Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 72




Quân Lạc Nhiên chất chồng xác lên nhau, giẫm lên m.á.u thịt đồng đội để trèo lên tường thành, máy b.ắ.n đá từ phía sau liên tục tấn công cổng thành.

 

"Ầm!!"

 

"Mau! Tường thành phía đông bị hở rồi!" Tống Tướng quân kéo theo vết thương, vội vã dẫn người đi sửa tường thành. Ông ta xông lên trước, còn chưa kịp hô câu nào, đã thấy một mảng màu đỏ của máu, bị quân Lạc Nhiên phục kích bên dưới cắt cổ.

 

Tướng lĩnh đã chết, những binh lính dưới quyền cầm giáo dừng lại, không dám tiến lên, mấy chục quân Lạc Nhiên cầm khiên áp sát từ khe hở.

 

“Mau! Lấp chỗ tường thành!” Lưu Phương Chí mắt trợn tròn, đứng trên đầu thành vẫy cờ chỉ huy, hét lớn với họ. Trong một lúc sơ suất, quân địch b.ắ.n một mũi tên xuyên qua bả vai của ông. Ông dường như không cảm thấy đau, c.h.é.m đứt mũi tên và tiếp tục vung búa sói đập mạnh vào kẻ thù đang leo lên tường thành.

 

Chủ soái bị thương càng làm tăng thêm sự phẫn nộ của binh sĩ Chúc Thành, nhưng quân địch phòng thủ chặt chẽ, họ mãi không thể phá vòng vây.

 

Bỗng nhiên một mũi tên phá không bay tới, một tên lính Lạc Nhiên vừa ló đầu ra thì đầu hắn bị nổ tung, b.ắ.n ra một đống m.á.u tanh và não.

 

Họ đồng loạt quay lại, thấy đó là một nữ nhân mặc áo giáp, che kín người. Nàng ta vứt cung trong tay, phóng ngựa lao tới, một thương đánh bay một tên lính Lạc Nhiên, xé mở một lỗ hổng trong trận địa của chúng.

 

“Xông vào!” nàng hét lên, rồi cầm thương xé mở lỗ hổng, khí thế như chẻ tre không thể ngăn cản.

 

Binh sĩ Chúc Thành được khí thế của nàng khích lệ, không do dự nữa, cùng nàng xông vào, đánh lui đội quân Lạc Nhiên này.

 

Đến khi đẩy lui đợt tấn công này của địch, đã là đêm khuya, các tướng sĩ kiệt sức, tựa vào tường thành, nơi nơi đầy mùi m.á.u tanh, xác c.h.ế.t nằm la liệt.

 

Binh sĩ phụ trách hậu cần kéo xe ngựa tới để vận chuyển xác chết.

 

Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi kéo cánh tay của đồng đội đã chết, định đưa lên xe. Cậu vừa kéo nhẹ, cánh tay của đối phương đã đứt rời. Cậu cầm hai cánh tay đứt lìa, nhất thời không biết phải làm sao, chốc lát sau bật khóc thành tiếng.

 

Tiếng khóc vang vọng, nhiều binh sĩ cũng lau nước mắt.

 

Khung cảnh xám xịt, tựa như địa ngục trần gian, m.á.u chảy thành sông, xác chất như núi.

 

“Lưu tướng quân thiên vị như thế! Ta không phục!”

 

“Ta cũng không phục!”

 

“Nếu hắn có thể giao người ra, có lẽ sẽ không c.h.ế.t nhiều người như vậy.”

 

Vài binh sĩ đang xây tường thành lau nước mắt, lớn tiếng la hét.

 

Trong tình cảnh này, ai còn phân biệt đúng sai? Họ chỉ biết rằng, Giang Nguyệt không ra đầu thú, Chúc Thành xác c.h.ế.t ngổn ngang chính là kết quả! Nếu nàng có chút nghĩa khí, nên vì Chúc Thành mà tới Phủ Tây.

