Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 95




Nhiếp Chiếu liếc nhìn hắn, sắc mặt không thấy tốt hơn, ngược lại càng thêm u ám.

 

Công tử Dẫn biết dừng lại đúng lúc, cùng hắn xuống ngựa, ôn hòa an ủi: “Thôi nào, đừng tức giận quá, nữ nhi lớn rồi sẽ có người trong lòng, đi xem một chút, nói chuyện tử tế, biết đâu lại là một lang quân tốt.”

 

Nhiếp Chiếu giọng hơi châm biếm: “Tất nhiên không phải muội muội ngươi, ngươi nói tự nhiên nhẹ nhàng.” Hắn sai người an bài tốt cho Công tử Dẫn, vội vàng hướng về phía Giang Nguyệt.

 

Công tử Dẫn không ý kiến, không phải muội muội của hắn, tất nhiên khuyên Nhiếp Chiếu yên tâm rồi.

 

Dựa theo chỉ dẫn, Nhiếp Chiếu cuối cùng thấy được Giang Nguyệt đang cúi đầu đào đất ở sườn đồi phía Tây, may mắn xung quanh nàng không có Hách Liên công tử gì đó, không nhịn được thở phào, còn chưa lại gần, đã vội vàng gọi tên nàng.

 

Giang Nguyệt hơi sững sờ, ngỡ là mình nghe lầm, ngẩng đầu lên, lại thấy thật sự là Nhiếp Chiếu, nàng cầm liềm chạy tới, nhìn trên dưới, chỉ thấy hắn có chút đen đi, phong trần mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt, liền lập tức nhảy vào lòng hắn, ôm lấy cổ hắn: “Tam ca, huynh đã trở về!”

 

Nhiếp Chiếu nghiêng cổ, giơ tay tránh liềm của nàng, giật mình: “Sao không trực tiếp cứa cổ ta luôn đi.”

 

Giang Nguyệt lập tức ném liềm xuống, dùng má cọ sát cổ hắn: “Ta chỉ có một tam ca, sao nỡ.”

 

“Nói nghe còn hay hơn hát,” Nhiếp Chiếu dù nói thế, nhưng không nhịn được bị lời ngọt ngào của nàng làm xiêu lòng, khẽ nhếch môi, đỡ lấy thân nàng, để nàng bám vào người mình, “Sao? Không giận ta nữa?”

 

Giang Nguyệt lắc đầu, tiếp tục vùi mặt vào hõm vai hắn: “Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa.”

 

Thẩm Liên Thanh đã chết, c.h.ế.t ngay trước mặt nàng, nàng mới biết so với giận dỗi, quan trọng hơn là quý trọng người trước mắt, nàng sợ rằng một ngày nào đó Nhiếp Chiếu không thể trở về, mà việc cuối cùng bọn họ làm lại là giận dỗi, điều đó quá vô nghĩa, nàng sẽ hối hận cả đời.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhiếp Chiếu tưởng nàng đã thông suốt, vui mừng xoa đầu nàng: “Được, không cãi nhau nữa, sau này muội cứ ngoan ngoãn, luôn ở bên cạnh ta...”

 

Hắn còn chưa nói hết, trong bụi cỏ lăn ra một người, người đó mặc áo dài thêu hoa nền trắng đỏ vàng, trên thắt lưng đeo ngọc bội ngân bài leng keng, tóc đen nhánh tết thành b.í.m nhỏ dùng mũ vàng đính minh châu búi lên, phủi bụi cỏ trên đầu gối, có chút ngượng ngùng, tay đan vào nhau, ngoan ngoãn đứng lên, chừng mười tám mười chín tuổi, vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ.

 

Giang Nguyệt mới nhớ ra hắn, vội vàng nhảy xuống khỏi Nhiếp Chiếu, thân thể Nhiếp Chiếu nhẹ đi, lòng lại trống rỗng.

 

Nàng giới thiệu: “Đây là Hách Liên công tử, tam ca, mấy ngày nay hắn luôn giúp ta đào rau dại, đào thảo dược, siêng năng cần cù lắm.”

 

Vị Hách Liên công tử đó vội vã tự giới thiệu: “Tôi tên là Hách Liên Ngọc, gia phụ Hách Liên Đoan tự lập tại Tĩnh Bắc Đột Châu, năm nay mười chín tuổi, tính cách hoạt bát, sở thích mỹ thực, kiếm pháp; sở trường là thưởng thức mỹ thực, kiếm pháp; ước mơ của ta là du ngoạn khắp sông núi, trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ...”

