Mỗi ngày ba cha con ngâm mình trong thùng nước là thời gian vui vẻ mà hai đứa bé tội nghiệp đó gửi gắm hi vọng.
Vân Chương chất phác hơn Vân Hiển một chút, có điều không sao, đứa bé này rất chững chạc, hơn nữa tập trung vào việc nào đó là dốc toàn lực, không phân tâm giống đệ đệ, rất giống tính Phùng Anh.
Cho nên đối với những việc cần nghị lực kiên trì bền bỉ mới làm tốt thì nó thường làm rất tốt, ví như võ học.
Vân Hiển thì khác hẳn, di truyền của Tiền Đa Đa trên người nó vô cùng rõ ràng, cho dù thằng bé này mới có tám tuổi, Vân Chiêu đã thấy bóng dáng của một công tử chơi bời rồi.
Nó thông minh lắm, nhưng nó chả tập trung vào được cái gì, nó hứng thú với rất nhiều thứ, quá dễ dàng bị những thứ hay ho thu hút. Mà một người nếu có hứng thú quá tạp thì coi như xong rồi, bởi vì cho thấy nó làm gì cũng nửa vời, chẳng được thành tựu gì.
Hai đứa bé mang theo khí chất rõ ràng của mẹ chúng, còn về Vân Chiêu, y chẳng biết khí chất của mình là gì nữa là.
Vân Chương lén lút uống trộm rượu nho của cha, liếm mép hỏi: “ Cha, lúc cha bằng tuổi con đã hiểu toàn bộ đề toán, lợi hại hơn cả tiên sinh à?”
Vân Chiêu cố nhớ lại mình học năm hai tiểu học thế nào, lắc đầu: “ Không thể nào, cha còn bị tiên sinh đánh đòn nhiều lần vì trốn học đi chơi, không làm hết bài, nhưng mà khi đó cha đã thuộc làu bảng cửu chương.”
Vân Chương gãi đầu: “ Con cũng thuộc lòng bảng cửu chương, tiên sinh nói cha nhìn qua là nhớ, có thật không ạ, cha thực sự có thể đọc sách một lần là thuộc lòng luôn sao?”
Vân Chiêu dứt khoát phủ nhận chuyện hoang đường ấy :” Không phải, đó là do hôm trước cha miệt mài học từ sáng tới khuya, hôm sau ôn lại, cho nên đạt được yêu cầu xem qua là nhớ của các tiên sinh. Con có thể thử xem, đảm bảo làm các tiên sinh giật minh.”
“ A, cha ăn gian. “ Vân Chương la lên, mắt lại ánh lên niềm vui:
Vân Chiêu cười ha hả vớt nhi tử khỏi thùng nước, đặt lên bậc gỗ xoa xà phòng, đợi toàn thân nó toàn bọt mới vớt đứa thứ hai ra.
Vân Hiển là cái thằng lười, chỉ cần nghe cha và ca ca thảo luận chuyện liên quan tới học tập là nó giả chết ngay.
“ Nghe nói đệ bị một đồng song tên Tiết Nguyên đánh rất thảm?” Vân Chương hỏi:
Nghe lời nói mang tính sỉ nhục này, Vân Hiểu nhảy dựng lên: “ Là lưỡng bại câu thương.”
Vân Chương dứt khoát nói: “ Đệ bại rồi.”
Vân Hiển ỉu xìu xìu cúi đầu, nó thua thật, cho nên chuẩn bị nghe cha mắng.
So với thằng nhóc chuyên nói dối Vân Hiển, Vân Chương chỉ cần lên tiếng thì nhất định là nói thật.
Vân Chiêu không mắng Vân Hiển, xoa xà phòng cho nhi tử trần truồng:” Về võ công thì cha chẳng mặt mũi nào mà nói ai, thứ này phải bỏ bao nhiêu mồ hôi thì có bấy nhiêu thu hoạch, không cưỡng cầu được. Đánh không được thì thôi, nhận thua có gì to tát. Cha mẹ con võ công không tốt, sao trách con được.”
Vân Hiển gật đầu lia lịa: “ Con còn chưa luyện võ đàng hoàng đâu.”
“ Mai ta giúp đệ. “ Vân Chương rất chu đáo an ủi, trong đám đồng song, nó là cao thủ võ học chân chính, thuốc loại đánh khắp đồng song vô địch thủ:
“ Vâng.” Vân Hiểu đồng ý rất nhanh, cách này hiển nhiên là tốt hơn phải bỏ công luyện võ:
Chứ nếu theo Vân Chương cùng luyện võ với Phùng Anh thì khác nào đầy đọa.
Ba cha con rửa hết xà phòng, quấn khăn tắm xong rời chỗ tắm rửa.
Ngoài nhà tắm là phòng lắp kính pha lê, đây là chỗ nam nhân, Vân Chiêu không cho Tiền Đa Đa, Phùng Anh với khuê nữ Vân Xước tới, đây là không gian độc lập của ba cha con.
Đã tháng 5 rồi, cho nên nóc kính mái nhà được phủ rèm trúc, cửa sổ trước sau mở ra, gió mát lồng lộng làm cả phòng rất thoải mái.
Tằm xong nằm trên giường trúc ngủ một giấc, còn gì bằng.
Hôm nay thuộc về hai đứa nhi tử.
