“ Ồ, Từ Ngũ Tưởng nói vậy à? “ Vân Chiêu vừa lật xem văn thư vừa hỏi, lâu rồi mới nhớ tên thư ký đầu tiên của mình nói một câu đậm chất thổ phỉ như thế, tên đó được Trương Hiền Lượng tiên sinh dạy dỗ rất tốt, thích tỏ ra nho nhã, tính tình khô khan vừa thối vừa cứng. Vân Chiêu vẫn nhớ thời hắn làm thư ký cho mình, mình ngày ngày phải khắc chế để không đấm vào cái mặt khó ưa của hắn:
Tên đó thay đổi từ khi cưới tiểu cung nữ kia thì phải.
“ Vâng, hắn nói chính xác như thế, hắn không chịu nộp tiền thu được về Lam Điền, không có tiền, chỉ có mạng, hắn là người đầu tiên dám viết thế vào văn thư. “ Trương Quốc Trụ giọng đều đều trả lời:
Thú vị thật, Vân Chiêu khẽ mỉm cười: “ Vậy ngươi thấy thế nào?”
“ Bạc cần phải nộp toàn bộ cho khố tàng ti, dù hắn nói rất có lý, nhưng chỉ có thể dùng đồng bạc, không được phép dùng đĩnh bạc, thần cũng không cho hắn quyền đúc bạc. Hôm nay thần tới đây chỉ báo với bệ hạ một tiếng, để bệ hạ đừng làm người tốt ở chuyện này, luật ra sao phải làm như thế.”
“ Ha ha ha, không đâu, trẫm sẽ hạ chỉ trách mắng hắn.”
Trương Quốc Trụ xua tay: “ Làm thế thì giả quá, bệ hạ giữ im lặng là được rồi.”
“ Được, chuyện này trẫm giữ im lặng, nhưng còn chuyện chia tách thư viện thì các ngươi làm quá rồi, liền một lúc mở năm thư viện ở Trường An, thành Lam Điền, Thuận Thiên Phủ, Ứng Thiên Phủ và thành Ngọc Sơn, có biết Từ tiên sinh giận tới ngã bệnh rồi không?”
“ Không quá ạ, sau này còn có nhiều hơn, ở Thành Đô, Hàng Châu, Quảng Châu, Côn Minh đều có thư viện, tất cả các thành trấn lớn đều có thư viện, còn về hạ viện thư viện, thần thấy mở rộng tới huyện, hương, lý càng tốt. Đau dài không bằng đau ngắn, quyền lực giáo dục phải nắm trong tay quốc gia, học tử dạy ra để quốc gia dùng, nếu không cùng đường với quốc gia thì mục đích giáo dục là gì?”
Vân Chiêu gật gù, rất hài lòng với câu trả lời này: “ Được, chuyện này trẫm lại im lặng tiếp.”
Trương Quốc Trụ đột nhiên quay đầu sang bên, nói mà không nhìn Vân Chiêu:” Bệ hạ, nếu người không định cướp Minh Nguyệt lâu thì thần sẽ chia các cô nương ở đó ra hai đường, một đi Thuận Thiên Phủ, một đi Ứng Thiên Phủ. Thần xem vở kịch tặc binh cướp phá do Khấu Bạch Môn diễn rồi, không tệ, thích hợp lưu diễn ở kinh thành, còn Cố Hoành Ba thì tới Ứng Thiên Phủ tiếp tục diễn Bạch Mao Nữ.”
“ Chỉ là tới nay hai cô nương đó vẫn ngày đêm đợi bệ hạ tới cướp, nếu bệ hạ ... Á ...”
Bốp một phát, Vân Chiêu ném thẳng nghiên mực vào mặt Trương Quốc Trụ, sau đó hừ một tiếng, chắp tay sau lưng rời đại thư phòng, biết trẫm muốn cướp lại không thể đi cướp, còn ở đây khiêu khích trẫm, muốn chết.
Bùi Trọng cúi gằm mặt đi theo.
Vân Chiêu giọng điệu bất thiện: “ Ngươi muốn cười lắm phải không?”
“ Không ạ, không ạ, thần tuyệt đối không dám. “ Bùi Trọng rối rít phân bua.
Vân Chiêu mặt hầm hầm về nhà.
Vân Dương khốn kiếp, Lý Định Quốc khốn kiếp, hai tên vương bát đản các ngươi về đây, trẫm không tha cho các ngươi.
“ Ta muốn đổi tên cho Minh Nguyệt lâu.”
Tiền Đa Đa đang ngồi phe phẩy quạt uống nước mát thì độ nhiên thấy Vân Chiêu vừa về nhà đã tuyên bố một câu như thế: “ Thiếp đã chẳng để ý chuyện chàng đi cướp Minh Nguyệt lâu, chàng vội vàng thanh minh làm gì?”
“ Nếu không phải tại nàng, sao ta mang tiếng xấu này.” Vân Chiêu cực kỳ oan ức:
Tiền Đa Đa dán lên người y cọ cọ: “ Nếu cho chàng quay ngược thời gian lần nữa, chàng có cướp Minh Nguyệt Lâu không?”
Vân Chiêu vòng tay qua eo Tiền Đa Đa kéo nàng vào lòng, tay thuận thế đi xuống xoa nắn bờ mông tròn trịa: “ Làm sao ta từ chối được.”
Tiền Đa Đa thủ thỉ: “ Cho nên chàng bị người ta cười là do chàng tự chuốc lấy, không liên quan tới thiếp.”
