Hàn Tú Phân không nói gì thêm, lát sau Lưu Minh Lượng ngày như sấm, bên trong trà nàng cho ít loại quả an thần nhẹ ...
Đôi khi con người phải lừa bản thân mới sống được, chúng ta nghe thấy rất nhiều bi kịch ở phương xa, trong đầu tự động làm nó nhạt đi, cuối cùng thở dài, thương cho đồng loại một chút rồi tiếp tục sống.
Nếu như bi kịch đó mà tận mắt chứng kiến, vậy ai còn chút lương tri, đó là đại họa ...
Đến tối Lôi Áo Ny trở về, vừa thấy Lưu Minh Lượng đang ăn cơm liền chất vấn hắn, vì sao ở chuyện kiếm nô lệ lại kém như thế, ngay cả người Hà Lan cũng không bằng, hôm nay nàng bắt được ba thuyền nô lệ, trên đó toàn là nô lệ tới từ Ấn Độ.
Hỏi ra mới biết đám người đó là tài sản của Cty Đông Ấn Hà Lan.
Lưu Minh Lượng tức thì nhìn Hàn Tú Phân với ánh mắt cầu khẩn.
Hàn Tú Phân đặt đũa xuống hỏi Lôi Áo Ny:” Cô hứng thú với công việc này lắm à?”
Lôi Áo Ny cười:” Chắc chắn làm tốt hơn Lưu Minh Lượng, từ năm sáu tuổi ta đã biết phân biệt thế nào là công cụ biết kêu be be, thế nào là công cụ biết nói. Lưu Minh Lượng làm việc quá thất chức, hắn cho nô lệ quá nhiều lợi ích, lại để nô lệ hao tổn quá nhiều, hắn không biết khai thác giá trị của nô lệ.”
Lưu Minh Lượng rơi nước mắt, nghẹn ngào nói với Hàn Tú Phân:” Đúng đúng, chuyện này ta không bằng tiểu thư Lôi Án Ny mỹ lệ đâu, ta có cưỡi ngựa cũng không bằng.”
Lôi Áo Ny hất hàm:” Thứ vô dụng, chẳng thà đề ta thay ngươi quản lý những thứ bệ cây hạ coi trọng đó.”
Lưu Minh Lượng run run đưa hai tay ra muốn nắm tay Lôi Áo Ny, bị nàng đánh bạt sang, hắn chẳng thấy nhục còn nói:” Ta sẽ dâng thư thỉnh tội, ta quá vô dụng, xin cho giáo úy Lôi Áo Ny thay kẻ vô dụng này trông coi ba thứ cây bệ hạ coi trọng.”
Lôi Áo Ny cao ngạo ngửa mặt nhìn trần nhà:” Đáng lẽ phải làm thế lâu rồi.”
Khi theo Hàn Tú Phân tới thành Ngọc Sơn, Lôi Áo Ny được chứng kiến sự phồn hoa, sức sống và sự cường đại ở nơi đó.
Thêm vào nơi đó rất nhiều nữ tử đảm nhận vị trí trọng yếu, đã thúc đẩy dã tâm của Lôi Áo Ny.
Nàng thấy mình phải thành nhân vật số hai của hạm đội một, nàng tin mình làm được.
Nhưng chuyện này không dễ dàng, bất kể nàng cố gắng ra sao cũng không thay thế được địa vị của Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ, bởi thế nàng muốn tiếp nhận công tác ô uế của Lưu Minh Lượng.
Không hi sinh, không thu hoạch, Lôi Áo Ny hiểu rõ đạo lý đó.
Thế là Lưu Minh Lượng được toại nguyện giải thoát khỏi công việc dày vò hắn.
Hàn Tú Phân lại thất vọng, nàng thấy Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ mất đi nhuệ khí rồi, chỉ biết an lòng hưởng thụ.
Giống như Tôn Quốc Tín đã nói, tư tưởng "không phải tộc ta ắt có lòng khác" ăn sâu bén rễ trong lòng đám người bọn họ rồi, thế nên Hàn Tú Phân luôn tin tưởng Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ hơn.
Nhưng khi người mình quá vô dụng thì biết làm sao?
Mã Lục Giáp phát triển cực kỳ thịnh vượng, bất kể là lãnh địa hay cửa cảng đều đã đầy đủ, đặc biệt nơi này đã xuất hiện một tòa thành mới, trong đó có 16 vạn người Hán sinh sống, có thể nói đã gom hết người Hán ở Mã Lục Giáp tới đây.
Nếu có người Đại Minh tới nơi này, bọn họ nhất định sẽ nhầm với Quảng Châu, không chỉ phong cách kiến trúc giống nhau, cả khẩu âm cũng không khác gì.
Trương Truyền Lễ đang quản lý tòa thành này.
Lưu Minh Lượng chạy khỏi đảo Thiên Đường như chạy tháo thân, lập tức tới Tân Thành.
Tin tức Lôi Áo Ny đảm nhận chức tổng quản trang viên đã tới trước một bước, nên Trương Truyền Lễ không ngạc nhiên khi thấy Lưu Minh Lượng.
“ Không được mắng ta.” Lưu Minh Lượng vừa thấy Trương Truyền Lễ liền cảnh cáo:” Ta không thể làm được chuyện coi mạng người như cỏ rác, ngươi có thể nói ta vô dụng, nhưng không được mắng chửi ta.”
Trương Truyền Lễ thở dài:” Ta mời ngươi uống rượu.”
