Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 161: Thư viện hoàng gia Ngọc Sơn.




“ Cha, thứ biết bốc khói, phun lửa kia gọi là tàu hỏa, không cần ngựa kéo, cho than vào lò là tự chạy được, giờ có thể kéo vài chục vạn cân lên núi không tốn sức gì cả.”

“ Hiện giờ mới chỉ có đoạn đường sắt từ thành Ngọc Sơn tới thư viện được làm xong, nghe nói sau mùa thu sẽ làm đường sắt tới Phượng Hoàng Sơn, tức là có thể đi tàu hỏa tới nhà mình rồi, còn năm sau đi đường sắt tới Trường An.”

“ Sư phụ con còn muốn làm mấy chục vạn dặm đường sắt, nối Đại Minh với nhau.”

Nghe nhi tử mồm miệng liếng thoắng giới thiệu con quái vật bằng sắt hình thù kỳ quái lại đen xì xì trước mắt, Hạ Duẫn Di mặc dù thầm tấm tắc không thôi, lời ra khỏi miệng lại thành ý khác: “ Hừ, Tần Thủy Hoàng xây Trường Thành, Tùy Dương Đế đào Đại Vận Hà, tốn sức nước.”

Hạ Hoàn Thuần chẳng để ý tới khẩu khí bất thiện của cha mình, cười hì hì đỡ ông lên tàu hỏa.

Từ khi bước lên tàu hỏa, hai mắt Hạ Duẫn Di không đủ dùng nữa, ông ta muốn xem bánh xe chạy trên đường sắt thế nào, muốn xem Ngọc Sơn nguy nga, càng khao khát với tòa thư viện thấp thoáng trong mây nay đã vang danh thiên hạ.

Nhìn con đường sắt kéo dài vô tận, Hạ Duẫn Di kinh khiếp: “ Thế này, thế này tốn bao sắt mới đủ!”

Hạ Hoàn Thuần chỉ những ống khói lớn như rừng ở xa đang phun khói mù mịt:” Toàn bộ sắt thép ở Quan Trung tới từ xưởng sắt thép số 1, số 2, số 3 của Lam Điền, ba cái xưởng này mỗi năm sản xuất hơn 7000 vạn cân thép thô. Không phải vì không đủ quặng sắt thì sản lượng còn gấp đôi, nhưng mà sớm muộn cũng đóng cửa thôi, trước kia do tình thế mới phải dựng xưởng thép ở nơi này, theo quy hoạch mới của Lam Điền, xưởng thép phải xây ở nơi có sắt thép có mỏ than mới đúng, chứ không phải xây trong thành.”

Hạ Duẫn Di không còn cách nào bình luận lời nhi tử nữa, toàn là chuyện ông ta chưa nghe bao giờ, biết bình phẩm thế nào.

Tu! Tu! Tu! ...

Còi tàu hỏa hú dài báo hiệu, bánh xe chậm rãi lăn bánh rời trạm, đem hàng và cha con lên núi.

Tiếng xình xịch xình xịch không ngớt làm Hạ Duẫn Di tim đập liên hồi kỳ trận, hai tay bám chặt ghế, nếu chẳng phải nhi tử nói liên tục ở bên, ông ta đã nhào ngay ra khỏi thứ kinh khủng này rồi, cảm giác nằm trong bụng quái vật làm ông ta bất an.

Không biết bao lâu sau tàu hỏa dừng lại, xuống trạm một cái, hai chậm chạm đất, Hạ Duẫn Di sống lại, vừa ngước mắt lên đã sững sờ.

Đại môn thư viện Ngọc Sơn kỳ thực do hai cây tùng cổ thụ không biết sống bao năm tạo thành, ở giữa treo tấm biển lớn viết ... Thư viện hoàng gia Ngọc Sơn.

Hoàng gia … hai chữ này làm Hạ Duẫn Di sôi máu, hận không thể nhảy lên đập nát cái biển đó.

“ Chúng ta không biết tầm cao năng lực của quan viên tới mức nào, nhưng chúng ta phải đảm bảo được giới hạn nhân phẩm của quan viên. Đó là lý do thư viện Ngọc Sơn tồn tại, để đảm bảo hai chữ hoàng gia cho lục quân hoàng gia, pháo binh hoàng gia, hải quân hoàng gia.”

“ Nói cách khác trẫm đã lấy thể diện của mình ra đảm bảo với bách tính, bốn nơi này sẽ không phụ sự kỳ vọng của họ, nếu họ không được bác tính thừa nhận, tức là thanh danh hoàng gia vứt đi rồi.”

Đối diện với kiến nghị mở rộng vòng tròn sử dụng danh nghĩa hoàng gia, Vân Chiêu không đồng ý.

Sau này cái danh hoàng gia có thể xuất hiện trên vỏ gói bánh, nhưng bây giờ thì không được. Đó là bát cơm Vân Chiêu để lại cho con cháu, y không thể ăn hết.

Vân Chiêu rất hiểu giá trị thương hiệu, đây là thứ rất đắt đỏ, không thể lạm dụng.

Cho dù Từ Nguyên Thọ muốn dùng hai chữ hoàng gia vào đồ thư quán Ngọc Sơn, Vân Chiêu cũng phản đối.

Lý do của y là Vĩnh Lạc đại điển trộm về mà có, rất nhiều điển tịch khác cũng thế, số sách này lai lịch không trong sạch, Vân Chiêu không muốn người ta nhìn đồ thư quán đầy chiến lợi phẩm nhớ tới Vân thị là thổ phỉ.

Tân thế giới không thể dùng thói quen cũ để quản lý được, từ thổ phỉ biến thành kẻ thống trị rồi phải ưu nhã, lau sạch máu bên mép, tươi cười nghênh đón người ta.