Bao nhiêu năm như thế rồi, Vân Chiêu vẫn không chịu nổi vẻ lẳng lơ của Tiền Đa Đa, không kiềm chế được dục hỏa trong lòng nữa, lập tức bế ngang người nàng lên, tay phải vội vã tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là nụ hôn nóng bỏng, tay trái cấp tốc luồn qua chiếc váy màu hoàng yến, thuận theo chân ngọc mò lên ... Đột nhiên thấy đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm, bất lực nói: “ Lúc này ngươi có nên ra ngoài một chút không?”
Vân Hoa đỏ mặt bừng bừng à một tiếng, sau đó rất thông minh ném chổi lông gà đi chạy ra ngoài, còn biết đóng cửa lại.
Tiền Đa Đa bị ném giường gấm có chút thô bạo, vừa thở hổn hển vừa chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Vân Chiêu lần nữa phải dừng lại, đi ra mở cửa sổ, quả nhiên thấy Vân Xuân Vân Hoa ngồi dưới cửa sổ cắn hạt dưa, lần nữa nói với giọng hết sức bất lực: “ Bọn ta không cần gì hết, các ngươi có thể đi được rồi.”
Vân Xuân Vân Hoa đồng thanh vâng một tiếng, sau đó khiêng cái bàn chuyển ra cây thạch lựu ngoài sân, cách đó không xa.
Tiền Đa Đa chẳng bận tâm tới vạt áo bị kéo lệch một bên, để lộ non nửa bầu vú trắng tròn, lăn lộn trên giường gấm, cười sắp tắt thở: “ Trong số nha hoàn ở nhà, thiếp thích nhất hai con nha đầu ngốc này.”
Vân Chiêu mất hứng, đặt Tiền Đa Đa lên đùi, tay luồn qua yếm lót, cảm thụ sự mềm mại kinh người phía dưới: “ Tất nhiên, bọn chúng là thuẫn thịt của nàng khi ra ngoài, là trò vui của nàng lúc buồn chán, là thứ trút giận của nàng khi bực tức mà.”
“ Tại chàng chiếu hư chúng thì có, đừng có đẩy lên người thiếp, hai đứa chúng nó ra đường kiêu ngạo lắm, người thường không để vào mắt, một viên giáo úy chiến công hiển hách trong quân Lôi Hằng tới nhà cầu thân, chúng chỉ nói một chữ cút. Nhãn quang chúng như thế, thiếp chẳng dám tìm phu tế cho chúng ...”
“ Ài, là ta hại bọn chúng.”
Tiền Đa Đa như rắn nước trườn lên người Vân Chiêu, hai chân giang ra kẹp lấy hông y:” Không phải cá, sao biết niềm vui của cá.”
“ Ai bảo trẫm không biết niềm vui cá nước?”
Rầm!
Phùng Anh đẩy mạnh cửa đi vào, thấy trong phòng chỉ có mỗi Vân Chiêu và Tiền Đa Đa trách:” Trời nóng như thế còn đóng cửa, hai người không thấy ngốt sao?”
Vân Chiêu bị phá đám tới ba lần, không biết diễn tả tư vị ra sao:” Trước tiên nói vì sao nàng đẩy cửa mạnh thế, ta sẽ nói cho nàng biết bọn ta muốn làm gì.”
Phùng Anh đẩy Tiền Đa Đa vẫn cố dính lấy Vân Chiêu để trêu tức mình:” Tần tướng quân vào Tri Ngư Am rồi, lấy pháp hiệu Liễu Liễu.”
Vân Chiêu cau mày: “ Ta đâu muốn bà ấy đi tu, vào chốn không môn, nhi tử bà ấy thì sao?”
Phùng Anh thở dài:” Cao Kiệt là loại người thế nào chứ, hắn sao để cho Mã Tường Lân chút cơ hội nào, đại quân của hắn tiến Xuyên, một mực hành quân theo đường thẳng, hàng thì sống, chống thì chết, không cần biết lai lịch thế nào, cản đường đi của đại quân hắn là hắn giết sạch không tha. Phu quân, Bạch Can Quân bị hắn giết vô số.”
Vân Chiêu trầm mặc.
“ Mã Tường Lân muốn giữ mảnh đất Thạch Trụ, càng bị Vân Tiêu thúc thúc từ chối, còn nói với Mã Tường Lân, hoặc tuân theo luật Lam Điền ta, hoặc là diệt tộc. Mã Tường Lân tự sát ba lần đều được bộ hạ cứu sống, giờ có tự sát nữa không thì thiếp không biết.” Do quan hệ đặc thù ở Thục, Phùng Anh biết nhiều tin còn nhanh hơn mật điệp ti:
Vân Chiêu thở dài đứng dậy:” Vậy là Thục yêu ổn rồi chứ?”
Phùng Anh lắc đầu:” Thủ lĩnh Xa tộc, con cháu Dương Ứng Long là Dương Hỏa Triết khởi sự ở Bá Châu, thiếp e Cao Kiệt lại giết hết.”
“ Không được, không thể làm như thế, không cần giết Xa tộc, cũng không giết hết nổi, làm thế chỉ khơi lên thù hận. Ta nghĩ Dương Hỏa Triết khởi sự e là có bàn tay người Ô Tư Tàng phía sau, giết người Ô Tư Tàng gây hấn mới là chuyện hắn nên làm.”
Có được câu trả lời của phu quân, Phùng Anh thở phào, liếc Tiền Đa Đa y phục chưa chỉnh lại: “ Cô làm gì thế hả?”