Tả Mậu Đệ đã hoàn toàn mất phương hướng, chẳng biết rốt cuộc mình đang làm cái gì, vì phái đoàn của ông ta ở Trường An hơn mười ngày đã tan tác hết cả.
Đám Trần Hồng Phạm về Nam Kinh rồi, nói là chuẩn bị từ quan, về quê làm nông.
Ông ta biết bọn họ sau khi hiểu luật Lam Điền cuống cuồng về bán bớt ruộng đất, hòng vãn hồi tổn thất.
Tả Mậu Đệ không về.
Ông ta chuẩn bị mở cái trường vỡ lòng ở đối diện phủ Chu thị.
Không đồng sinh cộng tử với Sùng Trinh hoàng đế đã khiến ông ta vô cùng đau lòng. Giờ nếu như thái tử, Vĩnh vương, Định vương vẫn ở đây, vậy ông ta canh giữ, tận chút tâm lực cuối cùng cho Chu Minh.
Phường Vĩnh Hưng mà ông ta cư trú là một phường mới thành lập.
Trường An lúc này đang phát triển thành Trường An xưa, nghe nói trong quy hoạch của quan phủ còn xuất hiện 108 phường thị, chỉ có điều quan phủ biến thành 108 khu dân cư khép kín.
Phường Vĩnh Hưng mới được xây dựng, Tạ Mậu Đệ tới Trường An phát hiện thái tử Chu Minh không ngờ sống yên lành nơi này, mấy lần tới nhà cầu kiến đều bị Trưởng công chúa từ chối.
Cho nên ông ta dùng tiền của đoàn sứ giả mua một viện tử không lớn đối diện với phủ Chu thị.
Tả Mậu Đệ trịnh trọng dán thông bao thu nhận đệ tử trước cửa, ông ta không kỳ vọng có thể thu được bao nhiêu đệ tử, chỉ mong Trưởng công chúa ở đối diện nhìn thấy, giao thái tử, Vĩnh vương, Định vương cho ông ta dạy dỗ.
Nhiều năm làm quan khiến Tả Mậu Đệ tạo thành tâm thế không nóng vội, dù luân lạc tới mức này, ông ta vẫn bình tĩnh.
Ông ta hiểu, Trưởng công chúa sở dĩ không dám gặp mình là vì lao quan phủ Lam Điền gán tội danh "ý đồ khó lường" lên đầu, gây ra tai họa lớn cho cái nhà đã rất bất hạnh rồi.
Thậm chí ông ta bố trí phòng ngủ ở ngay trong nhà bếp sát với tường ngoài, mở một cái cửa sổ, cửa sổ bên bàn sách, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy đại môn Chu thị.
Từ tình hình quan sát được nửa tháng qua, Tả Mậu Đệ có thể khẳng định một điều, phía hoàng đình Lam Điền tựa hồ thực sự quên hoàng tộc Chu Minh, mặc họ tự sinh tự diệt.
Chẳng có quan viên tới quấy nhiễu, chẳng có kẻ khả nghi lảng vảng trước nhà, không có lưu manh vô lại tới tống tiền, thậm chí ngay cả một người khách tới bái phỏng cũng không có.
Cả Chu thị cứ thế đóng chật cửa, sống cuộc đời yên lặng của mình.
Buổi sáng, cửa bên Chu thị mở ra.
Bốn người mặt trắng không râu, mặc áo đen, đội mũ đen rời phủ, trong đó hai người vác sọt, hai người xách giỏ trúc, xem ra là ra chợ mua đồ ăn.
Tả Mậu Đệ chỉnh trang y phục rời tiểu viện tử, theo sau bốn hoạn quan một quãng không xa, ông ta muốn tìm bốn hoạn quan để hỏi thăm tình hình trong Chu phủ.
Do Trường An không có lệnh giới nghiêm, để cho thuận tiện cho người có rau rợ, gà vịt cá thịt thuận tiện vào thành vào nửa đêm, lúc này trời vừa sáng thì bọn họ cũng bày hàng xong, chợ sáng bắt đầu.
Tả Mậu Đệ nhìn hai hoạn quan thuần thục mặc cả với hương nông, nhìn bọn họ liên tục chọn mua những nguyên liệu nấu ăn tinh tế cho vào sọt trúc.
Bọn họ còn đặt lượng lớn gạo, một con cừu nguyên con cùng lượng lớn rau rợ, bảo người ta mang tới nhà.
Vậy là Tả Mậu Đệ hiểu, phủ Chu thị tiền bạc sung túc.
Theo như ông ta tìm hiểu được từ chỗ quan phủ Lam Điền, bên trong phủ Chu thị có không dưới 700 người, Trưởng công chúa phải có rất nhiều tiền tài, nếu không 700 người không sản xuất, mỗi ngày ăn uống chi tiêu không phải là con số nhỏ.
Nhìn thấy bốn tên hoạn quan mua sắm xong, xách giỏ trúc, vác sọt trúc tới quầy bán đậu hũ, chỉ nói "như cũ" thế là ông chủ mau chóng lấy sữa đậu, quẩy nóng ra.
Tả Mậu Đệ ngồi xuống, xòe cái quạt đặt trên bàn, đây là quạt ngự tứ, hoạn quan ở trong cung chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Bốn tên hoạn quan lập tức chuyển bản, không nói năng gì cả.