“ Ta không uống rượu, ta phải điều dưỡng thân thể, nếu không ta sẽ không sống được tới năm 30 tuổi mất ...” Lưu Minh Lượng đã chạy rất xa nhưng chưa thoát khỏi ám ảnh:
Vì thế Trương Truyền Lễ sai trù tử nấu nồi cháo hải sản lớn, hai huynh đệ lấy cháo thay rượu, chúc mừng trùng phùng.
“ Cục diện trên biển bây giờ rất phức tạp, trước kia chỉ có chiến hạp cấp ba, giờ đã liên tục xuất hiện bốn chiếc chiến hạm cấp hai, áp lực của Hàn lão đại rất lớn.”
Lưu Minh Lượng mặt méo xệch:” Ngươi vẫn trách ta.”
Trương Truyền Lễ lắc đầu:” Ta chỉ nói, người khó xử nhất không phải ngươi, cũng không phải ta, mà là Hàn lão đại, gần đây ta định xin với Hàn lão đại cho đi thay ngươi, hai huynh đệ ta mỗi người ở trang viên nửa năm, giờ bị Lôi Áo Ny tranh trước rồi.”
Lưu Minh Lượng cúi gằm mặt:” Chuyện này ngươi mà đi còn thảm hơn ta, không phải ta nói ngươi không chịu được khổ, nghe ta nói đã, chúng ta có ai chưa chịu khổ chứ ... Chỉ là ta sợ, tiếp tục thế này ta sẽ từ con người biến thành dã thú ... Mở ra một tiền lệ xấu, ngươi biết vì sao nô lệ thay liên tục như vậy không?”
Trương Truyền Lễ giật mình:” Không phải do bệnh tật, dã thú sao?”
Lưu Minh Lượng húp một ngụm cháo, nói ngắn gọn:” Bị ta giết đấy.”
Trương Truyền Lễ im lặng, hắn không chất vấn nguyên do, hắn tin sẽ có câu trả lời hợp lý.
“ Ta không giải thích cho ngươi đâu, ta chỉ nói ta làm gì, ngươi biết ta không phải người thích giết người, nhưng đứng ở vị trí đó, ta phải làm chuyện tàn nhẫn nhất. Ta dùng đủ thủ đoạn mềm dẻo rồi, không ích gì, khi ta giết người đầu tiên thà chết chứ không làm việc, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn đó khiến họ luôn luôn ở trong trạng thái sợ hãi ...”
“ Lôi Áo Ny sẽ làm tốt hơn ta, biết cô ấy nói gì không? Cô ấy gọi con người là công cụ biết nói, ta nghe vậy cũng biết cô ấy sẽ làm tốt hơn ta trăm lần. Việc nên giao cho chuyên gia làm, loại người như chúng ta đừng tham gia, nếu không sẽ bị trời phạt.”
Trương Truyền Lễ đi qua đi lại rất lâu nói:” Dù vậy ngươi đã né tránh chuyện này, mà với bệ hạ mà nói, đây là chuyện bệ hạ cực kỳ xem trọng, thậm chí trong ý chỉ còn dùng bốn chữ bất kể thế nào. Vì vậy nửa tháng sau chúng ta tới trang viên xem Lôi Áo Ny có làm được không.”
Còn chưa thấy Lôi Áo Ny quản lý trang viên ra sao, hai người đã thấy người Bồ Đào Nha đối đãi với nô lệ cướp được thế nào.
Tân Thành, thân là nơi tiếp tế duy nhất ở eo biển Mã Lục Giáp, mỗi ngày đều có thuyền lớn tới hải cảng nghỉ ngơi, bổ xung tiếp tế.
Như hôm nay chiếc Hồng Mỹ Nhân của Bồ Đào Nhã từ từ đi vào cảng, chiếc thuyền này ăn nước rất sâu, khi quan thuế vụ Tôn Trường Thọ lên thuyền nhìn thấy hàng hóa, vội vã xuống thuyền.
Hắn tưởng mình đã thấy địa ngục.
Người nằm la liệt trên thuyền, còn có vô số cái đầu từ trong song cửa thò ra, Tôn Trường Thọ cảm tưởng đây là cái thuyền do người chất thành.
Trương Truyền Lễ cau mày: “ Trên chiếc thuyền này ít nhất có năm trăm người.”
Lưu Minh Lượng tựa hồ chẳng mấy để ý tới cảnh này: “ Ngươi sai rồi, ít nhất phải có một nghìn, nhìn đi, ngay cả boong thuyền chúng không bỏ qua, ta đoán lúc rời khải cảng, phải có tới một nghìn năm trăm người.”
Trương Truyền Lễ thở dài: “ Xem ra địa vị của người Bồ Đào Nha ở Ấn Độ đã nguy ngập lắm rồi, cho nên mới dùng người trong lãnh địa của mình bán lấy tiền.”
“ Trong trang viên nhiều nhất là người Mã Lục Giáp, kế đến là người Ấn Độ rồi người da đen, nói thật, nếu trang viên toàn người Ấn Độ thì tốt, bọn họ là tộc người nghe lời nhất.”
“ Vậy thì mua hết đi, rồi đưa tới chỗ Lôi Áo Ny.”
Lưu Minh Lượng lắc đầu:” Dùng nô lệ tệ nhất là dùng người cùng một chủng tộc, như thế sẽ xảy ra bạo động không dứt, theo ta kinh nghiệm của ta cho thấy lấy 4 thành người Ấn Độ, ba thành người Mã Lục Giáp, sau đó là người da đen, da trắng là tốt nhất.”
“ Dù tộc nào bạo động cũng có thể thông qua hai tộc khác trấn áp.”
...... ......
Chương này cơ bản để miêu tả chế độ thực dân thời đó.