Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 162: Đối thủ truyền kiếp.




Đột nhiên nghe thấy có người quát tháo, Hạ Duẫn Di nhìn quanh không thấy ai khả nghi, hỏi nhi tử: “ Chuyện gì thế?”

Hạ Hoàn Thuần chép miệng từ từ đặt khay thức ăn vào tay cha mình: “ Có một tên bại gia đánh mãi không chết muốn khiêu chiến con.”

Hạ Duẫn Di còn đang muốn hỏi thì đám học sinh đang túm tụm lấy thức ăn đột nhiên tản ra thành lối đi dài, ở cuối lối đi đó là một đại hán đen xì xì mặc quần cộc tới gối cùng cái áo chẽn không tay, mắt hổ trợn trừng trừng nhìn về phía mình.

Không cần nghĩ Hạ Duẫn Di cũng nhìn ra hán tử đó có thâm thù đại hận không thể cởi bỏ với con mình.

Ông ta không lo lắm, cho rằng nơi này là thư viện, thế nào cũng có người tới khuyên giải, không ngờ đám học sinh kia chẳng can ngăn gì thì chớ, lại còn tích cực bảo nhau dọn dẹp bàn ghế, tạo thành khoảng trống đủ đánh nhau, ở xung quanh reo hò.

Hạ Duẫn Di chấn kinh không thôi, đám trẻ con đã đành, tới ngay cả đám trù tử cũng thò đầu khỏi cửa sổ mặt mày hưng phấn.

“ Nhận một đòn của Kim Hổ ta!” Hán tử cực kỳ hung ác kia vung nắm đấm xông tới:

“ Chớ đánh nhau.” Hạ Duẫn Di lên tiếng ngăn cản, nhưng giọng ông nhanh chóng bị tiếng hú hét của đám đông nhấn chìm, nhi tử mình và hán tử kia đã quấn lấy nhau:

Nhìn nhi tử hôm nay tắm rửa sạch sẽ thanh sam nho nhã biết bao, vậy mà lúc này bị người ta đấm một phát máu mũi tung tóe, tim ông ta thắt lại ...

“ Trước kia gia gia ngươi tự trọng thân phận, không thèm chấp loại chân bùn như ngươi, giờ thời thế thay đổi rồi, đến lượt tên quý công tử ngươi nếm thử tư vị kẻ cùng khổ liều mình đi, ha ha ha.” Kim Hổ cười ha hả, dù cũng trúng một đá hộc máu mồm hắn nhổ nước bọt đầy máu đi, hùng hổ lao vào như điên dại:

Trước kia hai người ngang ngửa nhau, thậm chí Hạ Hoàn Thuần nhỉnh hơn một chút, nhưng bây giờ tình hình rõ ràng thay đổi, ít nhất về khí thế hắn đang bị Kim Hổ áp đảo.

Hạ Hoàn Thuần từ nhỏ đánh nhau mà có vị trí này, tuy tay bị đánh tê dại rồi, vẫn lỳ lợm ngoắc ngoắc tay còn lại: “ Thú vị đấy, tới đây xem.”

Nếu như nhi tử mình mà không máu mũi chảy ròng ròng thì Hạ Duẫn Di thấy động tác của nhi tử rất phong độ.

Nhưng đại hán đối diện rõ ràng cao lớn hơn nhi tử, rắn chắc hơn nhi tử, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, Hạ Duẫn Di với tay về phía trước kêu lên: “ Đừng đánh nhau ...”

Còn chưa nói hết lời bị đám học sinh xô đẩy sang một bên, ông ta tay cầm khay gổ, liều cái mạng già đập phía trước, đập vỡ khay cũng chẳng chen qua nổi đám học sinh đứa nào đứa nấy khỏe như nghé non.

Hạ Duẫn Di rốt cuộc bị chen ra ngoài cùng, lòng như lửa đốt không làm được gì, nước mắt ròng ròng.

