“ Giải Trại tiếng là Giải Trại, thực tế đã biến thành con chó trung thành của hoàng tộc rồi. Định ra luật pháp mà không dùng, chỉ quanh quẩn nghe lời Vân Chiêu, ông ta đã thối nát rồi …”
Giọng Phó Sơn rất lớn, khiến cho Vân Hiển ở ngoài phòng học quét lá rụng cũng nghe rõ ràng, nghe thấy lão khốn đó nói xấu cha mình, hắn vô cùng phẫn nộ.
Thế nhưng cha hắn từng hứa với thiên hạ, hình phạt không vào lớp học, hắn không có lý do xông vào đánh Phó Sơn.
Khổng Tú nằm trên ghế tựa, tay ôm bầu rượu, mắt nhìn Ngọc Sơn tuyết trắng phau phau, có vẻ say rồi.
Vân Hiển vứt chổi đi tới bên sư phụ:” Sư phụ không định vì Khổng thị lập chút công lao sao?”
Khổng Tú thông minh cỡ nào chứ, thoáng nghe giọng điệu của Vân Hiển là đoán ra, xoay đầu qua, lười nhác nói:” Ngươi định nói ta nên vào đánh Phó Sơn một trận à?”
Vân Hiển gật đầu:” Đúng thế, đúng thế, phụ hoàng mà nghe thấy sư phụ làm thế sẽ rất vui.”
“ Ngươi muốn ta đi vỗ mông phụ hoàng ngươi?”
“ Cả thiên hạ đều vỗ mông phụ hoàng ta, sư phụ chẳng phải thường nói theo số đông là tốt nhất sao?”
Khổng Tú sờ cái mặt, hít một hơi cứ như đau răng:” Không được, mặt của ta chưa đủ dày tới độ đó, với lại Phó Sơn rất giỏi kiếm pháp, sư phụ ngươi vì vỗ mông cha ngươi mà đi đánh người ta, thắng còn đỡ, chứ thú thì thảm.”
“ Hay là bảo sư huynh Khổng Thanh đi?” Vân Hiển rõ ràng chưa cam tâm:
“ Không được, Khổng Thanh nửa tháng nữa đi làm huyện lệnh Bồ Thành, sao có thể làm cái chuyện không biết xấu hổ ấy, có làm thì cũng phải do loại không biết xấu hổ như ta làm, hoặc ngươi tự làm.”
“ Ta không đánh được.”
Khổng Tú xúi:” Đại bá ngươi tặng cho cả kho vũ khí mà, lấy bất kỳ thứ nào ra cũng có thể giết được Phó Sơn, thuận tiện giết luôn đám học sinh bị đầu độc, ném một quả tạc đạn vào phòng học là xong chuyện.”
Vân Hiển biết ông ta nói chơi thôi, vẫn lè lưỡi:” Ta không dám.”
“ Vậy ngươi có nghĩ vì sao Phó Sơn lại nói những lời này trước mặt ngươi không?” Khổng Tú hỏi:
“ Vì ông ta muốn ta đem những lời này truyền tới tai phụ hoàng ta?”
“ Vậy vì sao ông ta lại muốn ngươi nói những lời đại nghịch bất đạo đó tới tai cha ngươi?”
Vân Hiển khinh bỉ: “ Nói không chừng là muốn gây sự chú ý, muốn cầu quan cầu chức mà thôi.”
Không Tú xua tay dẫn dắt tiểu tử lười suy nghĩ này:” Phó Sơn xưa nay thích tiêu dao, lúc này chủ động xin quan chức là vì cái gì?”
“ Vì cái gì ạ?” Vân Hiển ngẫm nghĩ một lúc rốt cuộc không hiểu ra:
Khổng Tú uống ngụm rượu mới nói:” Nếu không làm quan, bất kỳ lời nào ông ta nói ra cũng chẳng khác gì phun rắm, hiểu không? Những lời ông ta nói ở trong lớp học này ra ngoài kia sẽ biến mất, đám học sinh nghe thì phấn khích thấy, nhưng mục đích chúng đi học là để làm quan, nên ông ta nói chỉ là nói xuông, không đạt được biến cách ông ta muốn ....”
Vân Hiển hiểu ra liền nhặt chổi lên quét lá tiếp, hắn bị phạt làm việc trong đại học Ngọc Sơn nửa năm, không được oán trách, nếu không tên chó má Giải Trại sẽ kéo dài hình phạt.
Còn về phần lời Phó Sơn nói ở lớp học, Vân Hiển quyết định không thèm để ý nữa, khiến khổ công của ông ta trôi theo dòng nước, còn hay hơn mọi sự trừng phạt.
Nay ở Đại Minh đủ làn sóng tư tưởng phức tạp, báo chí không chỉ có một mình Nhật báo Lam Điền nữa, còn có rất nhiều báo địa phương, năm ngoái có một tờ báo nổi lên, đó là Nhật báo Giang Nam, đứng sau là Tiền Khiêm Ích, có phát sinh vài ngôn luận quái dị chẳng có gì lạ.
Báo nhiều, một chính sách đưa ra thường có nhiều báo khác nhau đưa tin theo đủ chiều hướng, khiến mọi người hiểu càng thấu triệt.
Một viên bảo thạch đỏ rực rơi vào tay Khổng Tú.
Khổng Tú rất hài lòng chất lượng bảo thạch, đứng dậy nói:” Trước kia ngươi luôn nói đám tiểu mỹ nhân chỉ nhìn Khổng Thanh sư huynh ngươi không nhìn ngươi phải không? Hôm nay ta dẫn ngươi và sư huynh ngươi theo, sư đồ ba người chúng ta đi Trường An, để ngươi nhìn cho kỹ thứ tự xếp hạng của mỹ sắc, kim tiền và quyền lực.”
