Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 197: Người biết dùng công cụ. (1)




Từ miệng Ba Mông Tư, Hàn Tú Phan biết kinh tế Hà Lan, tức là Ni Đức Lan đã đạt tới một trình độ rất cao.

30 năm trước người Hà Lan đoạt được quyền tự trị nhất nhất định từ Tây Ban Nha, có điều quyền tự trị này không chắc chắn, đó là mối lo lớn nhất của người Hà Lan.

Từ khi vua Tây Ban Nha tiêu sạch gia sản, dã tâm của thương nhân Hà Lan bộc phát, bọn họ bắt đầu đòi hỏi quyền độc lập hoàn toàn.

Vì thế vùng viễn đông không phải là đối tượng quan tâm trọng điểm của người Hà Lan, tuyệt đội đa số các ủy viên của Ty Đông Ấn Hà Lan cho rằng, làm sao để Hà Lan thoát khỏi sự trói buộc của Tây Ban Nha mới là đại sự hàng đầu.

Đa Mông Tư sở dĩ thông qua hình thức tán gẫu nói cho Hàn Tú Phân biết mấy chuyện này là có ý đồ, hắn muốn nhằm vào người Hà Lan.

Hàn Tú Phân hết sức tán đồng, coi Ba Mông Tư là tri kỳ.

Bọn họ thậm chí kiến lập cơ chế trao đổi tình báo cùng đạt thành hiệp ức tương trợ quân sự có giới hạn.

Nữ tỳ Tắc Duy Nhĩ bê một cái giỏ đầy quần áo bẩn đi qua trước cửa sổ phòng Hàn Tú Phân, vừa đi vừa ngâm nga bài hát quê nhà, nhìn vị trí nàng đeo nhẫn thì biết nữ quân quỷ quái này lại có thai rồi.

Đứa con trong bụng nữ nhân đó không phải của Lưu Minh Lượng thì nhất định là của Trương Truyền Lễ.

Hai tên khốn kiếp đó, lần đầu xảy ra chuyện còn nói là không, không may tới lần thứ ba rồi thì không biết nói gì nữa.

Hàn Tú Phân nói với Lôi Áo Ny ở bên cạnh đóng vai thư ký:” Gọi hai tên khốn kia lại đây.”

Lôi Áo Ny biết hai tên khốn kia là ai, gọi tới làm gì, nàng nói đỡ:” Đó là chuyện riêng giữa bọn họ, hai tên khốn kia rất cao hứng, Tắc Duy Nhĩ cũng hạnh phúc, một câu chuyện ái tình đẹp, sao cô cứ nhất định muốn chia rẽ họ?”

Hàn Tú Phân trừng mắt, bực bội quay đầu sang bên:” Thèm vào để ý tới chuyện thối nát đó, ta muốn thảo luận làm sao đuổi cha cô khỏi Trảo Oa, nay nhu cầu đường ở Đại Minh rất lớn, chúng ta cần dùng Trảo Oa để trồng mía.”

Lôi Áo Ny biết Hàn lão đại cố nén giận, nhanh nhanh pha ấm trà lớn cười hì hì chạy đi gọi người.

Do đại quân Vân Phúc đã dọn sạch Quảng Châu, cho nên mậu dịch ở thành thị đó phồn vinh khác thường.

Xuất hiện tình huống dị dạng đó là vì thương nhân Quảng Châu yên tâm rồi, bất kể là tốt hay xấu thì cũng có kết quả rồi, giờ tìm đối sách là được, không phải thấp thỏm nữa.

Thương nhân nơi này thấy rất lạ, quan viên Lam Điền phái tới coi ruộng đất như mạng sống, ưu tiên giải quyết trước.

Bọn họ đang bận rộn phân chia ruộng của đại hộ, chẳng hề để ý tới hoạt động thương mại phồn vinh của Quảng Châu, chỉ cần thương cổ nộp thuế, bọn họ sẽ tỏ ra rất dễ nói chuyện.

Thực tế không có quan viên ngầm bắt chẹt, thương nhân nộp thuế ít hơn trước rất nhiều.

Điều này làm thương cổ mừng thầm.

Rất nhiều thương cổ chiếm rất nhiều đất thậm chí khi tụ hội bí mật còn che cười hoàng đình Lam Điền là một đám nhà quê, chỉ biết chú trọng ruộng đất, không hiểu gì về thương mại.

Cả tòa thành Quảng Châu này, nói thật là 9 thành sống dựa vào hoạt động thương mại, chứ nông điền à ... Chỉ là tượng trưng thôi.

Vì thế công tác cải cách ruộng đất của Quảng Châu diễn ra rất thuận lợi, khi quan viên phân chia ruộng cho bách tính, thậm chí thấy đám quản gia khinh khỉnh cười nhạo.

Trải qua nửa năm chờ đợi, thương cổ cuối cùng cũng khẳng định, hoàng đình Lam Điền đặt trọng điểm vào cải cách ruộng đất, chứ không phải thương nghiệp, thậm chí phủ nha Quảng Châu truyền ra tin, hoàng đình Lam Điền cổ vũ thương nghiệp.

Mà hạm đội hai của Lam Điền sẽ hoàn toàn mở cấm biến với thương nhân trong thời gian tới.

Vì thế hoạt động thương nghiệp bị đè nén rất lâu trong chớp mắt bộc phát.

Thiên hạ dần ổn định, chiến tranh loạn lạc dần kết thúc, cuộc sống dần quay về quỹ đạo bình thường, nhu cầu với vật tư bắt đầu tăng vọt, nhất là đường và hương liệu trước kia bán không nổi thì giờ là món hàng trọng điểm.

