Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 73




Giang Nguyệt nấu một nồi canh cam thảo thanh nhiệt giải nóng, đi từng trướng của các tướng quân để phân phát.

 

Mọi người thấy nàng, đầu tiên là một tiếng thở dài, uống canh cam thảo nàng nấu, tiếng thở dài càng lớn hơn.

 

Nàng là người cuối cùng mang canh tới trướng của Nhiếp Chiếu.

 

Trước khi bước vào, Giang Nguyệt lo lắng siết chặt bát, làm đủ tâm lý chuẩn bị, mới có thể bình tĩnh vén rèm bước vào.

 

Nhiếp Chiếu đứng trước án thư, tóc rối tung, đã mấy ngày không buồn chải lại, trên đó phủ một lớp bụi, gương mặt hốc hác, cũng có chút bẩn, chân mày nhíu chặt, mấy ngày nay Giang Nguyệt chưa từng thấy hắn giãn mày lần nào.

 

Dáng vẻ tiều tụy, mệt mỏi của hắn lúc này khác xa so với lần đầu nàng gặp gỡ.

 

Giang Nguyệt mũi cay cay, hít một hơi thật sâu, mới bước vào nói: “Tam ca, uống chút canh cam thảo đi, các vị tướng quân bên kia muội đã mang qua rồi.”

 

Nhiếp Chiếu bây giờ nghe đến việc nàng làm món gì để ăn uống, đều theo phản xạ run rẩy toàn thân.

 

Giang Nguyệt bưng bát, trong bát chứa chất lỏng đen kịt, dưới ánh nến lóe lên ánh sáng óng ánh, theo phản xạ yết hầu hắn chuyển động, cơ thể muốn từ chối, nhưng mắt mũi Giang Nguyệt đỏ hoe, có vẻ đã khóc, hắn chỉ có thể đau lòng mà ngẩng đầu lên, bịt mũi nín thở, uống cạn bát canh cam thảo.

 

Vừa mặn vừa đắng vừa ngọt...

 

Nhiếp Chiếu xoa ngực, cố nhịn cơn buồn nôn, cười với nàng: "Uống hết rồi."

 

Giang Nguyệt vui vẻ đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, bình tĩnh đến mức không thể tin nổi: "Tam ca đã chải đầu cho muội nhiều lần rồi, lần này để muội chải cho huynh một lần nhé?"

 

"Hiếm khi muội ngoan ngoãn như vậy." Nhiếp Chiếu mỉm cười, ngửa đầu xuống, nằm thấp xuống, để mặc nàng làm gì thì làm.

 

Giang Nguyệt từ từ dùng lược chải sạch bụi và cát trên đầu hắn: "Nhưng mà muội chải không được đẹp, tam ca đừng trách muội nhé."

 



Nhiếp Chiếu đã có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹn, yết hầu nổi lên: "Ta đã bao giờ trách muội chưa?"

 

Nghe lời này, viền mắt Giang Nguyệt càng đỏ hơn, lược rơi xuống đất, nước mắt chực trào, nàng ngửa đầu lên, cắn môi đang run rẩy, cố gắng nuốt nước mắt, nói với hắn: "Tam ca, muội không muốn chết."

 

"Ta sẽ không để muội c.h.ế.t đâu." Nhiếp Chiếu nâng tay lên, định lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn choáng váng, cơ thể không nghe lời mà ngã xuống đất. Hắn mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm của Giang Nguyệt, không còn gì không hiểu.

 

Nàng đã bỏ thuốc vào đồ uống của hắn, định đi Phủ Tây tìm Hoắc Đô đốc tự thú. Nhiếp Chiếu lắc đầu: "Không, đừng, dù muội có đi, hắn cũng sẽ không cử binh cấp lương..."

 

"Muội biết, chuyện này là do muội mà ra..." Giang Nguyệt chưa nói hết câu, Nhiếp Chiếu đã dùng hết sức lực ngắt lời nàng, hắn thở dốc hét lên: "Không phải lỗi của muội! Là do Hoắc Minh Ái tự chuốc lấy! Điều sai lầm lớn nhất mà muội làm là không g.i.ế.c Phương Tuần, nhổ cỏ tận gốc! Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được muội!"

 

Dù bất cứ khi nào, dù có bao nhiêu người trách móc nàng, căm ghét nàng, Nhiếp Chiếu vẫn mãi đứng về phía nàng, nói rằng nàng không sai. Hắn là người đối tốt với Giang Nguyệt nhất trên đời này, sẽ mãi bảo vệ nàng.

 

"Muội đã biết, tam ca đối xử với muội tốt nhất." Lúc này nước mắt Giang Nguyệt hoàn toàn không thể kìm nén, từng giọt từng giọt lăn xuống. Nàng cúi xuống, mỉm cười vuốt ve làn da hơi khô của Nhiếp Chiếu vì thiếu nước.

 

"Muội cũng biết, dù muội có đi Phủ Tây, Hoắc Đô đốc chưa chắc đã viện binh cho Chúc Thành, nhưng đại đa số binh sĩ trong quân không biết điều đó.

 

Họ chỉ biết rằng, là Nhiếp tướng quân, vì tư lợi mà không nỡ xa rời muội muội, khiến Chúc Thành rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, rõ ràng chỉ cần giao muội ra, Hoắc Đô đốc sẽ viện trợ họ, trong tình thế sống còn, họ chỉ muốn sống mà thôi, dù chỉ là một tia hy vọng, vì vậy họ căm ghét huynh, căm ghét muội, bây giờ sĩ khí sa sút, tiếng oán thán dậy trời.

 

Muội đã thấy bản đồ huynh vẽ, chỉ cần chiếm được Viễn Thành, lúc đó Viễn Thành và Chúc Thành sẽ trở thành hai góc tương trợ, có thể cùng nhau chống địch. Nhưng Lưu tướng quân không cho phép, đây là mưu phản. Hiện tại các tướng sĩ cũng không nghe theo huynh, huynh không thể tiền trảm hậu tấu; muội cũng thấy bức thư huynh viết cho Dẫn Công tử, huynh muốn gửi gắm muội cho hắn."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Đầu Nhiếp Chiếu ngày càng nặng trĩu, cơ thể không còn chút sức lực, không thể nói ra nửa lời. Hắn dạy Giang Nguyệt phân biệt đúng sai, phân tích tình thế là để nàng giữ mạng, chứ không phải để nàng đi chịu chết.

 

Hắn chớp mắt, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt đau khổ.

 

Giang Nguyệt giúp hắn lau nước mắt, hít mũi: "Chỉ cần muội đi, cục diện bế tắc sẽ được giải, nếu Hoắc Đô đốc có lương tâm thì tốt; nếu hắn thất hứa, các tướng sĩ sẽ biết, chuyện này không phải lỗi của muội. Cái c.h.ế.t của muội ngược lại sẽ khích lệ sĩ khí quân đội, cái c.h.ế.t của muội anh dũng như vậy, đến lúc đó họ nhất định sẽ nghe lời huynh, huynh có thể dẫn quân xuống phía nam đánh Viễn Thành. Lưu tướng quân có không hài lòng, thì sự việc cũng đã thành."

 

Nàng thực sự không muốn xa rời Nhiếp Chiếu, hắn đã dìu dắt nàng từ non nớt đến hiểu biết; từ yếu đuối đến mạnh mẽ, mối quan hệ của họ không còn đơn giản là huynh muội danh nghĩa nữa, họ không thể xa rời nhau.