“ Thứ có được trong sách dù sao chỉ là nông cạn, phải xem thực tế mới cân đo được nặng nhẹ, đối với ngươi mà nói là vô cùng quan trọng.”
Vân Hiển gật đầu, hắn rất thích phương thức dạy học linh hoạt của sư phụ, không phải cứ ngồi trong lớp ra rả học thuộc lòng lý lẽ: “ Sư phụ, sau khi xem hết ba loại này, chúng ta xem cái gì?”
“ Tiếp theo là cân do tiền bạc và đạo đức.”
“ Rồi sau đó?”
“ Tiền bạc và lý tưởng!”
“ Tiếp nữa ạ?”
“ Tiền bạc và kiên trì.”
“ Vì sao chuyện gì cũng lấy tiền bạc ra cân đo?”
Khổng Tú sờ đầu Vân Hiển: “ Thứ mỹ hảo đến mấy bị mùi đồng thối hun qua đều không chống đỡ nổi, thế nên kỳ thực tiền bạc chính là thước đo chuẩn xác nhất trên đời, có điều ngươi phải biết dùng nó sao cho đúng.”
............ ………
………. ………
“ Đào ở Quan Trung càng ngày càng ngon.” Vân Chiêu ăn hết một quả mật đào lớn mà vẫn thòm thèm:
“ Đào vị hàn, chàng đừng ăn nhiều.” Tần Đa Đa thấy Vân Chiêu lấy quả đào nữa trên đĩa thì can, đào này là giống mới do viện nông học Ngọc sơn làm ra, chẳng những ngon mà sản lượng còn cao:
Vân Chiêu ừ một tiếng, lại ăn miếng dưa hấu:” Dưa hấu ít quá.”
Tiền Đa Đa nói:” Cũng là do viện nông học làm ra, nghe nói một mẫu bốn ngàn cân cơ.”
Vân Chiêu nhìn hoa quả trong giỏ Tiền Đa Đa xách từ nhà tới, cuối cùng ánh mắt dừng ở bát cơm nóng hổi, lấy ăn thử:” Gạo Ninh Hạ à? Gạo Ninh Hạ ngon, đáng tiếc sản lượng không cao, thời gian sinh trưởng dài mới ngon, ngắn không ngon, nên không ai trồng. Ý nàng là giờ đã có rất nhiều người thà trồng gạo ngon sản lượng thấp chứ không trồng gạo sản lượng cao rồi?”
“ Ninh Hạ đất rộng người thưa, thêm vào Hoàng Hà dâng lũ, tranh thủ xây bốn hồ chứa nước lớn, vì thế nhiều trồng gạo nhiều lên, giá đi xuống, đành phải trồng loại gạo ngon này.” Tiền Đa Đa giải thích, còn nói thêm:” Hồng Thừa Trù ở phía nam trồng rất nhiều gạo, nghe nói thuyền chở gạo bắc thượng nhìn không tới điểm cuối.”
Vân Chiêu gật gù:” Ừm, lương thực nhiều một chút không bao giờ có hại cả.”
Tiền Đa Đa đảo mắt một cái:” Chưởng quầy Kiếm Nam Xuân trong thục tiến cống hoàng gia mười vạn cân rượu, thiếp không biết có nên thu không?”
Vân Chiêu lật người Tiền Đa Đa lại, đặt lên đầu gối, vỗ mông đét một cái, mỗi lần nàng lấy lòng là biết có chuyện không hay:” Nàng lại tham gia nấu rượu đấy à?”
“ Chưởng quầy Kiếm Nam Xuân nói thịnh thế tới phải bán nhiều rượu, còn nói Kiếm Nam Xuân thời Đường là rượu hoàng thất dùng, truyền thống này không nên bỏ.”
“ Một thương cổ dám nói chuyện tự tin với nàng thế à?”
Triền Đa Đa xoay người sờ má trượng phu, thân mật nói:” Tiền người ta kiếm được đều vào quốc khố.”
“ Vậy là rượu quan?”
“ Không phải rượu quan, chàng nghĩ Đậu Trường Quý gặp được thiếp không?”
Nếu đã là quốc xĩ thì Vân Chiêu tất nhiên không có gì để nói rồi, dù là trước đó không phải rượu hoàng gia dùng thì từ giờ cũng phải.
Xem ra Đậu Trường Quý bị xưởng rượu trong Thục ép cho không thở nổi mới dùng chiêu bài này.
Ngày hôm sau, Vân Chiêu xem hết tin chính luận trên Nhật báo Lam Điền, lật ra sau liền nhìn thấy ba chữ Kiếm Nam Xuân cực lớn.
Ba chữ này rất có khí phách, bút lực rắn rỏi, nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ thì ... Í, chữ của mình, cơ mà mình viết ba chữ này bao giờ?
Gọi Trương Tú lại hỏi mới biết, ba chữ này ghép từ văn thư của y mà ra, sau khi sắp xếp trang trí lại thành ra như thế.
Quảng cáo trên báo rất đơn giản, trừ ba chữ lớn này chỉ có hai chữ "ngự dụng".
Năm chữ chiếm nửa mặt báo, xem ra tên Đậu Trường Quý này có chút thủ đoạn.
Bị lợi dụng kiểu này không sao, Vân Chiêu vui vẻ, hôm qua y uống thử rượu Kiếm Nam Xuân, cũng xứng đáng làm đồ ngự dụng lắm.