Tuy Phúc Kiến, Quảng Tây, Đài Loan có mía, nhưng sản lượng không đủ cung ứng cho thị trường khổng lồ của Đại Minh, riêng huyện Lam Điền đã có nhu cầu đường lên tới con số khiếp người 2000 vạn cân.

Đặc biệt là đường cát dễ hòa tan và đường phèn, người Quan Trung cực thích vị ngọt thuần ấy, nhu cầu càng mạnh.

Vì thế mà hoàng đình Lam Điền ở Mã Lục Giáp trồng vô số rừng mía.

Dầu cọ, đường mía là thứ sản vật kinh tế mà Hàn Tú Phân chuyên môn phát triển ở Mã Lục Giáp, cót ít nhất sáu vạn thổ dân chăm sóc thứ này ở trang viên.

Không chỉ thế, Hàn Tú Phân còn theo lệnh Vân Chiêu chuyên môn đặt hàng những nhà mạo hiểm phương Tây, lấy cái giá bằng vàng để mua hạt giống cây nước mắt từ rừng rậm Châu Mỹ.

Bây giờ trải qua bốn năm trồng trọt, cây nước mắt đã có một trượng, ba năm sau có thể lấy được thứ gọi là cao su.

Mặc dù Hàn Tú Phấn chẳng biết thứ này làm gì, vì sao Vân Chiêu lại biết ở nơi có tộc ăn thịt người xuất hiện loại cây kỳ quái này, nhưng qua thư của Vân Chiêu, nàng biết Vân Chiêu coi trọng cây nước mắt hơn cả dầu cọ và mía đường đang đem lại thu hoạch lớn.

Phụ trách trồng ba loại cây này là Lưu Minh Lượng, giờ hắn việc này vô kể.

Vấn đề lớn nhất là khai hoang.

Mặc dù nơi này quanh năm bốn mùa là mùa hè, nhưng mà cây cối và dây leo bò kín mặt đất, muốn đốt sạch khó hơn liên trời, vì đốt xong mà không đào hết rễ chúng lên thì qua một trận mưa chúng lên ngoi lên ầm ầm.

Mỗi năm chỉ có một tháng trời hạn là có thể lợi dụng.

Do nhu cầu lớn, cho nên khai hoang, trồng trọt đều cần nhân lực vô hạn.

Đám thủy thủ da đen cùng với thợ săn bản địa đầu hàng liền vào rừng bắt thổ dân, chúng chỉ lấy người tráng kiện bán lấy tiền, còn người già trẻ nhỏ bỏ lại.

Thế là người ở phạm vi 500 dặm quanh Mã Lục Giáp bị quét sạch, hoặc là có thể nói bọn họ nhắm vào bất kỳ động vật có thể đi bằng hai chân nào.

Lưu Minh Lượng thiếu người phát điên tất nhiên là cứ có sẽ nhận, lại còn liên tục nâng cao giá, khiến cả hải tặc A Lạp Bá cũng nhiệt tình tham gia cướp nhân khẩu.

Bây giờ tới người Anh, người Bồ Đào Nha còn sót lại cũng thấy đây là con đường phát tài, vì thế giờ họ bắt được người trên biển không tùy tiện giết chết nữa, mà trói lại đem bán cho Lưu Minh Lượng.

Thế là tới cả huynh đệ thân thiết của Lưu Minh Lượng là Trương Truyền Lễ cũng không muốn giao lưu với hắn nữa, sau khi nhìn thấy nô lệ trồng trọt trong trang viên, liền tránh xa tên này.

Lưu Minh Lượng vô cùng thương tâm.

Hắn muốn tránh xa nơi này, đáng tiếc Vân Chiêu, Hàn Tú Phân đều là người sắt đá không cho phép.

Khi tới Đảo Thiên Đường báo cáo công tác, Lưu Minh Lượng ngày xưa cao lớn sáng sủa không còn, giờ hắn gầy quắt lại còn đen, mắt hõm lại, hơi vàng, đây là một loại bệnh.

“ Ta không chịu nổi nữa.” Lưu Minh Lượng cuộn thân hình gày gò trong cái ghế mây lớn, kể lể với Hàn Tú Phân:

Hàn Tú Phân rót trà cho hắn:” Chịu đựng thêm chút nữa.”

Lưu Minh Lượng thống khổ lắc đầu:” Chuyện ta đang làm đi ngược với giáo dục ta được tiếp nhận, ta không chịu nổi.”

“ Nghiêm trọng thế sao? Điều kiện ăn ở chúng ta cung ứng đâu tệ.”

“ Chủ yếu là bệnh tật, rồi côn trùng có độc, đỉa nữa, con người một khi vào trong rừng rất yếu ớt, không kháng cự nổi, hai tháng thôi chết cả trăm người rồi ...”

Hàn Tú Phân an ủi:” Hoàn cảnh ở Mã Lục Giáp quá ác liệt, chúng ta sẽ lấy đảo Trảo Oa, nơi đó có bình nguyên rộng lớn.”

Lưu Minh Lượng cầu xin:” Cô thay ta đi mà.”

“ Ngươi không đi thì Trương Truyền Lễ đi.” Hàn Tú Phân thở dài:

Lưu Minh Lượng lau nước mắt, thế thì khác gì, hai người là huynh đệ chí thân, giờ hắn mang đầy tội nghiệt rồi, không muốn kéo huynh đệ của mình vào nữa ...