Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 176: Tiền của ai người nấy tiêu.




Lương Anh rời nhà lão tiên sinh, hai mắt đỏ như mắt thỏ, tao ngộ của cả nhà lão tiên sinh thật quá thảm, nghe ông kể khổ, nàng khóc cùng ông ta cả buổi sáng.

Có điều kết quả rất tốt, vị lão tiên sinh cực kỳ ngay thẳng này không phải gỗ đá, thậm chí còn là người giàu tình cảm, ông ta rốt cuộc chịu mở cửa dạy học rồi.

Thực sự mà nói trong vòng tròn nhỏ, người đọc sách vẫn nắm quyền phát ngôn. Ví như vị lão tiên sinh Lưu Kính này, hành vi ông ta sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người sống xung quanh.

Chỉ cần trường tư thục mở cửa, cuộc sống nơi này sẽ khôi phục bình thường ở mức độ nào đó.

Tìm từng trọng điểm để đột phá, đó là công tác của những quan viên Lam Điền như Lương Anh.

Từ Ngũ Tưởng đã phân chia kinh thành thành mười tám khu, Lương Anh phụ trách khu vực lấy Chính Dương Môn làm khởi điểm, từ đó tới Thiên văn đài thuộc phạm vi quản lý của nàng.

Người mưu sinh ở kinh thành chủ yếu là nghệ nhân, Lương Anh từng điều tra rồi, ở khu vực này có hơn bảy vạn cư dân, đa phần là công tượng.

Mộc tượng, ngõa tượng, thiết tượng, du tất tượng, tích tượng, thôi thì đủ các nghề, nên tương ứng có phố da, phố trúc, phố đèn lồng, chợ rèm, chợ văn hoa, bút mực.

Những người này không phải nông phu, cho nông phu trâu cày, hạt giống, bọn họ nhanh chóng tự nuôi sống được bản thân.

Còn với công tượng thì phải giúp hàng hóa họ sản xuất ra có thể tiêu thụ.

Khi Lý Hồng Cơ ở kinh thành chẳng những cướp đoạt hết tiền bạc của bách tính, khi hắn đi càng vơ vét hết tư liệu sản xuất, đã phá hỏng hoàn toàn cơ sở sinh hoạt của công tượng.

Nói cách khác, muốn những người này có cơm ăn phải sáng tạo ra thị trường mới cho họ.

Mà bách tính kinh thành lúc này đã chẳng còn tư liệu sản xuất, muốn khôi phục thì chẳng biết lấy gì mà khởi đầu, chết người hơn nữa, dù làm ra sản phẩm cũng chẳng ai có tiền mua hàng do họ làm ra, thị trường sao vận hành được.

Không có khách, phủ nha đành phải làm khách hàng lớn nhất của họ.

Quan phủ bỏ tiền ra mua sản phẩm của công tượng, đồng thời ứng trước tiền vật liệu, đó là lựa chọn duy nhất.

Trước kia Hạ Hoàn Thuần và Mộc Thiên Đào ở kinh thành trộn tiền thống khoái ra sao, giờ Từ Ngũ Tưởng tiêu tiền cũng thống khổ chừng ấy.

Từng đồng tiền trôi đi, kinh thành rốt cuộc cũng đã có động tĩnh.

Tin tức vận hạ khai thông mang lại cho bách tính hi vọng mới.

Lương Anh một ngày ghé thăm hai bảy hộ làm công, đồng thời đặt mua lượng lớn hàng hóa.

Giờ nàng chẳng bận tâm là mình muốn đặt cái gì nữa, cho dù mới đầu nàng lên kế hoạch rất kỹ, muốn đặt mua thứ quân Lý Định Quốc cần trước, sau đó là tới những thứ có thể tạo thành chuỗi dây chuyền sản phẩm bổ trợ cho nhau.

Chỉ là khi nàng được cả nhà bì tượng rơi lệ tiễn ra cửa, tám người nhà mộc tượng cả cụ già lẫn trẻ nhỏ đứng bên khao khát nàng vào nhà mình, khi nàng đặt 16 cái ghế, 4 cái bàn, du tất tượng dẫn cả nhà quỳ chặn cửa, xin nàng giao việc quét sơn cho nhà họ.

Vì thế người nọ truyền người kia, chỉ đi qua nửa con phố mà bất tri bất giác Lương Anh đặt 20 cái rèm, sáu cái trống, 80 món đồ trúc, tiền giấy và ... Nàng chẳng nhớ nổi mình mua cái gì nữa.

Chập tối Lương Anh mệt mỏi bi thương dẫn hai thuộc cấp về nha môn tri phủ.

“ Hôm nay ta tiêu 1317 đồng bạc. “ Mới đi vào văn phòng khố tàng sứ, Lương Anh đã tự rót một chén trà lạnh, nói ra con số mà nàng chẳng thoải mái, với nữ nhân mà nói khi mua sắm lại biến thành chuyện đau khổ thì đúng là bi kịch nhân gian:

Khô tàng sứ Phùng Áng viết con số đó vào sổ: “ Sản phẩm tới sẽ xóa khỏi sổ.”

“ Nói trước, ta đặt nhiều thứ vô dụng lắm đấy, bao gồm thứ mà người chết mới dùng, như tiền giấy đấy. “ Lương Anh uống gần hết ấm trà:

Khố tàng sứ Phùng Sảng cười rất tươi: “ Không sao, chỉ cần hàng hóa khớp với tiền hàng là không thành vấn đề.”