Tả Mậu Đệ muốn đuổi theo, một hoạn quan dừng lại cản đường nói nhỏ: “ Ngài là quan viên Đại Minh, nô tài nhìn ra lâu rồi, nhưng kệ ngại là ai, muốn làm gì, xin ngài đừng quấy nhiễu Chu phủ. Dù là hoàng hậu, thái hậu, thái tử công chúa hay bọn nô tài đều là người đáng thương may mắn chạy thoát kiếp nạn thôi, mong muốn yên tĩnh sống tiếp, không có hùng tâm tráng chí gì cả.”
“ Nếu ngài còn nhớ tới ân điển ngày xưa của tiên đế thì xen ngài tránh xa Chu phủ.”
Tả Mậu Đệ cũng nói nhỏ: “ Phiền công công về bẩm Trưởng công chúa một tiếng, nói mỗ là Tả Mậu Đệ, nay không phải là quan viên Lam Điền cũng chẳng phải quan viên Đại Minh, chỉ là tú tài già. Chỉ muốn mở trường tư thục ở Trường An, tìm ít trẻ nhỏ dạy vỡ lòng, không có hùng tâm tráng chí gì.”
“ Nếu Trưởng công chúa biết danh tính của mỗ, xin công chúa giao các vị hoàng tử cho mỗ dạy bảo, mặc dù không nhất định thành tài, nhưng đảm bảo dạy họ biết làm sao có thể tiếp tục sống được.”
Hoạn quan kia chẳng nói chẳng rằng, mau mau tới bàn tụ họp cùng mấy người còn lại, cúi đầu ăn uống rồi vội vàng rời đi.
Tả Mậu Đệ về chỗ không ăn không uống, bần thần ngồi đó một lúc tính tiền đi.
Ông ta rất quen thuộc với loại chợ sớm này, những nông phu nửa đêm vào thành mua bán, thường thì mặt trời lên cao sẽ kết thúc giao dịch.
Nhưng ông ta phải thất kinh về quy mô của loại chợ sớm này, cùng với sản vật phong phú của nó.
Thông thường mà nói loại chợ như vậy ở Trường An có hai cái, một là Đông thị, một là Tây thị, không khác gì ở kinh thành, đều phụ trách cung ứng rau củ, thịt thà tôm cá cho cư dân.
Cái chợ trước mắt rõ ràng lớn hơn ở kinh thành nhiều lần, tuy cũng tiếng người tiếng động vật huyên náo ồn ào, nhưng mà không có cảnh nước bẩn chảy lênh láng, chất thải động vật khắp nơi như ở kinh thành.
Dù là người không có ý mua bán gì như ông ta mà cũng bất giác hòa vào trong dòng người đông đúc, quên cả việc cần làm.
Đối với người đã quá quen với ảnh bần cùng đói kém tới cực độ như ông ta mà nói, chẳng có cảnh gì đẹp hơn một cái chợ nhộn nhịp, sản vật phong phú.
Hoạn quan Lưu Thành dẫn ba thủ hạ vội vội vàng vàng về Chu phủ, tới bếp bàn giao lương thực xong đến trung sảnh, báo với cung nữ thiếp thân của công chúa thỉnh cầu được gặp.
Lúc này Chu Mỹ Sác đang cầm một cuốn sách, đi qua đi lại giữa ba cái bàn lớn, ba đứa đệ đệ của nàng tập trung viết chữ, không thể không tập trung, có chút lơ là là ván trúc của Chu Mỹ Sác sẽ đánh lên người.
Viết xong bài tập trong ngày, Chu Từ Lang nay đã 14 tuổi cẩn thận đặt bài viết sang bên, nhìn tỷ tỷ: “ Đại tỷ, chúng ta có thể ra ngoài không?”
Chu Mỹ Sác lắc đầu: “ Không được, chúng ta phải để tang cho phụ hoàng ba năm.”
“ Nhưng di hài của phụ hoàng …”
“ Yên tâm, Vân Chiêu sẽ không để tặc nhân chà đạp di thể của phụ hoàng, y ắt có an bài thỏa đáng, đợi qua chín chín tám một ngày tang của phụ hoàng, ta sẽ đi gặp Vân Chiêu, hỏi tung tích của di thể phụ hoàng.”
Chu Tử Lang lo lắng: “ Thanh danh tên Vân Chiêu đó không tốt.”
“ Các ngươi biết cái gì, thanh danh người ta tốt lắm, chuyên tâm đọc sách luyện võ đi, ngàn vạn lần đừng tự mãn, người như các ngươi ở thư viện không có một vạn cũng tám nghìn.”
Lúc này cung nga bẩm báo tin tức Lưu Thành muốn gặp, Chu Mỹ Sác nghe mà nhíu mày.
Mấy người Lưu Thành quản lý mua bán trong nhà, bình thường chỉ có bọn họ mới ra ngoài tiếp xúc với người khác, nàng lo xảy ra chuyện không hay.
“ Ngươi nói là Tả Mậu Đệ tới à?”
“ Khởi bẩm công chúa, đúng là Tả Mậu Đệ, nô tài năm xưa làm việc ở Hoàng Cực Điện đã gặp ông ấy nhiều lần.”
“ Ông ấy muốn gì?”
“ Tả đại nhân hi vọng công chúa có thể giao thái tử, Định vương, Vĩnh vương cho ông ấy dạy bảo, còn nói không hi vọng thành tài, chỉ mong có thể sinh tồn được trong hoàn cảnh hiểm ác.”