Tình cảm cha con phải bồi dưỡng dần dần, không thể nói ngươi sinh con ra, con ngươi tất nhiên sẽ thân với ngươi hay bảo nó đọc lời thánh hiền là sẽ biết hiếu nghĩa, ngu dốt.
Nằm trên giường trúc tán gẫu luôn là phần Vân Chương, Vân Hiển thích nhất, cha sẽ kể cho bọn chúng nghe những thứ mà bọn chúng chưa bao giờ nghe thấy.
“ Tàu hỏa của thư viện Ngọc Sơn rất kém, đường sắt chưa đủ nhiều, sau này ít nhất phải làm hơn 30 vạn dặm mới miễn cưỡng đủ dùng ....”
“ Tiếp theo sẽ trải đường sắt từ Ngọc Sơn tới Trường An, đường sắt từ huyện Lam Điền tới đại doanh Phượng Hoàng Sơn cũng phải khởi công cùng lúc.”
“ Con à, các con nghĩ mà xem, nếu chúng ta dùng đường sắt nối toàn bộ thành thị Đại Minh với nhau, sẽ thành xích sắt không cho đất đai Đại Minh chia cắt nữa.”
“ Chuyện này cha không cách nào hoàn thành rồi, đợi các con sau này làm hoàng đế nhất định phải làm đường, làm đường sắt, không cần biết tốn bao nhiêu tiền đều rất đáng làm.”
Vân Chương nghe vô cùng chăm chú, Vân Hiển mất kiên nhẫn kéo áo cha:” Cha, con muốn nghe chuyện gấu trắng và chim cánh cụt cơ.”
Vân Chiêu vỗ má hồng hào của Vân Hiển:” Được, chúng ta nói chuyện gấu trắng và chim cánh cụt. Hai thứ này một sinh sống ở cực bắc, một sinh sống ở cực nam. Mặt đất dưới chân chúng ta kỳ thực là quả cầu lớn nằm nghiêng xoay tròn, cực bắc, cực nam ở hai đầu.”
“ Cực bắc là hải dương, cực nam là đại lục, điểm chung duy nhất của chúng là quanh năm băng tuyết bao phủ.”
Tiền Đa Đa ngồi ở ngoài phòng, nơi đó có một khóm trúc, ở đó nàng nhìn thấy ba cha con trong phòng, nhưng ba cha con không thấy nàng.
Mỗi khi ba cha con ở trong phòng kính tán gẫu, Tiền Đa Đa hoặc Phùng Anh sẽ canh bên ngoài, không cho ai tới gần dù là Vân Xuân, Vân Hoa cũng không được.
Từ khi Tiền Đa Đa vô tình nghe thấy nội dung đàm thoại của ba cha con qua miệng Vân Hiển, những điều mà người đọc rất nhiều sách như nàng cũng chưa bao giờ nghe thấy, bằng sự thông minh của nàng làm sao không hiểu ra ý đồ của trượng phu, nàng nghiêm khắc cảnh cáo nhi tử không được tiết lộ nội dung này ra ngoài. Đồng thời cảnh báo Phùng Anh cũng làm tương tự với Vân Chương, Phùng Anh cũng hết sức tán đồng.
Khi mặt trời hoàn toàn khuất sau rặng núi, ba cha con tinh thần ngời ngời rời phòng, chuẩn bị đánh chén một bữa thật no.
Nhìn trượng phu của mình dẫn hai đứa bé từ trong phòng nói cười đi ra, Tiền Đa Đa rất kiêu ngạo. Trượng phu mình vừa hiền từ lại quan tâm tới con, con mình cũng yêu quý sùng bái cha, quan trọng nhất ba cha con có bí mật học vấn nối kết với nhau, đó là điều cực tốt.
Suy đoán của Tiền Đa Đa và Phùng Anh không hề sai.
Vân Chiêu chế định ra chính thể Lam Điền tất nhiên cũng tính toán tới cuộc sống sau này của con cháu Vân thị, không thể mong đợi gia tộc toàn là tinh anh siêu cấp, điều đó là chắc chắn là không thể.
Thế nhưng chỉ cần tầm nhìn của con cháu ý hơn người một bậc thì có thể ngồi vững vàng trên bảo tọa hoàng đế, được vạn dân ủng hộ.
Lịch sử sau này tất nhiên không cần phải nói nữa, vì cần chúng tự sáng tạo ra, nhưng những kiến thức về địa lý, thay đổi xã hội nhân văn cùng quy luật trình tự của khoa học thì nhất định phải dạy cho con y biết.
Vân Nương, Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Báo cùng quyết định, dù là Vân thị nay phát triển như vậy cũng không bỏ cách phát triển cả hai đường, trong tối ngoài sáng. Cho nên Vân Chiêu giáo dục Vân Chương, Vân Hiển có trọng điểm rõ ràng.
Hai đứa bé này, bất kể đứa nào đều có công việc cực kỳ quan trọng phải làm, nếu đó là chuyện chúng thích thì tốt nhấtm sở thích cũng có thể bồi dưỡng được.
Phùng Anh, Tiền Đa Đa đều không hỏi con mình rốt cuộc học được gì ở chỗ cha, thậm chí các nàng còn coi đó là hành vi giữ gìn phụ đạo của mình.
Chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ, Vân Chiêu mỗi ngày thu được tiệp báo bận rộn không ngừng …
(*) Người TQ mê đường sắt thật đấy, có thể là gen, tính ra thời Tần đã có đường ray rồi, tất nhiên dùng ngựa kéo.