Lương Anh chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời lẽ khó nghe nhất của đám thần giữ của này, vậy mà kết cục trái ngược hoàn toàn, nàng lấy làm lạ: “ Hôm nay ta tiêu tiền bữa bãi lắm, đến ta còn áy náy nữa là.”

Khó tàng sứ pha ấm trà mới cho Lương Anh, càng càng tươi hơn: “ Nhưng mà đều tiêu cho công tượng, thế là được rồi, ta còn thấy cô tiêu ít, mai phải tiêu nhiều hơn. Không sao, cứ mua nhiều vào, mua về để đốt cũng được, đây là tiền bách tính kinh thành mà, không phải tiền của chúng ta, cứ tiêu đi. Đến khi nào mọi thứ khôi phục, chúng ta lại thu thuế của bách tính, đó mới thực sự là tiền của chúng ta.”

Khố tàng sứ Lam Điền đều là đám biến thái không cách nào nói lý lẽ được, đó là cái nhìn của toàn bộ quan viên Lam Điền.

Lương Anh uống cốc trà nóng, trời vốn nóng, thế là toàn thân toát mồ hôi, nàng cáo biệt khố tàng sứ Phùng Sảng muốn về tắm rửa một phen, dù không ưa đám người này, nhưng giờ nàng thấy thoải mái hơn nhiều.

Phùng Sảng vẫn tiếp tục lật xem sổ sách, vừa dùng bút đỏ chót viết hàng loạt con số vừa nói: “ Cấp khoản tiền tu sửa hoàng cung trước ba ngày đi, ngoài ra từ mai sẽ có đợt lúa mạch từ thành Lam Điền vận chuyển tới, phải tiêu thụ hết thật nhanh.”

Thuộc cấp vâng một tiếng, lại hỏi: “ Đại nhân, lương thực chẳng lẽ không nên đem tích trữ ạ?”

“ Không thể, lương thực rồi sẽ có, chẳng qua là tốn thời gian vận chuyển mà thôi, bây giờ quan trọng nhất là làm tòa thành này sống lại. Ài, ta đoán trong vòng ba năm chúng ta chỉ có chi ra chứ không có thu nhập đâu.”

“ Hơn 2000 vạn chẳng đủ dùng.”

Phùng Sảng cười: “ Cứ xin quốc tướng phủ là được.”

Viên thuộc cấp cau mày: “ Thế chẳng phải tỏ ra chúng ta quá vô dụng à?”

Phùng Sảng lấy cuốn sổ dày đập vào đầu viên thuộc cấp trẻ: “ Tiền trong mắt người khố tàng chúng ta chỉ là công cụ, giống như cuốc trong tay nông phu, búa trong tay thiết trượng. Ngươi học gì ở thư viện vậy hả? Cho ngươi biết giá trị kinh thành lớn hơn 2000 vạn rất nhiều, cho nên nếu có thể tiêu hết số tiền này , khiến kinh thành phồn hoa trở lại là đáng, rất đáng.”

“ Bách tính kinh thành tuyệt vọng vì họ không có đường sống, không kiếm được tiền, đợi khi trong tay mỗi người đều có một ít tiền, tiền sẽ tự động luân chuyển, kinh thành sẽ sống lại.”

Viên thuộc cấp xoa đầu:” Đám người Ứng Thiên phủ đúng là sướng, nơi đó không bị Kiến Nô quấy nhiễu, không bị Lý Hồng Cơ họa hại, bọn họ tiếp nhận một đô thị phồn hoa.”

Phùng Sảng lại đánh hắn cái nữa: “ Lại nói lời ngu xuẩn, ai bảo không bị họa hại là tốt, ngươi thử tới đó áp dụng đúng luật Lam Điền ở đó mà xem, bách tính sẽ tạo phản. Nơi này mất ba năm có thể khôi phục, ở đó phải mất năm năm, có biết vì sao không?”

Viên thuộc cấp rốt đầu óc thông minh được một lần: “ Vì người ở đây không có tiền, nên họ không có quyền.”

Phùng Sảng gật gù: “ Rốt cuộc không quá ngốc, Thuận Thiên Phủ thích hợp với việc trực tiếp ra lệnh, bách tính cần người chỉ huy, để họ biết làm gì. Không như bên kia, họ có tiền, không dễ nghe lời.”

Hai người nói chuyện trong văn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt nhất ở Thuận Thiên Phủ, không biết rằng trong đêm tối đó có rất nhiều ánh đèn thắp lên trong kinh thành chết chóc này.

Những công tượng có được tiền tạm ứng, ngày đêm làm việc, ai cũng mong sớm ngày làm xong hàng hóa, tạo ấn tượng tốt với quan phủ, có khi lại tiếp tục được nhận việc khác.

Bất kỳ chuyện gì, chỉ cần có sự mở đầu rồi, quán tính sẽ thúc đẩy nó tiến về phía trước.

Đêm đã khuya, Từ Ngũ Tưởng vẫn đứng trên chung cổ lâu nhìn những ánh đèn lác đác xuất hiện giữa đất trời đen kịt, hắn thở phào một hơi. Giờ thì hắn rốt cuộc đã có thể viết văn thư cho phủ quốc tướng … Thuận Thiên phủ có hắn, vạn sự yên tâm.