“ Hạ Hoàn Thuần, ngươi muốn chọi cứng với người sống sót qua mũi thương ngọn giáo như ta, đúng là muốn chuốc lấy cái chết.” Kim Hổ đánh nhau rất điên cuồng, hắn không dùng động tác né đòn hoa mỹ như trước kia, mà lấy thân chịu đòn để đánh trả, dù toàn thân ê ẩm nhưng hắn thấy sảng khoái vô cùng, liếm máu ở bên mép nhìn Hạ Hoàn Thuần như nhìn con mồi:

Hạ Hoàn Thuần không ngờ đối thủ trở nên lợi hại như thế, mà hắn thua tâm lý bởi lần trước quả thật bản thân hơi có lỗi với người ta, chùi máu miệng: “ Ngươi chẳng qua là thứ cặn bã sống sót trong loạn quân, gia gia là tướng quân dẫn thiên binh vạn mã tử chiến, đừng cho rằng trên người có vài nhát đao đã là anh hùng hảo hán, loại hảo hán đó ta giết không một trăm thì cũng tám mươi tên rồi …”

Hạ Duẫn Di có nhảy lên cũng không nhìn thấy nhi tử và đại hán kia chiến đấu thế nào, chỉ có thể từ thảo luận của đám học sinh đoán ra đại khái.

“ Oa, tên đó không phải Mộc Thiên Đào à, giờ bỏ tác phong công tử ca, giờ đánh đấm dữ dội ra trò, xem ra chiến trường mới là nơi huấn luyện tốt nhất.”

“ Không nghe sao, người ta giờ là Kim Hổ ... Mà hắn có lợi hại tới mấy cũng không đánh lại nổi Hạ Hoàn Thuần đâu, tên đó dám đánh tới mất mạng đấy.”

“ Sao không lấy tên là Kim Bưu, ba hổ mới thành bưu mà.”

“ Tiếc quá, vừa rồi Kim Hổ đánh nhanh hơn một chút thì trúng huyệt thái dương của Hạ Hoàn Thuần rồi, một đòn dứt điểm luôn.”

“ Mẹ nó, sao không động đậy nữa rồi, nhìn nhau lâu thế, xông vào đi, các ngươi nghĩ mình đang khiêu vũ à, đánh đi, đánh đi, sốt ruột quá, không đánh thì xéo về bú mẹ đi ...”

“ Thì ngươi vào đi.”

Tiếp đó trong đám đông truyền ra tiếng hét thảm thiết không giống của nhân loại, một tên vừa la "tha mạng" vừa bị ném xuống dưới chân Hạ Duẫn Di, ôm bụng co giật.

Rốt cuộc cũng có người để hỏi rồi, Hạ Duẫn Di hỏi tên vừa bị đám đông dẫm đạp:” Các ngươi liều mạng như thế không ai quản à?”

Tên này vừa rồi vì mồm thối bị Hạ Hoàn Thuần lẫn Kim Hổ đánh văng ra ngoài, nhăn nhó nói:” Quy củ của thư viện ... Có thể khiêu chiến với người mình muốn ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời gian nào, còn khi nào kết thúc thì do kẻ thắng lợi quyết định ... Nên không ai quản.”

“ Chết người thì sao?”

“ Chết thì thôi chứ sao, uống nước còn chết sặc được mà.”

“ Sao ngươi chưa bị đánh chết?”

“ Nếu không phải bị người ta đẩy vào chiến trường, hai tên đó không có tư cách đánh ta.”

“ Hả?”

“ Vì ta không có tư cách khiêu chiến.”

Rất nhanh Hạ Duẫn Di từ tên lắm mồm biết được, nhi tử mình là đứa mạnh nhất trong khóa sắp tốt nghiệp, mà cả thư viện chỉ có 11 học sinh khác có thể khiêu chiến con mình.

Thật không may tên Kim Hổ còn gọi là Mộc Thiên Đào kia là một trong số đó, nhi tử ông ta muốn có được chữ Quốc trong tên thì không được từ chối thách đấu.

Mà những cường nhân kia không được khiêu chiến người dưới, tức là nếu Hạ Hoàn Thuần vì ân oán cá nhân đánh tên mồm thối sẽ bị sử phạt nghiêm khắc.

