Công tử Dẫn mỉm cười nhạt, nhẹ nhàng bặm môi, nụ cười không chạm tới mắt, giọng mang ba phần chân thành: “Thật ngưỡng mộ Tử Nguyên, người quan trọng nhất có thể luôn ở bên cạnh.”
“Ta còn ngưỡng mộ A Dẫn, không vướng bận gì mà tự tại thong dong.”
“Tử Nguyên sao biết ta không vướng bận?”
“Đoán thôi, nhưng A Dẫn cũng có thể nói về vướng bận của ngươi, để ta nghe cho vui.”
Hai người bọn họ một câu A Dẫn một câu Tử Nguyên, nghe cực kỳ thân thiết, có thấu hiểu nhau đến đâu chỉ bản thân họ mới biết, Nhiếp Chiếu trước giờ lời nói không đàng hoàng, công tử Dẫn nói một câu hắn có thể trả mười câu, lời qua tiếng lại ai cũng không chịu thua, sau đó cười không nói gì.
Giang Nguyệt hai ngày sau, buổi sáng thay thuốc cho thương binh cuối cùng, đang rửa tay trong chậu, thư của Nhiếp Chiếu mới được đưa đến tay nàng.
Nghe nói là hắn gửi tới, lòng nàng liền xao động, không ngờ chiến sự căng thẳng, hắn vẫn có thời gian viết thư cho mình.
Nàng vội vàng lau khô tay, mở thư ra, thư có chút bẩn, có ít bụi đất và tro từ việc đốt gỗ bay lên không trung rồi rơi xuống, nét chữ của Nhiếp Chiếu mạnh mẽ, nhưng so với ngày thường thêm vài phần phóng khoáng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Giang Nguyệt chỉ cần thấy thư, không khỏi tưởng tượng khi hắn viết thư là vào ban đêm, khi vây quanh đống lửa, lửa cháy yếu ớt, hắn viết vài chữ, liền phải dụi mắt, nhưng vẫn viết xong thư, đầy đủ ba trang, Giang Nguyệt đếm, có đến ba nghìn chữ.
Phía trước kể về tình hình của hắn, họ đã đại phá Lạc Nhiên, giờ đang tiến về phía vương thành Lạc Nhiên, nói bản thân rất tốt, không bị thương, dặn nàng ở nhà không cần lo lắng, hắn đã biết tình hình của Thẩm Liên Thanh, an ủi nàng đừng vì đau buồn quá mà tổn thương.
Câu cuối cùng, viết đi viết lại nhiều lần, cuối cùng thành: ‘Hãy cố gắng ăn uống.’
Nhưng có lẽ hắn không biết lúc viết chữ làm sao mà mạnh đến mức thấu giấy, Giang Nguyệt lật ngược thư, để dưới ánh nến, liền mờ mờ thấy được ban đầu viết gì: ‘Còn giận ta không? Đừng giận nữa được không?’ Đại khái vì xấu hổ, nên gạch bỏ.
Giang Nguyệt như nhìn thấy vẻ mặt hắn khi nói những lời này trước mặt mình, mấy ngày qua, cuối cùng nàng lần đầu tiên phì cười.
Hoa khô gửi kèm cũng là để dỗ nàng đừng đau buồn, đừng giận.
Nàng vội vàng hồi âm.
Hôm sau thư đến tay Nhiếp Chiếu, hắn mở ra xem, chỉ có một câu: ‘Muội không giận nữa, tha thứ cho huynh.’
Nhiếp Chiếu cầm yên ngựa suýt ngượng ngùng ngã xuống, chẳng phải đã xóa câu đó rồi sao? sao Giang Nguyệt có thể thấy được?
Thấy công tử Dẫn ghìm ngựa tới, hắn vội vàng thu thư lại.
Công tử Dẫn tự nhiên thấy được sắc mặt của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ, thực ra là ghen tị.
Những ngày này nghe ngóng từ Phủ Tây, hắn biết người viết thư qua lại với Nhiếp Chiếu là muội muội của hắn, thảo nào nói là người quan trọng nhất, huynh muội tình thân, tất nhiên là quan trọng nhất. Nhiếp Chiếu có muội muội, và tình cảm thân thiết với muội muội, đúng ngay điểm yếu nhất của hắn, hắn đối với Nhiếp Chiếu lại thêm vài phần ngưỡng mộ.
Hắn cố gắng từ miệng Nhiếp Chiếu biết được họ huynh muội thân thiết ra sao, yêu thương nâng đỡ nhau thế nào, để từ hạnh phúc của huynh muội người khác mà tìm thấy chút ngọt ngào, để tưởng tượng nếu muội muội của mình chưa thất lạc, họ sẽ chung sống ra sao.
***