 

“Các ngươi bớt nói lại đi! Các tướng quân làm việc tự có quyết định của tướng quân! Ngay cả Lưu tướng quân cũng không chủ trương giao người ra ngoài.”



 

Nói xong lại cãi nhau, rồi ẩu đả.

 

Nữ nhân phía trước vừa đánh lui một toán quân Lạc Nhiên nghe thấy lời này, thân hình khựng lại, từ từ tháo khăn che mặt dưới mũ bảo vệ, quay đầu nhìn lại.

 

Mấy người thấy dung mạo của nàng, kinh ngạc không nói thành lời, cơn giận chưa nguôi, lại thêm phần chấn động, không biết nên dùng biểu cảm gì đối diện với nàng, chỉ có thể hậm hực đập tường, cúi đầu làm việc của mình, không nói thêm lời nào.

 

Giang Nguyệt lại đeo khăn che mặt, trong lòng có muôn vàn cảm xúc dâng trào.

 

Chúc Thành hiện nay tiến thoái lưỡng nan, nàng không ra đầu thú trước Hoắc Đô đốc, các tướng sĩ trong quân doanh sinh lòng oán thán, sĩ khí suy giảm nàng cũng biết. Hiện tại còn ảnh hưởng đến uy vọng của tam ca trong quân, cho dù hắn có ngàn vạn kế hoạch, cũng khó mà thực hiện, nhưng nàng cũng biết, nếu nàng đi, chắc chắn sẽ chết.

 

Giang Nguyệt cúi đầu, nước mắt chực trào, rồi mạnh mẽ lau đi, nàng thật sự không muốn chết.

 

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói êm dịu quen thuộc vang lên bên tai.

 

Giang Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Ban Nhược trong bộ y phục trắng: “Huynh tới đây làm gì?”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

“Nghe nói sắp vỡ thành, Lý Hộ tổ chức dân binh trong thành tới hỗ trợ, còn mang theo lương thực, ta tất nhiên là đến nạp mạng rồi.” Ban Nhược cười, đưa cho nàng một viên gạch, như thể đang hỏi tối nay ăn gì, thật đơn giản.

 

“Sao huynh có thể nói việc nạp mạng nhẹ nhàng như vậy?”

 

Ban Nhược nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ: “Mạng người như cỏ rác, sự hy sinh của vạn vạn người rơi vào sử sách chẳng qua chỉ là một câu nhẹ nhàng, ta chẳng qua chỉ là một nhánh cỏ trong dòng lịch sử, có gì đáng để coi trọng?”

 

Giang Nguyệt ngạc nhiên trước câu nói của hắn, hồi lâu mới phản bác: “Nhưng mạng sống chỉ có một, dù nhỏ bé như cỏ rác, đối với bản thân cũng vô cùng quý giá.”

 

Ban Nhược không tỏ ý kiến: “Có lẽ vậy.”

 

Quân Lạc Nhiên dưới thành vẫn đang cử người ra khiêu chiến, gây rối.

 

“Nhát gan như vậy, không dám chiến đấu chính diện, mau về nhà uống sữa đi!”

 

Chúc Thành cũng không chịu thua kém, đứng trên tường thành chửi mắng: “Chủ soái của các ngươi gan lớn, thích nam nhân, đoạn tử tuyệt tôn sao mà không lớn? Các ngươi đều là đồ đoạn tử tuyệt tôn!”

 

Hai bên lời qua tiếng lại, chửi bới không ngừng.

 

Lý Bảo Âm cũng theo Lý Hộ tới, nàng đã nói đến khô cả miệng, giải thích với mọi người từng người một rằng Giang Nguyệt vì cứu nàng mà g.i.ế.c Hoắc Minh Ái, sự việc bắt đầu từ nàng, không phải Giang Nguyệt, nhưng mọi người đều nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy. Lý Bảo Âm đứng tại chỗ, nước mắt rơi không ngừng, lau sạch rồi lại đi giải thích với người khác.

 

Giang Nguyệt đưa viên gạch cho Ban Nhược, quay người đi vào bếp trong trướng.