Đó là lý do vì sao tên mồm thối này dám mạnh miệng, nếu không phải vì người khác chịu không nổi đẩy hắn vào chiến trường thì Hạ Hoàn Thuần hay Kim Hổ đều chẳng làm gì nổi hắn.

Đợi Hạ Duẫn Di hỏi rõ nguồn cơn sự việc thì cũng yên tâm phần nào, lúc này đám đông cũng dần tản đi, mọi người tới từng ô cửa sổ xếp hàng nhận thức ăn.

Ông ta rốt cuộc nhìn rõ tình hình bên trong, nhi tử ông ta ngồi trên cái ghế, tên Kim Hổ thì ngồi khoanh chân dưới đất, hai bên cách nhau mười bước, không định chiến đấu tiếp.

Hạ Hoàn Thuần mồ hôi như tắm.

Kim Hổ thở phì phò.

“ Ta đã bảo kiếm có mài mới sắc, mai có lạnh mới thơm mà, nếu không trải qua gian nan làm gì có ngươi ngày hôm nay, suýt nữa thắng gia gia rồi, ngươi phải biết ơn ta mới phải.” Hạ Hoàn Thuần lên tiếng trước:

Kim Hổ đứng dậy:” Chẳng qua hôm nay ta cũng chỉ muốn đấm vỡ mũi ngươi thôi, nếu không chẳng dễ bỏ qua cho ngươi đâu.”

“ Hôm nay không mang dụng cụ bảo hộ, nhiều đòn sát thủ của ta không dùng được, lần sau có đồ bảo hộ rồi, ta quyết chiến với ngươi.”

“ Chẳng qua mang đồ bảo hộ có lợi cho ngươi, còn với cách đánh liều mạng như ta lại thiệt thòi, ngươi nói thì hay nhưng nghĩ ra trò bất lợi cho ta, sợ rồi chứ gì?”

“ Chẳng phải trước kia ngươi giỏi sử dụng quy tắc bảo hộ lắm sao? Muốn thắng ta bỏ công sức vào học vấn đi, nếu không ngươi không có cơ hội đâu.”

Kim Hổ lau khóe miệng, không muốn nhiều lời, đi lấy khay ăn, miệng rách rồi không cách nào ăn món cay mà hắn yêu thích nữa.

Hạ Duẫn Di đi tới bên nhi tử, đau lòng vô cùng:” Tại sao lại đánh nhau thế này, đây không phải là cách cường đạo giành vị trí đầu lĩnh à, thư viện Ngọc Sơn sao thế, không có học vấn chính thống dẫn dắt là thế này đấy, cần phải đưa về nẻo chính ngay không thì hỏng.”

Hạ Hoàn Thuần xua tay, hắn bị thương nên có chút nóng nảy:” Cha, với thư viện Ngọc Sơn mà nói không có học vấn nào là chính thống hết, chỉ có học vấn hữu dụng thôi, cha có thể tôn sùng Nho học, điều đó không sao cả, nhưng không thể áp đặt quy củ của Nho học lên tất cả mọi người được.”

“ Nếu thư viện không chính xác, Lam Điền bằng vào cái gì tiếu ngạo thiên hạ, Chu Minh theo đạo học chính thống lại mất nước?”

Hạ Duẫn Di chở biết thở dài, ông ta nhận ra tư tưởng thư viện Ngọc Sơn khác biệt rất lớn với trường học trước kia, tạm thời chưa muốn tranh luận, kiểm tra thương thế nhi tử, may mà trừ cái mũi thương nghiêm trọng, còn lại chỉ là thương tích ngoài da, không sao cả.

Nhìn nhi tử hết sức tự nhiên lấy khay đứng ở ngoài cửa sổ lấy cơm, còn cười tươi roi rói xin trù tử thêm thức ăn, hoàn toàn không coi thương tích lẫn sự kiện vừa rồi ra gì, Hạ Duẫn Di lẩm bẩm: “ Lớn rồi, lớn rồi, hơn cha nó nhiều lắm rồi.”