ngoạm hai miếng là hết:” Cha thực sự cho rằng con không mua chuộc được Phó Sơn à?”
Vân Chiêu gật đầu:” Tu dưỡng một con người tới trình độ nhất định, ý chí sẽ vô cùng kiên định, mục tiêu vô cùng rõ ràng, nếu tiền tài con bỏ ra, không đủ để ông ta thực hiện mục tiêu, tiền tài là vô ích.”
“ Nếu con cho ông ta đủ tiền tài, ông ta sẽ vui vẻ tiếp nhận, giống như cha, chỉ cần con cho cha tiền tài để Đại Minh đạt tới mức độ cha kỳ vọng, con cũng sẽ mua chuộc được cha.”
“ Khổng Tú sở dĩ giáo dục con như thế, chẳng qua muốn con nhìn rõ sức mạnh của tiền bạc để sử dụng nó, nói một câu con không thích nghe, trước mặt quyền lực, tiền bạc không là gì.”
Vân Hiển xâu chuỗi những điều Khổng Tú dạy mình, nhỏ giọng hỏi:” Ca ca con nắm giữ quyền lực, con nắm giữ tiền tài à?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Không, quyền lẫn tiền đều của ca ca con, con không có gì hết.”
“ Vì sao?”
“ Ai bảo lúc cha khảo nghiệm hai đứa, con lại bỏ chạy, cha đã nói con đừng hối hận mà.”
Vân Hiển bĩu môi:” Hai huynh đệ con thế nào cũng phải có đứa chạy trước, nếu không đứa nào chạy thì chẳng sống vui vẻ nổi, Đại Minh này không nhốt được con đâu, con còn muốn chạy khắp thế giới.”
Thằng bé này là đứa ngốc.
Theo lý mà nói, Vân Chương ắt là tộc trưởng Vân thị, kế thừa toàn bộ di sản Vân thị, đó là quy củ đại gia tộc phân chia tài sản, trưởng tử có hết, thứ tử không có gì, gia tộc ác một chút thậm chí ngay cả huynh đệ, tỷ muội cũng thuộc về trưởng tử, có quyền quyết định sống chết của họ.
Làm thế để tài sản tổ tông tích góp không bị chia nhỏ, làm suy yếu gia tộc.
Thế nên dù Vân Nương dù rất cưng chiều Vân Hiển cũng không định phân chia tài sản cho Vân Hiển hoặc Vân Xước.
Có điều tài sản của Tiền Đa Đa thì hoàn toàn thuộc về Vân Hiển.
Vân Báo, Vân Hổ, Vân Giao, Vân Tiêu thì một ít tài sản để cho khuê nữ, đa phần chia cho Vân Hiển, giống Vân Mãnh trước khi lâm chung cũng để lại cho Vân Hiển tám phần tài sản. Vân thị chỉ dựa vào mỗi Vân Chương thì không an toàn, phải có dự bị.
Một gia tộc duy trì hơn ngàn năm đáng lẽ phải lớn lắm, nhưng nhân khẩu bản tộc Vân thị lại ít tới thảm thương, đại bộ phận là những người nương tựa vào Vân thị, sau đó thành người Vân thị.
Như đám Vân Hổ, Vân Báo vậy.
Do sự tồn tại của âm tộc, nam tử trong tộc tử thương thảm trọng, không ngừng rút người dương tộc bổ xung, nên trải qua nghìn năm, Vân thị chưa diệt tộc đã là đáng quý rồi.
“ Cha, cha nói là sau này con cũng đi làm cường đạo à?” Vân Hiển có vẻ rất hứng thú với âm tộc:
Sau đó? Đứa bé đáng thương này bị Vân Chiêu dùng đai lưng đánh một trận.
Chứ còn gì, giang sơn là của nhà hắn, đi làm cường đạo họa hại ai? Ca ca hắn à?
Ngốc như vậy không đánh hắn thì đánh ai?
Trong nửa tháng, Vân Hiển bị đánh hai lần, hắn rất tức giận.
……… …………
……….. …………..
Qua tháng 8, Quan Trung đã hoàn toàn nhập thu.
Quan Trung vào thu mới là thời điểm mỹ hảo nhất, còn về mùa xuân à? Quan Trung chả có mùa xuân gì hết, mùa đông tiêu điều qua đi, chỉ cần nắng chiếu vài ngày, chẳng đợi cỏ trong núi mọc đủ cao đã vội vàng vào mùa hè rồi.
Mùa hè với bất kỳ người Quan Trung nào cũng là sự dày vò.
Có lẽ vì ông trời bồi thường thiên tai ở Hà Nam, mùa thu năm ấy, Quan Trung trúng mùa lớn.
Nhìn bông lúa to như cánh tay, dài tới nửa xích, Vân Chiêu không quá vui vẻ, còn trầm tư hồi lâu.
Cầm trong tay y là tấu chương của Hồng Thừa Trù, liệt kê những lợi ích của việc lấy Nam Dương là nơi trồng lương thực trọng điểm.
Cùng với việc kỹ thuật phát triển, tải trọng thuyền biển không ngừng tăng lên, thời cơ vận chuyển lương thực từ Nam Dương tới Đại Minh bằng hàng hải đã chín muồi.
....