Từ Nguyên Thọ không coi cố kỵ của Vân Chiêu ra gì, ông cho rằng Vân thị vốn xuất thân đạo tặc, chuyện đó có gì phải xấu hổ, đạo tặc còn có thể cai trị Đại Minh tốt hơn hoàng thất Chu Minh, vậy đạo tặc đâu phải đạo tặc nữa.

Nay đạo tặc biến thành hoàng gia, hoàng gia biến thành người thường, đây là quy luật thế giới.

Vân Chiêu không mắc bẫy.

Lão tặc này mắt thấy thiên hạ sắp thành đồ trong túi Lam Điền, bắt đầu vô liêm sỉ lợi dụng thanh danh hoàng đế của Vân Chiêu.

Đừng cho rằng ông ta là lão sư của Vân Chiêu thì sẽ dốc tâm huyết phục vụ Vân thị, điều những người như ông ta muốn làm bây giờ là làm hết sức để suy yếu hai chữ hoàng gia kia.

Ông ta cũng biết, cái gì nhiều không có giá trị nữa.

Vân Chiêu xác định rõ ràng, trên đời này người duy nhất một lòng một dạ vì y là mẹ y thôi, còn lại, dù là hai lão bà của y cũng chẳng thuần túy nói gì tới tiên sinh.

Chính trị luôn là đấu tranh.

Trước kia đối tượng Vân Chiêu phải đấu tranh là Sùng Trinh, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, Hoàng Thai Cát, nay đối tượng đó chuyển từ ngoài vào trong.

Người ta đang bắt đầu thăm dò công kích hoàng đế, bởi vì hoàng đế có một mỹ đức, thỏ hết chó vào nồi ...

Trên lịch sử đã bao nhiêu khai quốc hoàng đế trí tuệ giơ đồ đao lên với công thần rồi.

Phải biết người khai quốc, ai không phải là nhân kiệt.

Đây không chỉ là vấn đề khiến đám thần tử của Vân Chiêu lo lắng, mà bản thân Vân Chiêu cũng suy nghĩ rất nhiều, sau khi nghiên cứu kỹ hành vi các đế vương khai quốc, y nhận ra, sau thắng lợi y sẽ phải đối diện với sự khiêu chiến nghiêm trọng nhất.

Gần đây nhất là Lý Hồng Cơ không ý thức được điều đó, cho nên khi hắn đánh vào kinh thành, cũng là lúc chính quyền Đại Thuận của hắn tan nát, mất lòng người.

Vân Chiêu phản cẩn thận ứng phó.

Từ Nguyên Thọ từ giọng điệu từ chối dứt khoát của Vân Chiêu nhận ra, Vân Chiêu không cho ông ta tham dự quá nhiều vào quốc sự.

Điều đó làm ông ta rất thất vọng, vì ông ta đã nhận ra chút mùi vị nguy hiểm trong đó.

…….. ……….

Hạ Hoàn Thuần dẫn Hạ Duẫn Di đi thăm quan toàn bộ thư viện Ngọc Sơn, sau đó dừng lại ở trước một phòng hội nghị do cả cái cây bao phủ bên trong: “ Cha, tất cả quyết sách trọng đại của Lam Điền đều từ đây mà ra.”

“ Mỗi lần do sư phụ con chủ trì? “ Hạ Duẫn Di vuốt ve cây tùng cực lớn hỏi:

“ Mọi quyết sách trọng đại do sư phụ con phát động.”

“ Nói cách khác tác dụng của quần thần Lam Điền là bổ khuyết chứ gì?”

Hạ Hoàn Thuần nhìn thẳng cha mình:” Hoàng đình Lam Điền rất đoàn kết.”

“ Không thể nào có chuyện đó, văn hóa mấy nghìn năm nay luôn là đấu với người ta hoặc bị người ta trị, đoàn kết không phải chủ lưu.”

Hai cha con khó khăn lắm mới có chút hoàn hoãn, biết cha mình cố tình bới móc, chuyện bé xé ra to hòng phủ định Lam Điền tìm lại cân bằng tâm lý, Hạ Hoàn Thuần không muốn tranh luận, nhất là lúc này còn ở bên ngoài.

Nhìn thấy một đám đông học sinh đang chạy như ngựa hoang, từ bốn phương tám hương tụ tập vào một chỗ tạo thành cảnh kinh khiếp, Hạ Duẫn Di lấy làm lạ: “ Bọn họ làm gì thế?”

“ Bọn họ đang tới nhà ăn, sắp tới giờ ăn rồi.”

“ Cũng phải tới hơn sáu nghìn.”

Hạ Hoàn Thuần kiêu ngạo:” Thêm vào những thực tập sinh không ở thư viện, nhân số hơn tám nghìn, nếu tính cả hạ viên thì phải tới gần hai vạn.”

“ Sao mà nhiều thế ...”

Đây là một trong kỳ cảnh hiếm có của thư viện, Hạ Hoàn Thuần dẫn phụ thân tới nhà ăn nấu ngon nhất trong thư viện.

“ Món sở trường ở nơi này là thịt viên hẹ và bánh bao thịt, món khác chỉ bình thường, còn muốn ăn mỳ ngon thì tới nhà ăn số ba, bánh quẩy ngon ở nhà ăn số một. Đương nhiên nếu muốn có món ăn ngon hơn nữa thì phải tới nhà ăn chuyên giành cho các tiên sinh, ở đó có rượu gạo rất ngon, nhất là thịt kho, mùng một và mười l ...”

“ Cẩu tặc!”

Một tiếng quát lớn từ xa truyền tới khiến Hạ Hoàn Thuần đang thao thao bất tuyệt khoe khoang với phụ thân tức thì cứng người.