 

Hắn nói xong, quả nhiên hoạt bát tươi cười, Giang Nguyệt cũng cười theo, Nhiếp Chiếu nhìn hai người, một hơi thở nghẹn lại, suýt nữa ngất đi, hắn năm nay hai mươi mốt, bị chọc tức đến mức thành hai trăm lẻ một.

 

“Mười chín tuổi?” Nhiếp Chiếu hỏi.

 



Hách Liên Ngọc gật đầu: “Ừm ừm.”

 

Nhiếp Chiếu nghiến răng nói: “Mười chín tuổi rồi còn nói được những lời này, quả thực đơn thuần đáng yêu quá, hửm? Như cái đầu óc bị lắc cho đều rồi.”

 

Giang Nguyệt không cười nổi, nàng nói với Hách Liên Ngọc: “Ca ta khen ngươi đó, nói ngươi đơn thuần đáng yêu, phát triển đều.”

 

Hách Liên Ngọc nghi hoặc một lúc, nhưng lập tức tin lời giải thích này, còn khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen.”


 

Nhiếp Chiếu tức giận quay người bỏ đi, vừa đi vừa chỉnh lại tóc tai rối bù chưa kịp chải chuốt.

 

So với Vinh Đại Niên, hắn càng ghét Hách Liên Ngọc hơn.

 

Giang Nguyệt đứng giữa Hách Liên Ngọc và Nhiếp Chiếu, quả quyết dặn dò Hách Liên Ngọc một hồi, rồi đuổi theo Nhiếp Chiếu.

 

Nàng nắm tay hắn: “Tam ca, không phải chúng ta vừa nói sẽ không cãi nhau nữa sao?”

 

“Ta đâu có cãi nhau với muội,” Nhiếp Chiếu không buông tay nàng, ngược lại nắm chặt hơn, chỉ quay đầu đi, “Muội thích kiểu người như hắn?”

 

Giang Nguyệt không hiểu: “Kiểu người nào?”

 

Nhiếp Chiếu im lặng, một lúc sau mới lắc đầu: “Để ta yên tĩnh chút.” Nếu thời gian có thể quay lại chín năm mười năm trước, Hách Liên Ngọc giống như hắn khi chưa có não, y phục lộng lẫy, màu sắc lòe loẹt, hoạt bát và tùy ý, đều muốn trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ.

 

Nếu Giang Nguyệt thích người như vậy, thì hắn đã không giống rồi, vì vậy hắn ghét Hách Liên Ngọc.

 

“Muội đâu có định gả cho hắn, chỉ là tiếp xúc trước,” Giang Nguyệt đi tới trước mặt hắn, lùi lại chặn đường, “Hách Liên Ngọc nhà có đầu bếp nổi tiếng khắp thiên nam địa bắc, có vô số vàng bạc, hình như cũng phù hợp với tiêu chuẩn chọn phu của muội trước đây, tính cách hoạt bát, người đơn thuần nhiệt tình, muội không ghét ở bên hắn. Hắn là con út trong nhà, không cần kế thừa gia nghiệp, có thể đi khắp nơi, cũng có thể ở lại Phủ Tây với muội mãi...” Như vậy nàng có thể mãi mãi ở bên tam ca, cho dù sau này hắn có vợ, có người quan trọng hơn, nàng cũng không cô đơn một mình.

 

“Vậy tức là thích.”

 

“Nhưng muội thích hắn cũng giống như thích Bảo Âm, đều muốn chơi cùng nhau, muội chơi tốt với Bảo Âm, cũng chơi tốt với Hách Liên Ngọc, Bảo Âm cũng chơi tốt với Hách Liên Ngọc, muội không phân biệt được sự khác biệt ở đây. Tam ca, huynh ghét Hách Liên Ngọc sao?”

 

Nhiếp Chiếu hỏi nàng: “Nếu ta nói ghét, muội sẽ không gả nữa chứ?”

 

Giang Nguyệt không hề do dự gật đầu: “Tất nhiên! Nhưng muội vẫn có thể làm bạn với hắn không? Hắn rất tốt.”

 

Nhiếp Chiếu biểu cảm phức tạp: “Vậy ta ghét hắn.”